Ông nội Tô lại thở ra hai hơi thuốc, ông ấy biết rằng việc tách hộ là điều không thể tránh khỏi. Thằng hai này, cái gì cũng tốt, nhưng tính tình lại bướng bỉnh. Trước đây cái gì nó cũng nghe theo bọn họ, bướng bình một chút cũng tốt, nhưng bây giờ muốn tách hộ, tính tình ngang ngạnh như vậy cũng rất đau đầu.
“Con quay lại ngồi đi, ba đã nói là không đồng ý đâu?” Ông nội Tô đột nhiên nói.
Bà nội Tô sửng sốt: “Ông nó!” Bà ta không ngờ ông ấy sẽ đồng ý cho tách hộ? Làm sao có thể! Bà ta quá rõ tính tình của ông ấy, ông ấy là người phản đối việc tách hộ gay gắt nhất.
Ông nội Tô hung hăng trừng mắt nhìn bà nội Tô: "Câm miệng!"
Những lời của ông nội Tô khiến nhà con cả ngạc nhiên, cũng khiến nhà con thứ hai nghi ngờ.
Ôm đứa nhỏ trong lòng, Lục Tư Hoa ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ông nội Tô, ông ấy đồng ý sao?
Trên mặt Kiến Quốc, Kiến Binh hiện lên sự vui mừng, dù sao hai đứa cũng còn nhỏ, dù có thông minh, nhưng cũng không nghĩ được quá nhiều. Kiến Dân thì còn quá nhỏ nên không hiểu được những điều này, nét mặt ngây thơ.
Tô Cần khẽ nhíu mày, anh ấy không thể tin rằng ba lại đồng ý? Anh ấy không nghe lầm chứ?
"Đại Lực, con đi ra huyện, tìm thằng ba, rồi cùng bàn bạc chuyện tách hộ."
Tô Đại Lực run run môi: "Ba, con không muốn tách, con sẽ luôn hiếu thuận với ba mẹ, sẽ không làm người bất hiếu chỉ muốn tốt cho bản thân" Anh ta trừng mắt nhìn Tô Cần một cách khó chịu.
Những gì thằng cả nói khiến ông nội Tô cảm thấy yên tâm, thằng cả là một đứa bé ngoan, tuy trong cuộc sống hàng ngày có chút lười biếng, lại không giỏi chu toàn việc nhà, nhưng rất hiếu thuận với hai vợ chồng già.
"Kiến Hoành, cháu đi đi, đi lên thành phố gọi chú ba của cháu về." Ông nội Tô lên tiếng.
Tô Kiến Quốc nói: "Ông, cháu cũng đi, cháu biết chú ba ở đâu."
"Đi, đi mau rồi về, bà nó, đưa cho Kiến Quốc Kiến Hoành một ít tiền." Trên đường đi lên thành phố không có người lớn đi theo, có tiền bên người, tuỳ cơ ứng biến.
Bà nội Tô không muốn đưa, nhưng thấy ánh mắt ông nội Tô giận dữ trừng mắt nhìn bà ta, bà ta chỉ có thể móc tiền ra, nhưng chỉ đưa cho Kiến Hoành chứ không đưa cho Kiến Quốc.
Tô Kiến Quốc bĩu môi, nhưng cũng không nói gì.
Trò hề này đã nằm ngoài tầm kiểm soát. Ông nội Tô hút một điếu thuốc, nhưng tim ông ấy như bị xé thành từng mảnh. Nhìn thấy từng thành viên gia đình thằng Hai rời khỏi nhà trên mà không quay đầu nhìn lại, lúc này, ông nội Tô cảm thấy rất đau lòng.
Những điều tốt đẹp mà ông ấy hằng hy vọng đã không còn nữa, giờ đây chỉ còn lại sự chia năm xẻ bảy của những thành viên trong gia đình. Mà tất cả những điều này đều là do bà vợ ngu ngốc của ông ấy gây ra. Lúc này ông ấy trông bà nội Tô chẳng khác gì một đứa ngu, con đàn bà này đúng là hết thuốc chữa.
Ông ấy vất vả lắm mới sưởi ấm được trái tim của thằng hai, nhưng lại bị bà ta làm tổn thương lần nữa.
Tại sao bà ta cứ thích làm ầm ĩ cả lên? Nếu bà ta không làm ầm lên thì bà ta không chịu nổi sao? Ông ấy cho rằng dù có náo loạn, thì thằng Hai vẫn sẽ gắn bó với ngôi nhà này, nhưng giờ đây ông ấy lại sắp mất con hoàn toàn.
“Con đàn bà ngu xuẩn, ai kêu bà làm ra cái chuyện ngu xuẩn ném cháu đi thế hả?” Ông nội Tô giơ điếu thuốc lên, như muốn đập vào mặt bà nội Tô.
Bà nội Tô rụt cổ lại, bà ta chưa từng thấy ông ấy tức giận như vậy, trong mắt như muốn bốc hỏa, bà ta ủ rũ nói: “Sao ông cũng cho rằng chuyện đó là do tôi làm?"
Ông nội Tô nói: "Không phải bà thì còn ai? Bà tưởng thằng hai không đoán ra được chắc? Cho dù thằng bé nhà họ Trình kia không đứng lên, thì nó cũng sẽ nghĩ tới bà. Chuyện tốt thì bà không làm, toàn đi làm mấy việc xấu xa này. Bà...!" Ông ấy tức đến đau ngực.