Anh ấy luôn đứng về phía ba mẹ mình trong mọi việc, anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến vợ con mình sẽ ra sao, hay gia đình nhỏ này sẽ ra sao. Vãn Vãn được sinh ra, đứa trẻ vừa mở mắt đã phải chịu sự đối xử bất công như vậy, tất cả đều do người ba là anh ấy.
Anh ấy bất tài, nếu anh ấy có năng lực thì sao có thể để cho vợ con mình phải chịu khổ như này?
Vãn Vãn của anh ấy, thiếu chút nữa... thiếu chút nữa...
Khi nghĩ đến viễn cảnh đó có thể xảy ra, trái tim anh ấy đau nhói, anh ấy tự trách mình không thôi.
Lục Tư Hoa mạnh mẽ ôm lấy Tô Cần, nước mắt giàn giụa trên mặt: “Đừng nói như vậy, ông xã, anh đã làm rất tốt rồi. Chúng ta sẽ tự do, chỉ cần tách ra riêng, sống kiểu gì cũng được. Tương lai thế nào, là do chúng ta"
Chỉ cần có thể tách hộ, tất cả gian khổ trước đó đều đáng giá.
Cô ấy nhìn đứa con gái đang nằm trong vòng tay của anh áya, nước mắt rơi nhiều hơn, Vãn Vãn của cô ấy...
Nhìn thấy ba mẹ ôm nhau khóc, Tô Kiến Binh cảm thấy rất khó chịu. Nếu không phải tuổi tác chênh lệch, cậu nhóc rất muốn đi chất vấn bà nội, nhưng có rất nhiều chuyện cậu nhóc không thể làm. Cơn bộc phát của ba cậu nhóc có thể nói là cơn bộc phát đã bị kìm nén bấy lâu nay, nếu giờ cậu nhóc đi chất vấn bà nội thì ba mẹ sẽ bị liên lụy, sau cùng việc tách hộ sẽ không thành, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất.
Cậu nhóc liếc nhìn về hướng phòng trên, bên cạnh còn có tiếng nói chuyện, cậu nhóc nghe được tiếng ông bà nội đang cãi nhau, khóe miệng giãn ra, tách hộ là do ông nội đồng ý. Việc này có thể bị thay đổi một lần nữa không?
“Ba, mẹ, nếu cuối cùng ông nội không đồng ý cho chúng ta ra ở riêng thì sao?” Tô Kiến Binh cảm thấy khả năng này cũng không phải không có khả năng xảy ra.
Tô Cần sửng sốt: "Có lẽ không đâu. Nếu ông ấy đã đồng ý cho tách hộ, sau khi đồng ý thì sẽ không rút lời, con yên tâm đi Ba là người để ý tới mặt mũi, chuyện đã quyết định thì sẽ không dễ dàng rút lại, nếu là mẹ thì khả năng ấy sẽ cao hơn.
Lục Tư Hoa cũng nói: "Ông nội của con sẽ không làm điều đó đâu, đừng lo"
Lúc này Tô Quốc Binh mới thở phào nhẹ nhõm, nếu chuyện tách hộ không thành thì sẽ đau lòng biết bao? Em gái suýt chút nữa bị bà nội hại chết, nếu như không thể tách hộ, cậu ấy thực sự sẽ phát điên mất.
“Bà nội và ông nội đang cãi nhau.” Tô Kiến Binh chỉ ra bên ngoài nói.
Tô Cần nói: “Cứ để họ cãi nhau đi, chuyện tách hộ là chuyện lớn, mẹ nhất định sẽ làm ầm lên, nhưng chuyện tách hộ đã được xác định chắc chắn, vậy không thể thay đổi.
Nếu là trước đây, anh ấy sẽ lo lắng không biết phòng trên xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ anh ấy xem như đã hiểu, họ làm ra những chuyện này chỉ để cho anh ấy thấy mà thôi. Để anh ấy hoảng sợ, sau đó lên phòng trên nói lời tốt đẹp, nhân tiện hủy bỏ chuyện tách hộ trước mặt bọn họ?
Nhưng làm vậy có ích gì không? Chắc chắn là không, anh ấy quá hiểu tính tình của mẹ.
Từ giờ trở đi, anh ấy phải nghĩ đến gia đình nhỏ của mình, không quan tâm đến việc của đại gia đình nữa. Hiếu thảo vẫn cần, anh ấy sẽ không bỏ qua chuyện đó, còn những thứ khác, anh ấy sẽ không để bị lợi dụng nữa.
Kiến Quốc từng nói rất đúng, lòng hiếu thảo cũng nên có giới hạn, không phải dùng hạnh phúc của một gia đình nhỏ để lấp đầy hố sâu không đáy đó, đánh đổi nhiều quá cũng chẳng phải là điều tốt. Nếu không, sao Vãn Vãn lại thiếu chút nữa chết trong miệng sói?
"Ông xã, sau khi tách hộ xong, chúng ta phải đến nhà họ Trình để cảm ơn Kiêu Kiêu." Lục Tư Hoa nghĩ đến Trình Kiêu, nếu không nhờ đứa trẻ này bế Văn Vãn về, thì có lẽ bây giờ Vãn Vãn đã bị đàn sói hoang ăn thịt từ lâu.