Ông nội Tô nghiêm túc nhìn đứa con trai thứ hai của mình, chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này. Đứa con thứ hai của ông ấy, nó là đứa thật thà chất phác, đó là đứa con vô cùng hiếu thảo, sẽ vì một câu nói của ba mẹ mà nhẫn nhục chịu đựng.
Trong gia đình này, thằng ba có thể được đi học từ tiểu học đến trung học và giờ sắp tốt nghiệp, công lao của thằng hai vô cùng lớn. Từ lúc ba tuổi biết đi, nó đã theo hai vợ chồng già ông ấy ra đồng, chưa bao giờ lười biếng. Sau này đất nước giải phóng, theo tiếng gọi của Tổ quốc, nó đi học được mấy năm, là một cậu bé rất thông minh, có thành tích vô cùng tốt.
Khi đó, thằng ba mới sinh ra chưa được bao lâu, vì nhà nghèo nên không có nhiều tiền cho nó đi học, mấy năm sau nó mới biết được vài chữ, thấy đã không tệ rồi, về nhà thì vừa đúng lúc lao động.
Thằng Hai là một tay lao động tốt, sau khi kết hôn con dâu thứ hai cũng là người chịu khó, gia đình hòa thuận tốt đẹp, đây là chuyện tốt.
Giờ đây, thằng Hai đột ngột muốn tách hộ, ông nội Tô chỉ biết đau xót. Ông ấy luôn nói với mọi người rằng gia đình mình rất đoàn kết và sẽ không bao giờ có chuyện phải ly tán, vậy mà giờ đây, chính đứa con thứ thật thà nhất lại đề nghị tách hộ, đó là điều mà ông ấy chưa bao giờ ngờ tới.
Ông ấy vốn nghĩ rằng người đề cập đến chuyện tách hộ chỉ có thể là đứa cả hoặc đứa thứ ba, kết quả đứa cả không đề cập đến, đứa thứ ba cũng vậy, nhưng đứa thứ hai lại nhắc tới.
Thở dài trong lòng, ông nội Tô cảm thấy rất khó chịu, thậm chí có chút đau xót.
Đứa con trai thứ hai của ông ấy, cuối cùng cũng phải tách xa.
"Thằng hai à, không phải ba không muốn tách hộ cho con, nhưng sau khi tách hộ sẽ rất vất vả, em ba con sắp có việc làm, về sau có thể bổ sung thêm chi phí trong nhà. Nếu giờ con tách ra riêng, cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng” Lời nói thấm thía, ông nội Tô bắt đầu khuyên nhủ Tô Cần.
Trước đây, Lục Tư Hoa cũng không nghĩ đến việc tách hộ, nhưng sau những gì xảy ra với Vãn Vãn, cô ấy không còn muốn sống trong gia đình ăn thịt người như này nữa. Dù cho có chết đói vì nghèo, cô ấy cũng bằng lòng.
Cô ấy lo lắng chồng mình sẽ bị lời của ông nội Tô thuyết phục, tim vọt lên đến tận cổ họng.
Tô Kiến Quốc cũng nhìn về phía Tô Cần, cậu nhóc sợ ba mình sẽ lại nhượng bộ, chuyện như vậy xảy ra nhiều lắm rồi. Mỗi lần ba có ý định tách hộ, thì ngay lập tức sẽ bị ông nội dìm xuống.
Gia đình như vậy, cậu nhóc không muốn ở lại dù chỉ một phút, vừa rồi bà nội đã ném Vãn Vãn rồi rời đi. Trình Kiêu nói là bị bỏ lại ở phía sau núi, nhưng phía sau núi có rất nhiều dã thú, lợn rừng rồi sói, đều có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Không thể tưởng tượng nổi, nếu em gái cậu nhóc bị sói tha đi thì sao?
Tô Kiến Quốc không khỏi rùng mình, khi nhìn lại bà nội Tô, ánh mắt cậu nhóc tràn đầy uất hận.
Cậu nhóc luôn biết bà nội bất công, nhưng bà ta dám làm lơ tính mạng của một đứa trẻ, chuyện này sao có thể tha thứ cho được?
Lúc này Tô Vãn Vãn đã ngủ say, cô bé không biết rằng trong nhà đã vì cô bé mà cãi vã ầm ĩ, ngay cả ba Tô lương thiện cũng kiên định muốn thoát khỏi sự khống chế của đại gia đình này.
"Dù có khổ đến đâu, con cũng nguyện ý, những ngày hưởng phúc đó để lại cho ba mẹ, anh cả và chú ba. Con ra ở riêng một mình, và con sẵn sàng gánh chịu mọi thứ sau khi tách hộ." Tô Cần kiên định nói.
Ông nội Tô thở dài, xem ra gia đình này thực sự phải tách ra rồi. Con trai lớn rồi, sau này muốn tụ họp lại một chỗ cũng sẽ không dễ dàng. Thằng Hai có ý nghĩ như vậy, sợ rằng thằng Cả cũng có ý nghĩ tương tự?
Thôi, vậy tách ra đi, nếu lòng đã muốn rời, nếu cố tình buộc lại với nhau, cũng chẳng khác gì những đám cát rời rạc.