"Thằng hai, nếu như mày dám tách khỏi gia đình này, thì tao sẽ chết trước chính phủ, nói cho chính phủ biết là mày đã bức chết tao!" Bà nội Tô nghiến răng nghiến lợi uy hϊếp anh ấy.
Trái tim của Tô Cần vốn đã lạnh giá, những lời nói này của bà nội Tô lại càng khiến trái tim anh ấy chìm xuống vực thẳm, anh ấy đã không thể vực dậy được nữa. Anh ấy hít một hơi sâu: "Đi kiện đi, tốt nhất là nói cho chính phủ biết mẹ đã mưu tính sát hại cháu gái ruột của mẹ!"
Bà nội Tô há hốc mồm, người hung tợn đang nói chuyện trước mặt bà ta là đứa con trai thứ lương thiện của bà ta, luôn mặc để cho bà ta đánh mắng hay sao? Trái tim bà ta chợt rối bời, bà ta cảm thấy dường như mọi thứ đang đi chệch khỏi dự tính của bà ta, chúng đã phát triển theo chiều hướng xấu đi.
"Thằng khốn khϊếp, tao gϊếŧ cháu gái ruột của tao khi nào? Mày nghe người ta nói nhảm, tên họ Trình kia là cái thá gì chứ? Mày tin lời nói của thằng nhỏ nhà họ Trình kia sao? Trong mắt mày, mẹ mày rốt cuộc là loại người gì?" Bà nội Tô không nằm dưới đất kêu gào mà chỉ rưng rưng nước mắt nhìn anh ấy.
Tô Cần im lặng không nói gì, đôi môi mím chặt, bàn tay siết chặt vào nhau, tất cả các cơ bắp trên cơ thể anh ấy đều đang run rẩy.
"Mẹ, mẹ nói chuyện này là do thằng nhỏ Trình Kiêu gây ra, vậy mẹ nói cho con biết, làm sao thằng bé có thể lẻn vào nhà con? Cả ngày con không hề trông thấy thằng bé, con vẫn luôn ở trong nhà, vừa đi giải khuây một lúc, lúc quay lại con của con đã biến mất, nói cho con biết đi, rằng thằng bé luôn nhìn chằm chằm vào nhà con hay sao?" Lục Tư Hoa hỏi bà ta.
Lục Tư Hoa cố kìm nén cơn giận trong lòng mà hỏi bà nội Tô những lời này. Cô ấy không ngờ rằng lúc này rồi mà mẹ chồng vẫn còn ngụy biện.
Giữa bà nội Tô và Trình Kiêu, cô ấy sẽ chọn tin tưởng Trình Kiêu. Tuy Trình Kiêu còn nhỏ nhưng là con nhà nghèo, từ lâu đã phải gánh vác gia đình, từ bé đã biết lên núi săn thú rừng để phụ giúp gia đình. Về phần bà nội Tô, ai mà không biết bà ta không thích Vãn Vãn, hận không thể làm Vãn Vãn tự đi tìm chết?
Bà nội Tô bĩu môi: "Ai mà biết được nó đến nhà mày như nào, rốt cuộc mày có ý gì? Tao là bà nội của con bé, sao tao có thể làm ra chuyện như thế được, nó nói cái gì là mày liền tin cái đó hả? Tao có còn là mẹ của chúng mày không thể!"
Mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngoại trừ nhà con trai thứ Hai, không ai dám dễ dàng nghi ngờ bà ta.
Trình Kiêu làm như người bà nội Tô nhắc đến không phải là cậu ấy, không phản bác lại, chỉ nhìn chằm chằm vào Vãn Vãn đang nằm trong phòng Lục Tư Hoa, cuối cùng mím chặt môi nói một lời: “Vãn Vãn sợ hãi, suýt chút nữa thì bị sói ăn thịt, tay vẫn còn nắm chặt góc áo.
Cậu ấy dường như không đáp lại lời phản bác của bà nội Tô, mà thì thầm lẩm bẩm về tình cảnh của Văn Vãn, nhưng mỗi từ đều khiến mọi người phải há hốc mom.
Vãn Vãn suýt bị sói ăn thịt, nếu Trình Kiêu không xuất hiện kịp thời thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Không cần nghĩ cũng biết Vãn Vãn sẽ trở thành thức ăn cho sói.
Lục Tư Hoa mở quấn tã của Vãn Vãn ra, cô ấy thấy rằng cô bé đang nắm mấy sợi vải trong tay. Xương bàn tay của đứa trẻ mềm nhũn, các ngón tay khi nắm mấy sợi vải ấy có chút biến dạng, có thể tưởng tượng được đêm đó Vãn Vãn đã dùng sức ra sao.
Những sợi vải ấy, ai tinh mắt cũng thấy rõ, là được kéo xuống từ trên người bà nội Tô. Lúc này, ánh mắt của mọi người nhìn bà nội Tô đều thay đổi, ngay cả nhà bác cả cũng sững sờ há hốc mồm nhìn bà ta, bà ta thật sự đã bỏ đứa trẻ vào chỗ của bầy sói hay sao?
Thật tàn nhẫn, tại sao lại có thể làm ra được việc như vậy.