Mọi người nhìn Tô Cần, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, không thể tin được.
Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ cả tiếng một cây kim rơi.
Ông nội Tô thu ánh mắt lại, không nói chuyện, chỉ hút thuốc.
"Mày dám! Nếu mày dám tách hộ, tao sẽ chết ngay tại chỗ này!" Bà nội Tô hung ác nói, nếu vì một đứa của nợ, tai tinh mà đòi tách hộ, bà ta nhất định sẽ không đồng ý.
Tô Cần nói: “Mẹ chết đi, chết rồi con làm tang cho mẹ!"
Giờ phút này trái tim Tô Cần dường như đã chết hẳn, bà nội Tô khóc lóc, làm loạn, đòi treo cổ cũng trở nên vô dụng trong mắt anh ấy.
Anh ấy sẽ không bị bà ta kiềm hãm và ảnh hưởng nữa.
“Nếu ba không đồng ý, con sẽ gọi bí thư chi bộ là ông Sơn Thúc đến, ủy ban thôn sẽ chủ trì việc tách hộ!” Tô Cần không cho bọn họ có cơ hội để thảo luận.
Ở trong thôn, nếu như con cái muốn tách hộ mà người lớn tuổi không đồng ý, thì ủy ban thôn có thể chủ trì việc tách hộ, nhưng việc tách hộ như vậy sẽ trở thành lời chỉ trích cả đời và trở thành trò cười cho dân làng bàn tán khắp nơi.
Chỉ cần không bị dồn vào tình thế cùng đường tuyệt lộ, thì rất ít người sẽ làm như vậy, không chỉ bị mọi người bêu rếu sau lưng, mà người lớn tuổi cũng sẽ bị mất mặt.
Nhưng vào lúc này, Tô Cần không thèm để ý nữa, anh ấy chỉ muốn tách hộ! Tách khỏi cái nơi ăn thịt người này, mang theo vợ con rời đi, anh ấy chỉ mong sao vợ mình được hạnh phúc, con cái được lớn lên bình an.
Nhìn cô bé đang say ngủ trong vòng tay, lòng anh ấy càng thêm đau. Chính vì sự do dự và lo lắng của anh ấy trước đây mà suýt chút nữa anh ấy đã đánh mất người con gái này.
Anh ấy đã vô dụng cả nửa đời người, giờ phút này anh ấy sẽ không vô dụng nữa, cho dù là mẹ anh ấy có một khóc, hai nháo, ba thắt cổ hay ba anh ấy có dùng những lời nói tha thiết để khuyên, anh ấy cũng sẽ không quan tâm.
Anh ấy chỉ muốn lo cho gia đình nhỏ của mình thật tốt, vợ không còn bị chà đạp, các con trai không cần vì việc không có điều kiện đi học mà phải ở nhà làm việc đồng áng, và anh ấy càng không muốn tương lai của con gái mình sẽ phải trở thành một con ở.
Bà nội Tô ngẩn ra, sau đó khóc lóc thảm thiết, phần do không tin nổi, phần nữa là do kích động vì đứa con trai này đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của bà ta.
Nếu là trước đây, Tô Cầm đã sớm luống cuống mà tiến lên dỗ dành bà ta, nhưng lần này thái độ của anh ấy kiên định đến lạ thường.
Tô Đại Lực nói: “Thằng khốn, mày đây là đang cố ép chết bố mẹ mày đấy!” Nói rồi liền đá vào đùi anh ấy. "Mẹ mày mà chết, thì cả đời mày sẽ phải mang tội bất hiếu, con trai con gái mày cũng sẽ mang tội mà bị ô nhục cả đời!"
Ánh mắt Tô Cần co rụt lại, sau đó thẳng lưng: "Muốn mắng thì cứ việc mắng, tôi nguyện ý cả đời bị mắng, nhưng nhất định phải tách hộ!"
“Đủ rồi!” Ông nội Tô hét lớn một tiếng.
Mọi người nhìn về phía ông nội Tô, lúc này ông ấy đã đặt tẩu thuốc xuống, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Tô Cần: "Thằng Hai, con thật sự muốn tách hộ sao?"
Tô Cần cũng biết ông ấy sẽ nói gì, hoặc đang định thuyết phục điều gì. Trước đây, mỗi lần nhắc đến chuyện tách hộ, ông ấy đều nói vài câu trấn an anh ấy, cuối cùng chuyện tách hộ cũng không giải quyết được gì.
Bây giờ ông nội Tô nói cái gì cũng vô dụng, trong lòng anh ấy chỉ có một ý nghĩ, chính là tách ra khỏi gia đình này. Mặc kệ ông nội Tô có đồng ý hay không, nhà này nhất định phải tách, cho dù có làm loạn tới tận chỗ ủy ban thôi, thì cũng phải tách.
Anh ấy thẳng lưng, bắt gặp cặp mắt có vẻ u ám nhưng rất sắc bén của ông nội Tô, cay đắng nói: "Đúng vậy, con muốn tách hộ!"