Tô Kiến Quốc và những người anh khác không ngừng nghiến răng, việc bắt cóc em gái là việc quá nghiêm trọng.
Người em mà họ vất vả mới có được, cứ như thế mà biến mất? Ai đã bắt cóc Vãn Vãn?
Là ai?
“Ba mẹ nhìn xem, anh Kiêu tới rồi!” Tô Kiến Dân đột nhiên chỉ về phía trước mà hô to.
Trong lòng Tô Cầm và Lục Tư Hoa như có linh cảm gì đó, trong lòng như cảm giác được gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện bóng dáng một thiếu niên đang ôm một đứa bé trong ngực.
“Chú, cháu đưa Vãn Vãn về rồi.” Trong lòng Trình Kiêu là Vãn Vãn đang ngủ say.
“Con tôi, con tôi. Lục Tư Hoa chạy đến ôm Vãn Vãn, nước mắt chảy dài như sông, tất cả đều rơi hết lên mặt Vãn Vãn.
Mất rồi lại tìm thấy, trái tim gần như tan nát của Lục Tư Hoa cuối cùng cũng được chữa lành một chút.
“Trình Kiêu, cám ơn cháu đã giúp chú tìm được Văn Vãn” Tô Cầm không biết nên nói cái gì, chỉ vỗ vỗ bả vai cậu ấy, cảm ơn thằng bé này.
Trình Kiêu chỉ mím môi, không nói gì.
Tô Kiến Quốc nói: "Trình Kiêu, em đã tìm thấy Văn Vãn ở đâu?"
Mọi người đều tìm kiếm như điên, nhưng không ai tìm thấy cô bé, nhưng Trình Kiểu lại tìm thấy cô bé, đây phải nói là một kỳ tích.
Trong lúc mọi người tuyệt vọng, hy vọng lại từ trên trời rơi xuống.
"Là tiếng khóc của Vãn Vãn dẫn em đến đó. Em phát hiện có người bắt cóc Vãn Vãn, vì vậy em theo đuôi người đó, lúc ấy mới có thể kịp thời tìm thấy Văn Vãn." Giọng nói lạnh lùng của Trình Kiêu vang lên trong phòng.
Tô Cầm suýt chút nữa rống lên: "Ai? Là ai muốn bắt cóc con tôi?"
Trình Kiêu đưa mắt về phía đám đông, sau đó rơi trên người bà nội Tô.
Tất cả mọi người theo ánh mắt của cậu ấy nhìn sang, bà nội Tô hoảng sợ hét lớn: "Mày đừng có nói láo, rõ là mày bắt cóc nó, còn dám bảo tao!"
Trình Kiêu mím môi, nhưng đôi mắt cậu ấy dán chặt vào bà ta, bà nội Tô cảm thấy rằng đôi mắt đó giống hệt như một con sói.
"Bà ôm Vãn Vãn ra ngoài bằng cửa sau, sợ Vãn Vãn khóc nên dùng tay bịt lại, ôm em ấy đến sau chân núi, rồi đặt xuống đó." Trình Kiêu gằn từng chữ.
Bà Tô hét lớn: “Mày... mày nói bậy!” Nhưng trong lòng lại hoảng sợ, ánh mắt có chút lập lòe.
Tô Cần và Lục Tư Hoa còn có cái gì không rõ nữa, họ hiểu bà ta quá rõ, chính ánh mắt của bà ta đã phản bội bà ta, bà ta đã làm điều đó!
"Vì sao? Tại sao mẹ lại làm vậy với Vãn Vãn của con?
Vãn Vãn không phải là cháu gái của mẹ sao? Chẳng lẽ là do con nhặt con bé về sao? Sao mẹ lại tàn nhẫn như vậy! Con bé còn nhỏ như thế..." Mới tròn trăm ngày a! Cuối cùng Lục Tư Hoa cũng không kiểm soát được mà gào thành tiếng.
Một câu rồi một câu, tựa như đang gào thét, chất vấn, ai ở đây cũng bị thuyết phục và đồng cảm.
Bà nội Tô mím môi, trong lòng cảm thấy bối rối, nhưng vẫn phủ nhận: "Cô thà tin người ngoài còn hơn tin tôi sao?"
Anh em Tô Kiến Quốc oán hận nhìn bà nội Tô, nếu bà ta không phải bà nội của họ, thì họ sẽ tiến lên xé xác bà ta. Phải có trái tim độc ác cỡ nào mới khiến bà ta làm ra chuyện này?
Tô Cần ngồi đó, sắc mặt đỏ bừng, bờ môi run rẩy, giống như đã cùng đường, chỉ muốn liều mạng.
Anh ấy nhớ lại nửa cuộc đời vô dụng của mình, lúc không tìm thấy Vãn Vãn, nghe tiếng khóc tuyệt vọng và đau đớn của Tư Hoa, vẻ mặt bất lực của những đứa trẻ, và sự chửi rủa, giẫm đạp của bà nội Tô hết lần này đến lần khác. Dù anh ấy là đàn ông nhưng lại không thể bảo vệ vợ con của mình.
Anh ấy nhìn chằm chằm bà nội Tô, đột nhiên đứng dậy, dáng vẻ run rẩy không ngừng lập tức khiến ánh sáng trong căn phòng trở nên vô cùng ngột ngạt và tối tăm. Tất cả mọi người đều bị dáng vẻ kích động của Tô Cần làm cho hoảng sợ.
“Con, muốn, tách, hộ!” Từng chữ như được trút ra khỏi cổ họng.
Căn phòng bỗng im bặt.