Sau khi Tô Thành Tài quay về, anh ta cũng không vội quay lại trường học, nghe anh ta bảo là, bây giờ trường học không có tiết học, hơn nữa anh ta cũng sắp tốt nghiệp nên đang bận rộn tìm việc khắp nơi.
Tìm việc quả là không dễ, không có quan hệ, ai sẽ sắp xếp công việc cho chứ? Thậm chí là làm công nhân tạm thời cũng không được.
Nếu là trước đây, chắc chắn Tô Cần sẽ từ bỏ công việc mà ông ngoại Lục vất vả kiếm được để cho chú ba, nhưng bây giờ anh ấy không hề có ý định đó. Thậm chí ngay cả việc nói chuyện với phòng trên, anh ấy cũng chẳng buồn nói, chỉ biết im lặng rồi tự mình làm giàu cho gia đình thôi...
Điều này khiến cho Tô Vãn Vãn rất vui mừng, cuối cùng ba cũng thông suốt rồi?
Sau đó, Tô Thành Tài trở lại trường học, nghe nói rằng anh ta muốn tạo lập quan hệ, nên đã ẵm cả nửa số tiền của gia đình mang đi.
Đối với cậu con trai út, dù là ông nội Tô hay bà nội Tô, họ đều rất hào phóng, ngay cả Tô Đại Lực là con trai cả cũng không thể so sánh được.
Sau khi Tô Đại Lực biết chuyện, anh ta định gây sự nhưng lại bị Lưu Chiêu Đệ ngăn lại, cô ta chỉ vào đứa con gái sơ sinh rồi nhìn anh ta.
Tô Đại Lực lập tức hiểu ra.
Đối với mấy điều này, nhà con trai thứ Hai chưa bao giờ quan tâm, ông bà nội thiên vị ai cũng không quan trọng, nhà họ chỉ tập trung vào Văn Văn.
Vãn Vãn sắp tròn trăm ngày, cho dù là đối với Tô Cần hay là Lục Tư Hoa, hay là ba anh em Tô Kiến Quốc, thì đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Tuy trăm ngày không quan trọng bằng ngày đầy tháng nhưng cũng là ngày trọng đại.
Ngay cả khi không có bữa tiệc nào ở nhà, họ vẫn phải ăn mừng thật to.
Nhưng vào đêm trước một trăm ngày, một sự việc lớn đã xảy ra - Vãn Vãn mất tích!
Vãn Vãn là cuộc sống và gốc rễ của nhà họ, cô bé cũng là người được cưng chiều nhất trong nhà người con trai thứ Hai. Nếu như không thể tìm thấy cô bé, mọi người đều sẽ tê tâm liệt phế mà không thể chấp nhận được.
Đôi mắt của Tô Cần gần như đỏ hoe, anh ấy chạy như điên ra ngoài, tìm kiếm khắp nơi.
Ngoài Tô Cần, Lục Tư Hoa và những người khác ra, cả làng cũng phụ giúp tìm kiếm, nhưng không ai tìm thấy cả.
Ông nội Tô vừa hút thuốc vừa ra lệnh: "Mau đi tìm đi, nhất định phải tìm thấy con bé!"
Lần này, ngay cả bà nội Tô cũng nói: "Nhất định phải tìm được, nhất định không được đánh mất con bé, lỡ như bị sói hay con gì đó ngậm đi mất thì phải làm sao bây giờ?"
Ông nội Tô nhìn bà ta một cái, kéo bà ta lại: “Việc này không phải do bà làm đấy chứ?” Ông ấy nhìn chằm chằm bà ta.
Bà nội Tô kinh hãi, lập tức muốn la lối khóc lóc, nhưng lại bị ông ấy trừng mắt, bà ta nghẹn ngào nín chặt: "Liên quan gì đến tôi? Đừng đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi."
Ông nội Tô nói: "Mong là chuyện này không liên đến bà, bằng không thằng Hai nó sẽ đánh chết quan bà."
Bà Tô lập tức nổ tung: “Nó dám liều mạng với tôi, nó...” Tất cả những lời sau đó bị ông nội Tô trợn mắt ngăn lại, ông ấy nói: “Bà không thấy thằng Hai nó đã thay đổi đáng kể từ sau khi Vãn Vãn được sinh ra à?"
Bà Tô hung hăng mắng: “Tôi đã nói con nha đầu này là tai tinh, ông còn không nghe, tôi...” Lời nói đột nhiên khựng lại, bà nội Tô bị cái trừng mắt kia làm cho nín thinh.
Ông nội Tô không chú ý tới lời bà Tô nói sau đó, ông ấy mặc áo khoác lao ra ngoài.
Hầu như tất cả mọi người trong làng đều đang giúp tìm kiếm cô bé, nhưng không ai có tung tích gì.
Mọi người nhớ lại lần đó Trình Hiểu Mộng mất tích, bây giờ cũng vậy, dù thế nào cũng không tìm được.
"Văn Văn..." Lục Tư Hoa khóc quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa.
Tô Cần vuốt ve vợ, nhưng tay phải lại nắm chặt, trong lòng thề rằng, bất kể là ai bắt cóc con của anh ấy, anh ấy cũng sẽ không buông tha.