Làm việc trong thành phố, đó là chuyện vinh quang cỡ nào, về nông thôn sẽ được mọi người vỗ tay khen ngợi hâm mộ.
Tô Thành Tài ôm Tô Vũ Đình một hồi lâu, thấy bà nội Tô đang trông mong nhìn anh ta, anh ta trả lại cô cháu gái bé bỏng cho mẹ. Sờ sờ mũi, lấy hai hộp sữa lúa mạch trong túi ra: "Mẹ, đây là sữa con nhờ bạn học mua giúp, mẹ đưa cho hai chị dâu, mỗi người một hộp” Lại vụиɠ ŧяộʍ nhét một gói sữa bột cho bà nội Tô: "Mẹ, gói sữa bột này, ngày thường mẹ pha ra uống, rất bổ."
Bà nội Tô muốn nói "Tiêu tiền nhiều thế." Nhưng cổ họng đau nhức khiến bà ta nói không nên lời, trong lòng lại ngọt ngào, con trai út hiếu thuận, trong lòng bà nội vui vẻ hơn bất cứ ai. Chi phí sinh hoạt một tháng của anh ta ít ỏi, thế nhưng lại tiết kiệm tiền để mua đồ dinh dưỡng cho bà ta và các chị dâu, đúng là một đứa trẻ ngoan, không uổng công ngày thường bà nội Tô thương anh ta.
Lại nhìn thoáng qua Lục Tư Hoa đang ôm nha đầu Vãn Vãn, khóe miệng bà ta giật giật, từ trong mũi hừ ra một tiếng, giấy hộp sữa lúa mạch cùng gói sữa bột đi.
Rất nhanh Tô Thành Tài bị ông nội Tô gọi đi, ông ấy dẫn anh ta ra ngoài tiếp khách, nhất là chỗ ông ngoại Lục, đó là trọng điểm.
Tiệc rượu đầy tháng lần này, bởi vì cổ họng bà nội Tô bị thương, không thể mở miệng mắng người, nên việc gì cũng thuận lợi.
Có lẽ là vì bà ta đã bị ông Tô quở trách qua, cũng có thể là do chú ba Tô Thành Tài đang có mặt, nên ngay cả việc đối xử hà khác, bà ta cũng không làm nữa, rất thần kỳ.
Điều này cũng làm cho gia đình con thứ Hai thở phào nhẹ nhõm, lúc ông ngoại Lục rời đi, còn cố ý tìm Tô Cần. Sau khi trở về, trên mặt Tô Cần hiện lên nụ cười.
"Ông xã, chuyện gì làm cho anh vui đến thế?" Vì chuyện trong gia đình nên dạo gần đây Tô Cần không được vui cho lắm, nhưng giờ này lại cười tươi như vậy, không biết ông ấy đã nói cái gì mà phải kéo anh ấy ra ngoài?
Tô Cần nắm lấy tay Lục Tư Hoa, trên mặt toàn là ý cười: "Tư Hoa, em biết không? Vừa rồi ba chúng ta kêu anh qua, nói với anh rằng ba định nhờ anh rể sắp xếp công việc cho anh, chờ chúng ta ra ở riêng là có thể sống tốt rồi."
Lục Tư Hoa biết rằng "ba chúng ta" mà anh ấy đang nhắc đến là ba của cô ấy, chứ không phải ba chồng. Trên mặt cô ấy cũng lộ ra nụ cười, cô ấy biết nhất định ba sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy chịu khổ. Sở dĩ trước đó không sắp xếp như vậy, e là vì mấy chuyện phiền lòng của nhà họ Tô?
Ba không có nói cho cô ấy biết, ngược lại lôi Tô Cần ra ngoài nói chuyện, chắc không phải chỉ nói mỗi chuyện công việc cho anh chứ? Có lẽ là còn có ý gì đó nữa nhỉ?
“Ba không muốn anh đi làm trước khi tách hộ, anh biết dụng ý của ông ấy.” Tô Cầm hít sâu một hơi, nhìn về phía phòng trên, Lục Tư Hoa biết ba cô ấy sợ rằng nếu Tô Cần có công việc tốt, nhất định là ba chồng của cô ấy sẽ không cho tách hộ, với suy tính của ba cô ấy, sao có thể để cho chuyện đó xảy ra? Đương nhiên, phải ngăn chặn tất cả những nguy hiểm tiềm ẩn.
“Ba yêu cầu anh không được nói chuyện này ra, trước khi chưa có thông báo chính thức về công việc, mình hai chúng ta biết là đủ rồi.” Tô Cần bổ sung.
Lục Tư Hoa ậm ừ: "Ba có nói gì nữa không, ba sẽ sắp xếp công việc gì cho anh?"
"Ba không nói, nhưng em cũng biết học vấn của anh không tốt, chỉ tốt nghiệp tiểu học, sợ là không có công việc tốt" Đây là chuyện Tô Cần ân hận nhất. Khi còn đi học, anh ấy đã không học hành chăm chỉ.
Lục Tư Hoa nói: "Thế vẫn tốt hơn là ở nhà làm ruộng. Dù là công nhân tạm thời, tiền lương cũng cao hơn là đi làm ruộng"