Hơn nữa bà ta mắng người rất độc miệng, những từ khó nghe nhất đều có thể nghe được từ trong miệng bà ta, cái gì mà "tai tinh", "thứ quỷ đòi nợ", "đồ xấu xí", "tiện nhân"... Nói bao nhiêu câu thì khó nghe bấy nhiêu.
"Ba con đã nói với ông nội Kiến Quốc về chuyện các con muốn tách hộ rồi, ông thông gia cũng đã đồng ý, nói chờ đến khi chú Ba kết hôn, thì sẽ cho các con tách hộ ngay." Bà Lục nói.
Lục Tư Hoa ngước mắt lên, ngẩn người, ông nội Tô nói sẽ cho nhà họ tách hộ ư?
Tuy rằng nói là chờ đến khi chú ba kết hôn rồi mới cho, nhưng có thể tách hộ, điều này đã đủ để khiến trong lòng Lục Tư Hoa vui sướиɠ nói không nên lời.
Cô ấy đã từng bàn bạc với ông xã, chờ sau khi chú ba kết hôn, có lẽ có thể tách hộ, nhưng đây chỉ là bọn họ đoán mò mà thôi, còn giờ đã có ông nội Tô đồng ý, vậy chắc chắn là sẽ làm được.
Lục Tư Hoa mừng rỡ, ôm Vãn Vãn không ngừng nói: “Vãn Vãn, không bao lâu nữa, chúng ta có thể tách hộ rồi, con sẽ không phải chịu ánh mắt lạnh nhạt thế kia nữa, mẹ..." Nghẹn ngào, nước mắt ào ào chảy xuống, tuôn ra như mưa.
Nước mắt lăn dài trên gương mặt Vãn Vãn, làm cho trong lòng cô bé cũng có chút chua xót. Chỉ là tách hộ mà thôi, thế nhưng lại có thể khiến cho mẹ vui mừng mà bật khóc, đây phải là có biết bao tuyệt vọng, rồi một tia hy vọng mới có thể khiến cho cô ấy vui mừng đến thế?
Lúc Tô Cần biết chuyện này, tuy không khoa trương khóc lóc như Lục Tư Hoa, nhưng đôi môi không ngừng run rẩy kia, vẫn tiết lộ sự vui mừng như điên trong lòng anh ấy.
Sau đó lại cảm thấy hổ thẹn, chuyện này cần ba vợ anh ấy tự mình ra mặt mới có thể giải quyết, điều đó cũng chứng tỏ anh ấy vô dụng.
"Có thể tách hộ là chuyện tốt, làm người đứng đầu trong nhà, thì chính con phải tỉnh táo lên mới có thể để cho người khác chú ý tới con. Ba mẹ giao con gái ba mẹ cho con, không phải để con gái ba mẹ bị người khác bắt nạt. Bà ngoại Lục nhìn như đang an ủi, kì thực là đang nói kháy.
Tô Cần gật mạnh đầu, là anh ấy vô dụng, để cho vợ con phải chịu nhiều khổ cực, sau khi tách hộ anh ấy nhất định sẽ cố gắng làm việc, không để cho vợ con phải chịu khổ nữa.
Vãn Vãn cũng rất vui vẻ, có thể giải quyết chuyện này một cách viên mãn, đây là kết quả tốt nhất.
Trong tiệc rượu đầy tháng, cuối cùng Vãn Vãn cũng được gặp người chú ba thần bí kia.
Từ sau khi cô bé được sinh ra, người này chưa từng xuất hiện, trong sách cũng không miêu tả nhiều, nhưng đây là người duy nhất nữ chính phải kiêng kỵ không dám đắc tội.
Tô Thành Tài trông cũng giống như bao thanh niên trí thức thời đại này, anh ta đeo một cặp kính gọng đen, tao nhã, nhưng Vãn Vãn biết, anh ta tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Đây là Vãn Vãn nhà chúng ta sao?" Chú ba cười.
Muốn đi qua bế Vãn Vãn, nhưng cô bé lại khóc, thành ra không bế được. Tô Thành Tài chỉ cười cười, dường như trên gương mặt cũng không có sự tức giận, lại đi qua ôm Tô Vũ Đình.
Tô Vũ Đình không khóc không nháo, mặc cho anh ta ôm, lúc này đáy mắt anh ta mới có ý cười.
"Vãn Vãn không thích chú ba sao?" Tô Kiến Quốc tò mò.
Tất nhiên Văn Văn không thể trả lời cậu nhóc, vừa rồi lúc cô bé bị chú ba quan sát, trong lòng cực kỳ không thích. Chính vì phần không thích này, làm cho cô bé không cho anh ta tới gần.
Sau đó nghĩ lại, bản thân có chút nhạy cảm. Bây giờ cô bé không quen biết gì chú Ba, cũng không biết chú ấy là loại người gì, trước mắt xem ra, dường như những thành viên khác trong gia đình nhà con trai thứ Hai đều rất thích người chú ba này. Càng đừng nói đến bà Tô, bà ta vốn cưng chiều đứa con trai út này nhất.
Ông nội Tô cũng có cái nhìn khác về anh ta, ngoài việc anh ta là con trai út, còn vì anh ta học giỏi, đợi tốt nghiệp trung học phổ thông là có thể làm việc ở trong thành phố, đây là điều ông nội Tô kỳ vọng nhất.