Đau lòng cho cái chết của ba mẹ, còn có cả anh trai, kiếp này cô bé tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ đi đến kết cục bi thảm, bắt buộc phải làm gì đó để thay đổi kết cục này.
Điều kiện trước tiên là phải tách hộ, nhưng ông bà nội nắm quyền, trừ khi ba mẹ không muốn hiếu thảo nữa, cố ý tách hộ, nhưng khả năng này có thể xảy ra không?
Chỉ sợ là không thể nào, trừ khi bức ép hai vợ chồng vào cảnh cùng đường, họ mới có thể bộc phát.
Quả nhiên nghe lời ông nội Tô, bà nội Tô không tới nhà con trai thứ Hai làm ầm ĩ, tiệc rượu đầy tháng cũng tiến hành rất thuận lợi.
Cuối cùng Tô Vãn Vãn cũng được bế ra khỏi viện, người vui nhất chính là ba anh em, về sau họ có thể ôm cô bé đi khắp nơi. Đương nhiên đây cũng là chuyện Vãn Vãn cảm thấy vui vẻ nhất, ở nhà buồn bực nhàm chán, tuy rằng đứa con nít như cô bé cũng không có chuyện gì làm, nhưng phơi nắng cũng tốt, dù sao được ngắm phong cảnh thôn Hạ Hà cũng tốt hơn so với nằm im ở nhà.
Cuối cùng cô bé cũng được gặp Tô Vũ Đình sinh cùng ngày với cô bé, Tô Vũ Đình đang được bà nội Tô ôm vào trong ngực, đang ngủ ngon lành. Cô bé có chút tò mò, trong sách nói nữ chính có ngón tay vàng nghịch thiên, rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào? Đáng tiếc cô bé cũng đang được dì út ôm vào trong lòng ngực, không ngẩng đầu lên được, cũng không nhìn được gì, chỉ nhìn thấy cái tã lót.
Chị họ nằm trong lòng ngực bà nội Tô, không thấy ư hử một tiếng, không giống như Vãn Vãn, vui vẻ tỉnh táo nhảy nhót.
Hai tay Lục Vận Du ôm lấy Vãn Vãn, cũng nhìn thoáng Tô Vũ Đình đang nằm trong lòng bà nội Tô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Ôi chao, đây chính là bảo bối sinh non của bà Tô à? Cũng đâu thấy có ba đầu sáu tay đâu nhỉ, ngoài ăn thì là ngủ, y hệt một người bình thường"
Bà nội Tô hung tợn trừng mắt nhìn Lục Vận Du, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, thì bà ta hận không thể gϊếŧ chết con nha đầu miệng lưỡi đê tiện này! Không biết nói lời hay, vậy thì đừng nói chuyện, nói ra có thể tức chết người.
Lục Vận Du đảo mắt, còn nói: "Xem cái miệng của tôi này, ở trong mắt bà nội Tô, cô bé đã sớm không phải là người. "
Gương mặt của bà Tô đã sớm tức giận đến tím tái, hy vọng lớn nhất của bà ta đều đặt hết lên người Tảo nha đầu, kết quả nha đầu nhà họ Lục lại nói bảo bối của bà ta sớm đã không phải là người?
Bà ta rất muốn mở miệng mắng cô ấy, nhưng vừa mở miệng thì lại ngậm lại, gương mặt đỏ bừng, không mắng thành tiếng nữa.
Điều này ngược lại làm cho Lục Vận Du tò mò nhìn bà ta hai lần, ngay cả Vãn Vãn cũng cảm thấy kỳ lạ. Chưa từng nghĩ tới, bà nội Tô lại có một ngày không chỉ thẳng vào mặt người khác mà mắng?
Chỉ thấy bà ta xoay mặt đi, rồi ôm Tô Vũ Đình rời đi.
Lục Vận Du: ""
Lát sau mới biết, hóa ra là cổ họng bà ta bị thương.
"Nghe nói đã bị thương hai ngày rồi, mỗi khi mở miệng nói chuyện thì đều đau, bà ta đã đến chỗ bác sĩ khám bệnh, nhưng không thấy khả quan." Lục Tư Hoa giải thích với em gái.
Lục Vận Du nói: "Em bảo mà, em nói xấu bảo bối của bà ta như thế, thế mà bà ta lại không mở miệng mắng chửi em, hóa ra là do cổ họng bị đau. Cô ấy có chút vui sướиɠ khi thấy bà ta gặp họa, không phải tâm địa cô ấy độc ác muốn bà Tô xảy ra chuyện gì, mà thật sự do miệng bà nội Tô quá cay nghiệt, ai biết bà ta có nói mấy lời không lọt tai trong tiệc rượu đầy tháng không chứ.
Thật ra trong lòng Lục Tư Hoa cũng có chút vui sướиɠ, cổ họng bà ta bị thương, sẽ không mắng người được nữa, đối với nhà họ mà nói, đây là chuyện tốt. Cô ấy cũng không mong cả ngày thấy bà ta lôi nhà họ ra mắng nhiếc, mắng riêng cô ấy thì thôi đi, nhưng lại mắng luôn cả Vãn Vãn, điều này làm cho trong lòng cô ấy rất không thoải mái.