Gái Thẳng Như Thép: Cún Con Tức Đến Bật Khóc

Chương 17.1: Giấu đầu lòi đuôi

Nếu cả bàn phím và con chuột đều bị hỏng thì mua cái mới là được, chi phí cũng không lớn, nhưng nếu màn hình máy tính và bo mạch đồ họa bị hỏng, và còn nhỡ CPU tỏa nhiệt trong máy tính không tốt làm cháy hay làm hỏng phần cứng, thì không phải chỉ lấy hai trăm nhân dân tệ ra là có thể sửa hoàn hảo như mới được, huống hồ dù sao chúng cũng không phải do bọn họ làm hỏng, bảo bọn họ chi tiền ra sửa hết cái đống này thì ít nhiều gì trong lòng cũng thấy khó chịu.

Vì muốn tìm được chứng cứ, cuối cùng Đường Miểu và Phó Khả Dịch cùng đi một chuyến đến văn phòng giám sát của trường.

Tối hôm sau, cả ba cùng theo dõi video ở không gian sáng tạo, video ba tháng ở tầng 5 của tòa nhà thực nghiệm đều ở đây cả.

Tua nhanh từng đoạn video một, trước sau vẫn không phát hiện ra điều kỳ lạ gì ở phòng 505, dành tận một tiếng đồng hồ cũng không phát hiện được hình ảnh khả nghi gì.

“Không phải hai người nghĩ nhiều đó chứ?” Hứa Hải Bình nhíu mày.

“Không có khả năng.” Phó Khả Dịch hừ lạnh: “Máy tính bị hư hỏng đều ở chỗ của chúng ta mà không thấy lạ à?”

“Ừm, rất kỳ lạ.” Đường Miểu vừa đáp lại, vừa xem xét kỹ video theo dõi.

Thấy cô là người hưởng ứng đầu tiên, Phó Khả Dịch tủm tỉm cười.

Cậu nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt trắng nõn, nét mặt xinh đẹp, mái tóc dài đen bóng...... cô gái cậu để mắt tới thật xinh đẹp.

Cố ý sát lại gần cô, Phó Khả Dịch cười hỏi: “Đàn chị, chị nghĩ lý do bây giờ của chúng ta là gì?”

Ngẩng đầu, khuôn mặt bảnh bao của cậu chàng nào đó gần trong gang tấc, làn da bóng loáng tinh xảo, cặp mắt hoa đào chính tông, sống mũi cao kết hợp với đôi môi mỏng đầy sức quyến rũ, khác với vẻ ngoài còn non nớt như rất nhiều chàng trai học năm nhất khác, đường nét khuôn mặt cậu trông có vẻ xuất sắc hơn rất nhiều, đặc biệt là khi nhìn cậu ở khoảng cách gần...... càng có vẻ là một chàng trai đẹp một cách lãng tử độc đáo.

Phó Khả Dịch: “Đàn chị ơi......”

Đẩy mặt cậu ra rồi Đường Miểu mới nói: “Có lẽ đã có người xóa đoạn ghi hình trong video rồi.”

Hứa Hải Bình: “Ừm, cũng có thể.”

Quyến rũ đàn chị thất bại, Phó Khả Dịch vừa chống cằm tỏ ra thất vọng vừa cào đầu tóc mình cho xù lên, cậu cảm thấy nhất định là vì kiểu tóc của mình quá xấu.

“Để ý có lỗi gì trong thời gian không.”

“Ừm.”

Ba người chia thành ba cái máy tính xem xét thời gian.

Sau một lúc.

“Tối ngày 29 không có đoạn ghi hình lúc 8 giờ đến 9 giờ!” Hứa Hải Bình bỗng nhiên lên tiếng.

Đường Miểu và Phó Khả Dịch nhanh chóng bước qua xem, quả nhiên thiếu một khoảng thời gian thật, trong một tiếng này rất nhiều chuyện có thể phát sinh.

Có người định giấu đầu lòi đuôi, người có thể động tay động chân với video giám sát của trường thì tất nhiên không phải là sinh viên.

Là giảng viên của trường thật thì rốt cuộc là tại sao?

Tạm thời không nghĩ ra manh mối, ba trường trong không gian sáng tạo tiếp tục ai bận việc nấy, song hiệu suất làm việc đêm nay lại không cao như bình thường.

Đường Miểu không viết code liên tục, cũng không gõ bàn phím liên thoắt như ngày thường, hiển nhiên cô còn đang nghĩ đến chuyện camera theo dõi.

Có thể là thấy khát nước, cô duỗi tay định lấy cốc nước trên bàn, tay cô mon men vài lần mà vẫn không tìm được cốc nước đâu, dời tầm mắt, cốc nước đang ở trên tay của một người khác.

Ngẩng đầu, là Phó Khả Dịch.

Không biết cậu lại đội mũ lưỡi trai màu đen lên đầu tự bao giờ, có lẽ là vì có màu đen phụ trợ, khiến khuôn mặt anh tuấn của cậu trắng hơn vài phần.

“Cho tôi miếng nước.” Cô nói.