Gái Thẳng Như Thép: Cún Con Tức Đến Bật Khóc

Chương 17.2: Giấu đầu lòi đuôi

Chạm vào đáy cốc nước, thấy nước không còn ấm nữa, Phó Khả Dịch nói: “Nước lạnh.”

“Không sao.”

Phó Khả Dịch đặt một hộp đùi gà ở trước mặt cô rồi nói: “Chị ăn đùi gà trước đi rồi em sẽ đi lấy nước ấm hộ chị.”

Hết đùi gà rồi lại đến nước ấm, Đường Miểu cứ có cảm giác giác là cậu đang nịnh nọt, cô từ chối: “Không cần đâu, đưa nước cho tôi đo.”

“Ăn đùi gà của em rồi lại uống nước ấm em lấy, lát nữa đàn chị chỉ dẫn về lập trình cho em có được không?”

Trong mắt cậu lóe lên ý khẩn cầu, tựa như chỉ đơn thuần muốn học thêm về lập trình nên hối lộ đàn chị là cô mà thôi, Đường Miểu ngẫm nghĩ rồi cũng gật đầu: “Nhưng cậu phải tự viết, tôi có thể chỉ ra lỗi sai giúp cậu.”

Thấy cô đồng ý, Phó Khả Dịch mở hộp cơm hộp dùng một lần ra, mỉm cười nói: “Vậy chị ăn đi.”

Nhìn đùi gà rồi lại nhìn Phó Khả Dịch, đây là cuộc trao đổi đồng giá, cô cũng không có gì phải ngại. Vì vậy, Đường Miểu mang bao tay dùng một lần rồi cầm lấy một cái đùi gà.

“Phụt ——”

Cũng không biết tại sao mà Phó Khả Dịch lại bất chợt bật cười.

Đường Miểu hoang mang: “Cậu đang cười gì thế?”

“Không ạ.” Đi ra không gian sáng tạo, mặt người nào đó vẫn ngập ý cười: “Chị đợi em một xíu, nước ấm sẽ được đưa đến liền đây.”

Thấy cậu rời đi, Đường Miểu cười khẽ.

Nghe thấy động tĩnh, Hứa Hải Bình ngẩng đầu nhìn vào mấy cuốn sách ở trên bàn của Phó Khả Dịch.

Nhóc đàn em này tích cực hiếu học đó chứ, vì muốn học phần mềm lập trình mà cậu lại còn mang cả cuốn chuyên ngành của năm tư đến không gian sáng tạo, hiện giờ trên bàn toàn là sách của cậu.

“Thằng nhóc này đọc sách cũng khá là nhanh, mới một ngày mà cậu ấy đã đọc hết hai cuốn rồi.” Hứa Hải Bình vặn cổ nhằm giảm cơn mỏi: “Nhưng mà tôi phát hiện cậu ấy không có đọc sách hợp ngữ, đây đây là sách nền tảng thì phải.”

Đường Miểu nhìn mấy cuốn sách trên bàn của Phó Khả Dịch, quả nhiên hợp ngữ thư tịch bị hắn ném ở một bên, đúng là cậu không thấy xem thật.

Hợp ngữ là nền tảng của bên mảng lập trình, giống như tích lũy từ vựng là nền tảng của việc học tiếng Anh vậy.

“Cậu ấy không đọc à?”

“Không đọc thật.”

Đường Miểu tỏ vẻ lạ lùng.

Chẳng lẽ cậu chàng này tới đây chơi thật?

Khi người nào đó quay trở về, Đường Miểu bảo cậu thử viết code của một chương trình nhỏ, chỉ thấy một lát thì cậu sờ sờ vào di động, một lát thì lại quay sang nhìn Đường Miểu, một lát lại nghiêng đầu nhìn đồng hồ ở trên tường.

Vốn nghĩ rằng cậu không viết được nên mới làm việc riêng suốt như vậy, đợi đến khi Đường Miểu bắt đầu kiểm tra, cô mới phát hiện cậu đã hoàn thành từ lâu rồi, cậu không chỉ hoàn thành trong thời gian quy định, mà đoạn code cậu biết cũng cực kỳ tinh gọn, người trong nghề vừa nhìn là hiểu được ngay.

Đường Miểu không khỏi liếc mắt nhìn cậu thêm một cái, hàm ý trong cái liếc mắt này có sự khen ngợi, có thưởng thức, hơn hết là sự kinh ngạc.

Thấy cô không nói gì, Phó Khả Dịch mím môi hỏi: “Chị không buồn khen em chút gì à?”

Ánh mắt hai người chạm nhau, không khí bỗng nhiên yên lặng.

“Cậu từng học qua à?”

“Biết một chút ạ.”

“Cũng được.”

Nói xong, cô muốn ngồi về chỗ trước laptop của mình, Phó Khả Dịch kéo cổ tay cô: “Chị không khen em à.”

“Khen rồi.”

“Đâu có.”

“Tôi nói là cũng được.”

“......”