Gái Thẳng Như Thép: Cún Con Tức Đến Bật Khóc

Chương 16.2: Làm công hằng ngày

Phòng 505.

Cửa phòng mở ra, không có một bóng người.

Đang lúc Phó Khả Dịch thắc mắc thì nghe thấy động tĩnh ở dưới bàn, đi lên trước một chút đã nhìn thấy Đường Miểu đang khuỵu gối ngồi quỳ ở dưới bàn sửa máy tính.

Cô cầm chiếc tua vít trên tay, gương mặt lấm lem bụi, mấy sợi tóc con xõa bù xù trước trán, đôi tay nhỏ nhanh chóng vặn chặt đinh ốc của máy chủ.

“Máy tính hỏng rồi ư?” Phó Khả Dịch ngồi vào ghế bên cạnh

Cậu phát ra tiếng đột ngột làm Đường Miểu giật cả mình, cô không khỏi run lên một chút, đầu của tua vít cũng lệch khỏi hướng quỹ đạo, chọt thẳng vào một tấm ván ở đằng sau máy chủ.

Trông dáng vẻ của cô hết sức buồn cười, Phó Khả Dịch không kìm được bật cười thành tiếng: “Chị làm ăn trộm à?”

Đường Miểu trừng cậu một cái rồi lại lắp máy chủ.

“Máy tính hỏng rồi, tôi đang kiểm tra xem đang xem có phải giao diện của bo mạch đồ họa với bo mạch chủ bị kém tiếp xúc hay không.”

“Hỏng rồi á? Chẳng phải hôm nay vẫn khởi động máy bình thường được ư?”

Lắp máy chủ xong, Đường Miểu khởi động máy tính một lần nữa, màn hình vẫn nhấp nháy xoẹt xoẹt như ban đầu, cô hít một hơi thật sâu: “Hồi chiều nay không dùng được bao lâu thì đã hỏng mất, không phải vấn đề về giao diện, cũng không phải là do dây tín hiệu và màn hình kết nối kém hay chân cắm bị hỏng, rất có khả năng là bo mạch đồ họa bị hư rồi.”

“......”

Chỉ chỉ vào mấy cái máy ở bên cạnh, Đường Miểu nói tiếp: “Màn hình của cái máy tính kia bị hỏng rồi, còn cái máy này thì bị nhiễm virus nên cũng hư luôn rồi, và có hai cái bàn phím và con chuột không xài được nữa.”

Trước mắt, phòng 505 của không gian sáng tạo có sáu cái máy, trong đó đã có năm cái bị trục trặc......

Phó Khả Dịch đến kiểm tra hai cái bàn phím và con chuột bên cạnh, quả thực cả hai đều không có phản ứng gì, cậu nửa đùa: “Máy tính bị hỏng ở cả cái trường này đều ở chỗ của chúng ta à?”

Đột nhiên, cậu sực nhớ tới lời của hai người khi nãy ở tòa nhà thực nghiệm, sững người mất mấy giây.

Giây tiếp theo, cậu tùy tiện ném cặp mình ở trên bàn, sau đó đứng ở trước cửa phòng 504 ngoắc ngoắc tay với người bên trong: “Này bạn ơi, ra đây một chút đi.”

Đám sinh viên trong phòng 504 đã bắt đầu dự án này từ năm ngoái, nên sinh viên bên trong đều là những tấm chiếu từng trải, ai cũng là đàn anh và đàn chị của Phó Khả Dịch.

Đám người bên trong liếc nhìn nhau, một đàn anh năm tư chầm chậm bước ra khỏi phòng 504.

“Có chuyện gì?”

Phó Khả Dịch mặc kệ người tới là đàn anh hay là viện trưởng gì, cậu nhướng mày: “Tại sao máy tính của phòng 505 chúng tôi lại không sử dụng được?”

Người tới không có ý tốt, chàng trai quan sát Phó Khả Dịch từ trên xuống dưới rồi đáp lại với vẻ thờ ơ: “Không dùng được thì liên quan gì đến bọn tôi chứ?”

Đám sinh viên trong phòng 504 liếc mắt nhìn nhau, sau đó im lặng làm việc của mình, tiếng nói chuyện vừa rồi cũng bay biến sạch.

“Chẳng lẽ không phải bên anh đổi máy tính bị hỏng của mình với máy tính của bọn tôi à?”

“Ha? Cậu có chứng cứ à?”

Là tấm chiếu cũ trải qua bốn năm đại học, hiển nhiên anh ta không sợ sinh viên trong trường, thế nên chất vấn ngược lại: “Có chứng cứ à? Không có thì đừng có mà nói hươu nói vượn ở đây.”

Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn khắp nơi.

Tất cả mọi người đang chờ cái mà Phó Khả Dịch gọi là chứng cứ.

Nhưng mà ——

“Tôi không có chứng cứ.” Cậu trả lời nhẹ bâng.

Thái độ kia như thể đang nói —— nếu cậu muốn kiếm chuyện, thì không cần tìm lý do đầy đủ gì hết.

“Cậu không có chứng cứ mà còn......”

“Không có chứng cứ thì sao nào? Lòng tôi biết rõ là được.”

Cậu sinh viên: “......”

Tất cả mọi người phòng 504: “......”

Đường Miểu vừa mới đi ra khỏi phòng 505: “......”

Nhóc đàn em này có phải hơi bị kiêu ngạo không vậy?

“Vậy thì sao? Cậu muốn thế nào?”

“Những cái máy tính mà mấy người đã đổi thì mau trả về hết đi.”

“Dựa vào cái gì mà phải đổi máy tính xịn của bọn tôi với máy tính cùi bắp của bên cậu?”

“Đó vốn là đồ của chúng ta.”

“Cậu không có chứng cứ.”

“Sự thật là thế, không cần phải có chứng cứ.”

“Sự thật? Sự thật gì?”

Chung quy không ai đồng ý với ai, hai chàng trai bắt đầu động tay động chân.

Phó Khả Dịch muốn đá người, mà anh chàng kia cũng nhanh chóng né sang một bên.

Đường Miểu nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cánh tay của Phó Khả Dịch, thế nên đế giày của cậu chỉ sượt qua áo gió của anh khóa trên, sau đó ——

Cậu bị Đường Miểu kéo vào phòng 505.

“Cậu muốn làm gì? Ngày đầu tiên tới đây mà đã đến kiếm chuyện ở không gian sáng tạo của người ta rồi à?”

“Bọn họ lấy máy của chúng ta cơ mà!”

“Cậu không có chứng cứ.”

Chứng cứ, chứng cứ, chứng cứ, chứng cứ cái đậu phộng.