Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70

Chương 35

Sớm biết rằng như thế này, cô lúc ấy nhận lấy thì tốt rồi……

Triệu Chính Bắc bị Triệu Đào Hoa bất thình lình hỏi thăm liền hoảng sợ, thế cho nên kim may áo trong tay oai một cái đâm vào trong ngón tay rồi.

“Anh không sao chứ? Xin lỗi, em không cố ý…”Triệu Đào Hoa thấy đầu ngón tay hắn chảy máu, tức khắc trong lòng cảm thấy rất tự trách. Cô nào biết người này khi làm việc sẽ quên mình đến như vậy?

Nam nhân làm việc quên mình ruốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy của hắn chậm rãi nhìn lên, “Anh không có việc gì, sao em không gõ cuawr đã vào?”

“??”Nếu không phải hắn tuổi tác còn trẻ, giống như không có bệnh thì cô thật sự muốn kéo hắn đi bệnh viện kiểm tra đầu óc một chút, con cá trí nhớ còn dài hơn hắn!

“Em vưa mới gõ cửa, là anh bảo em đi vào.”

“Nga……” Triệu Chính Bắc khô cằn đáp lại một câu, sau đó bắt đầu thu dọn đồ vật trên bàn.

Nhìn cặp hòa đầy bàn, Triệu Đào Hoa từ trong tâm nảy ra một kế hoạch, “Anh tư, anh làm này đó là vì đổi tiền sao?”

Thời buổi này không cho phép đầu / cơ /, Triệu Chính Bắc nhẹ chớp hai mắt một chút, thề thốt phủ nhận nói: “Làm chơi.”

Một tên thanh niên già đời, không có việc gì đi làm cặp hoa chơi? Cái lý do này cũng quá thoát tục đi…

Triệu Đào Hoa thấy hắn không chịu thừa nhận cũng không tính toán đoán việc của hắn, mà là giả vờ như không có việc gì lên tiếng, “em có thể kiếm tới rất nhiều vải vụn đẹp, nếu anh muốn tìm người hợp tác có thể tới tìm em. Chúng ta là anh em ruột, anh yên tâm, em sẽ không bán đứng anh.”

Nói xong lời này sau, cô lấy ra một khối xà phòng đổi được từ trên tay Thẩm Chi Sơ để lên trên bàn, sau đó liền rời khỏi phòng của Triệu Chính Bắc.

Triệu Chính Bắc cúi đầu nhìn xà phòng mới tinh trước mắt, dùng sức gãi gãi mái đầu tổ gả của mình, đáy mắt xẹt qua một chút rối rắm.

Một phía khác, Triệu Đào Hoa mới ra phòng, liền nghe thấy Chu Minh Lan đứng bên đầu tường bên này hùng hùng hổ hổ nói sáng sân nhà bên cạnh, “Lý Anh, nếu chị còn dám truyền nhàn thoại về Đào Hoa nhà tôi, chị chờ xem tôi có xé nát miệng chị hay không! Loại người tiểu nhân như chị sớm muộn gì sẽ bị báo ứng!”

Thấy mẹ mình hai tay chống nạnh, tức giận đến không được, Triệu Đào Hoa chạy nhanh tới trấn an, “Mẹ, đây là sao? Tức giận ảnh hưởng đến thân thể. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm mẹ tức giận đến như vậy?”

“Lý Anh kia không biết từ chỗ nào nghe tới, chị ta nói con cùng thanh niên trí thức Thẩm có một chân! Chị ta coi nhà họ Thẩm là bánh trái thơm ngon đâu? Một hai phải cho con cùng Triệu Miêu Miêu gả vào nhà họ Thẩm, con nói, chị ta sao lại đê tiện như vậy?!”

Tác giả có chuyện nói:

ps: Đời trước nam chủ cùng nguyên thân là trong sạch, nam chủ sẽ có con mắt khác với nguyên thân vì cô ây cùng nữ chủ lớn lên rất giống nhau. Hơn nữa, nữ chủ từng ở trong mơ nói giỡn với hắn, nhờ hắn ở thế giới kia chiếu cố nhiều hơn “chính mình”. Cho nên mới có hiểu lầm hiện tại của Thẩm Thiên Bách.

“A? Con cùng Thẩm Chi Sơ?” Triệu Đào Hoa bị lời đồn này làm cho kinh ngạc tới rồi.

Ngày thường bọn họ rõ ràng rất chú ý duy trì khoảng cách, như thế nào lại có người truyền ra loại nhàn thoại này?

“Thẩm Chi Sơ là cái tên để con gọi sao? Đừng nói với mẹ con cùng thằng nhóc đó có liên hệ đó!” Lúc này Chu Minh Lan đã bị Lý Anh làm cho tức giận đến hồ đồ, bà không quản được nhiều như vậy, chỉ hy vọng con gái của bà không cần cùng người nhà họ Thẩm lên nửa mao tiền quan hệ.

Triệu Đào Hoa biết, chẳng sợ cô cùng Thẩm Chi Sơ không có tình yêu nam nữ, nếu nói thật ra cũng chắc chắn đưa tới một hồi phong ba. Cô chớp chớp mắt vội vàng phủ nhận nói: “Cái gì liên hệ a, tam thời con không nghĩ tìm đối tượng đâu, chúng con không thân quen, mẹ đừng nghe bọn họ nói bậy.”

“con không gạt mẹ?”

“Không lừa.”

“Kia được! Lần sau mẹ lại nghe được cái nào vương bát đản dám lung tung bố trí con, mẹ liền đánh cho cô ta răng rơi đầy đát!” Chu Minh Lan duỗi dài cổ lại rống về phía cách vách đi, rất có loại không cho bà một câu xin lỗi bà không bỏ quả.

Cách một bức tường, trong nhà lão Nhị nhà họ Triệu.

Lý Anh bị dọa đến trốn ở trong phòng, căn bản không dám ra tới, trong nhà chỉ có một mình bà ta, vạn nhất Chu Minh Lan xông tới căn bản không ai có thể giúp bà ta, bà ta tuyệt đối không thể đi ra ngoài ăn loại bắt nạt phải ngậm bồ hòn này.

Kỳ thật bà ta biết việc giữa Triệu Đào Hoa cùng Thẩm Chi Sơ, cũng là trong lúc vô tình nghe được Thẩm Thiên Bách nói chuyện cùng cha hắn mới biết được. Vậy chuyện này tám chín phần mười là thật a?

Bà ta cũng không hiểu Chu Minh Lan có gì phải kích động như vậy?

Chu Minh Lan cũng không nghĩ, có bao nhiêu cô gái muốn gả cho người ở Kinh Thị, muốn thông đồng còn không được đâu?

Thật là đang ở phúc trung không biết phúc!

Một chỗ khác, đồng dạng ôm cách nghĩ như vậy còn có Lâm Hạnh Nhi. Chu Minh Lan trời sinh giọng lớn, đều ở trong một sân, liến tình bà hạ giọng thì cô ta cũng có thể nghe đến đại khái.

Cô ta thừa nhận cô em chồng nhà mình lớn lên không kém, nhưng thế nhưng có thể cùng vị anh họ kia nhà họ Thẩm gia truyền ra tai tiếng, đây là việc cô ta trăm triệu không nghĩ tới.

Mặc kệ việc này là thật là giả, chỉ cần vận động một chút, nhà họ Thẩm nhất định phải cho Đào Hoa một lời hứa!

Nhớ tới chính mình đã từng vì có thể được gả vào thành phố mà làm những việc hồ đồ kia, trong lòng cô ta mang áy náy với Triệu Chính Tây.

Lúc này đây, cô ta quyết định giúp Triệu Đào Hoa một phen, cũng coi như là trả ân tình cho Triệu Chính Tây ……

Đồng dạng bị tai tiếng này làm cho bối rối còn có Triệu Miêu Miêu, cô ta nghĩ đến có một ngày Triệu Đào Hoa có khả năng bay lên cao, trở thành chị dâu họ của mình, cô ta chính là một trăm không muốn.

Vì thế từ miệng mẹ mình biết được việc này, cô ta liền đi hỏi Thẩm Thiên Bách đầu tiên.

Trước khi Triệu Miêu Miêu hỏi, Thẩm Thiên Bách không biết cuộc nói chuyện của hắn cùng cha hắn sẽ bị người có tâm nghe thấy được, vừa tức giận lại có vài phần chột dạ.

Đảo không phải hắn chột dạ với Triệu Miêu Miêu, mà là chột dạ đối với Thẩm Chi Sơ, rốt cuộc hắn cũng chỉ là thấy hai người chuyện trò vui vẻ chứ không hề có hành động nào thân mật.

“Cô nói bừa đâu? Ai nói cho cô hai người bọn họ làm đối tượng? Vạn nhất lời này truyền tới lỗ tai anh tôi, cô cẩn thận ăn không hết còn phải gói mang đi!”

Triệu Miêu Miêu bị thái độ tức giận, hung dữ của hắn làm cho sợ tới mức sửng sốt sửng sốt, không khỏi hoài nghi mẹ mình có nghe lầm hay không mới khiến cho nam nhân này phản ứng lớn đến như vậy.

“Anh hung dữ với em cái gì nha? Vạn nhất dọa đến con trai của anh làm sao bây giờ?” Gần đây quan hệ của hai người vẫn luôn không hòa hoãn lại được. bên ngoài đối với việc cô ta chưa kết hôn đã có thai truyền đến có tư có vị, cái này làm cho cô ta gần như hỏng mất, cô ta thật sự không biết nên xử lý nhưng thứ lộn xộn này như thế nào.

Thẩm Thiên Bách liếc mắt nhìn về phía bụng của Triệu Miêu Miêu một cái, giọng điệu so với vừa rồi tốt hơn một chút. “Loại lời nói này nói một lần trong nhà là được, cô ngàn vạn đừng truyền ra bên ngoài, cô mau về phòng ngủ một giấc đi.”

Nghĩ đến việc mẹ mình thường xuyên há to miệng, Triệu Miêu Miêu cũng thực chột dạ, sợ Thẩm Thiên Bách lại tức giận với mình, cô ta chỉ có thể gật đầu đồng ý không nhắc lại chuyện này.

Thấy cô ta ngoan ngoãn về phòng, Thẩm Thiên Bách yên lặng nhẹ nhàng thở ra, hắn sẽ đem chuyện này nói ra với cha hắn chủ yếu là muốn dọn ra

Mặc kệ hiện tại bọn họ phát triển đến bước nào, Triệu Đào Hoa cọp mẹ kia muốn trở thành chị dâu hắn? Quả thực nằm mơ!

……

……

Cỏ lau nhộn nhạo ở bờ sông, Triệu Đào Hoa cùng Thẩm Chi Sơ ở một chỗ ẩn nấp lại gặp mặt.

Gần nhất trong thôn có người bắt đầu truyền tai tiếng về bọn họ, Triệu Đào Hoa lại đây chính là muốn cùng hắn nói rõ chuyện này, để cho hắn không cần phải để ý đến nhàn ngôn toái ngữ đó.

Thẩm Chi Sơ nhìn bộ dáng thập phần nghiêm túc của cô, mặt mày hắn chứa ý cười, “Tôi sẽ không để ý những lời này, người lại là cô…không nên thừa nhận này đó.”

Những lời đồn đãi đó hắn đã nghe được, cũng bị người khác trêu chọc, vừa giải thích với mọi người, hắn vừa nghĩ, nếu lời đồn này là sự thật thì tốt biết bao nhiêu. Tâm tư như vậy làm cho hắn cảm thấy mình kỳ thật là một tên tiểu nhân cực kỳ đê tiện, chẳng qua ở trước mặt cô hắn ngụy trang rất tốt mà thôi.

Cho tới nay, Triệu Đào Hoa đều cảm thấy người nam nhân trước mắt này thực ôn nhu, cho người ta một loại cảm giác như tắm mình trong gió xuân. Tuy rằng loại hình khác phải này không hề có lực hấp dẫn với cô, nhưng nếu làm bạn bè ở chung lại cực kỳ tri kỷ.

Sợ hắn lo lắng, cô doanh doanh mỉm cười nói: “Tôi không có việc gì, đồn đãi vớ vẩn này cũng không ảnh hưởng gì tới tôi, anh yên tâm đi.”

Ở đời sau sóng to gió lớn gì mà cô chưa từng thấy qua? Loại việc này chẳng có chỉ là chút gợn sóng mà thôi~

Nhưng biểu hiện của cô ở trong mắt Thẩm Chi Sơ chính là đang miễn cưỡng cười vui, hắn nhìn vào hai mắt mang của cô, hai tay đặt lên bả vai cô, nghiêm túc dặn dò, “Nếu có việc gì phát sinh nhất định phải tìm tôi trước tiên, biết không?”

Nhiệt độ trên vai hun đỏ mặt Triệu Đào Hoa, cô không tự giác mà thu lại ý cười, đáp trả lại hắn bằng một hứa hẹn nghiêm túc, “Được, tôi sẽ, mặc kệ phát sinh cái gì thì người tôi tin tưởng nhất vẫn luôn là anh.”

Vì tránh gây ra ồn ào, mấy ngày kế tiếp, hai người không gặp mặt. Dần dần, không ai bắt được bóng dáng của bọn họ nên tin đồn cũng không còn ai truyền

Ngày hôm này, Triệu Chính Bắc mang theo quả đầu ổ gà hỗn độn kia của hắn chắn lại đường đi của Triệu Đào Hoa, hắn do dự nửa ngày mới nói ra mục đích.

“Em thật sự có thể kiếm tới vải vụn đẹp sao?”

Hắn có thể chủ động tới tìm cô, làm cho Triệu Đào Hoa thực kinh ngạc. Nhưng cô cũng chỉ kinh ngạc một cái chớp mắt liền hiểu được ý tứ của hắn, “Em chẳng những có thể lấy được vải đẹp, còn có thể lấy được rất nhiều loại, rất đa dạng, thế nào? Anh muốn hợp tác với em sao?”

Mồi bỏ xuống, cá cắn câu.

Mà Triệu Chính Bắc liền giống như con cá nhỏ kia, cắn câu.

“Hợp tác có thể, nhưng hết thảy đều cần phải theo anh.”

Triệu Đào Hoa một lòng chỉ nghĩ làm chưởng quầy phủi tay, vừa lúc cũng không nghĩ quản việc mua bán này, vì thế không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng yêu cầu của hắn.

Sau khi nói chuyện thỏa đáng tất cả các phương diện, ngày hôm sau hai người ngồi xe bò đi chợ đen trong huyện.

Lần trước Triệu Đào Hoa cùng Thẩm Chi Sơ tới đây, cô đã chú ý ở chợ đen này có một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, ông ta khoác lên người một chiếc áo màu sắc khá bắt mắt đứng ở một chỗ, trên mặt ông ta không có biểu tình gì, làm cho người mới đến đoán không ra ông ta đang làm gì.

Nhưng Triệu Đào Hoa chỉ dùng mắt liếc một cái liền đoán ra hắn là người bán vải, mà vải của hắn phần lớn đến từ xưởng dệt trong huyện thành.

Đến chợ đen, Triệu Đào Hoa đi qua chỗ ông ta, cũng không nói lời khách khí, tạo cho người ta cảm giác cô rất hiểu việc, “Sư phó, tôi muốn mua chút vải vụn, bao nhiêu tiền một cân?”