Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70

Chương 36

Nam nhân này thấy Triệu Đào Hoa xa lạ, cực kỳ cảnh giác hỏi, “Vải vụn gì? Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”

Triệu Chính Bắc đối với hành vi của em gái cũng không hiểu ra sao, hắn không nhìn ra được nam nhân này có chỗ nào chỉ ra hắn là người bán vải?

Trước kia hắn thường xuyên bị chơi, việc hôm nay làm cho hắn không thể không hoài nghi chính mình có phải hay không lại bị Triệu Đào Hoa chơi đùa?

“Vị đại ca này, tôi là thành tâm muốn mua vải, anh không cần phải đề phòng tôi đến mức như vậy, tại thị trường này, trừ anh, còn có chị gái bên kia bán vải. Nếu anh thật sự không dám bán, tôi liền qua mua chỗ chị ấy. Trước kia tôi vẫn mua chỗ đó.” Trí nhớ Triệu Đào Hoa cực kỳ tốt, lần trước tới trong huyện đi chợ đen một vòng cô đều nhớ kỹ ở đây bán những thứ gì.

Nếu người này không dám bán, cô thật sự sẽ đi tìm người khác mua.

Nam nhân nghe cô nói như vậy liền cho rằng cô thường xuyên tới mua vải, vì thế chậm rãi buông xuống cảnh giác.

“Hai người đi theo tôi.”

Triệu Đào Hoa cùng Triệu Chính Bắc đi theo người nam nhân này đến một căn nhà trệt nhỏ trông rất bình thường. Nhà trệt nhìn như cũ nát, sắp xụp đến nơi, nhưng kỳ thật bên trong giấu giếm huyền cơ. Đến khi bọn họ vào nhà, nam nhân xách lên một cái bao tải trong góc ném tới trước mặt bọn họ. Trên mặt ông ta vẫn mang theo một tia cảnh giác như cũ, “Hai người xem chỗ này được chưa? Đều là vải dư, một khối sáu một bao.”

Triệu Đào Hoa mở bao tải ra, thấy bên trong tất cả đều là vải vụn mày sắc rực rỡ, đúng là loại bọn họ muốn mua. Cô che lấp đáy mắt, quay đầu lại hỏi Triệu Chính Bắc, “Anh xem thế nào?”

Triệu Chính Bắc là người mặc kệ tâm tình cao hứng hay không, thì b·iểu t·ình đều rất thâm trầm. Hắn lấy ra mấy miếng vải vụn nghiêm túc nhìn nửa ngày mới chậm rãi gật đầu, “Còn tạm.”

Triệu Đào Hoa biết hắn “Còn tạm” chính là vừa lòng, nhưng người bán vải lại không biết, thật vất vả đυ.ng tới nhóm người thật lòng muốn mua, nhưng nghe như vậy, hắn ta cũng không biết như thế nào.

“Chỗ đó hai người không nhìn trúng thì chỗ tôi còn có loại khác.” Nói xong, nam nhân từ chỗ khác túm thêm một bao tải mang ra, vải dệt bên trong có màu sắc, hoa văn cũng như chất lượng đều tốt hơn túi đầu tiên rất nhiều.

Triệu Đào Hoa nhìn vải vụn trước mắt sáng ngời, trong lòng cô biết, túi đầu tiên kia chỉ là một tủi vải bình thường nhất trong gian phòng này mà thôi.

“Vải này cũng không tệ lắm, nhưng một khối sáu quá quý, đại ca lại tiện nghi một chút, một khối một đi?”

“Em gái, cái giá này không được, vải này so với túi vừa nãy đắt hơn, nếu hai người muốn tiện nghi vậy thì có thể chọn túi vải trước.”

“Tôi không cần túi phía trước, liền phải cái này, không bằng như vậy đi, tôi trả cho anh một khối ba mao tiền, lần sau mua vải tôi còn tìm anh.”

Nam nhân do dự một lát, cuối cùng vẫn là gật gật đầu đồng ý giao dịch.

Triệu Chính Bắc là người không biết cò kè mặc cả, nếu đổi lại là ngày thường chính bản thân hắn tới mua đồ vật, người ta bảo hắn bao nhiêu tiền, hắn liền trả bao nhiêu tiền.

Hắn thấy Đào Hoa nhẹ nhàng tiết kiệm được ba mao tiền, lần đầu tiên cảm thấy cùng con nhóc này hợp tác là lựa chọn không tồi.

Các ngày kế tiếp, chỉ cần rảnh là Triệu Đào Hoa liền sẽ chạy về phòng ngủ của Triệu Chính Bắc.

Hai người lấy những cái đó vải vụn làm rất nhiều đầu hoa còn có túi đựng tiền lẻ. Vì làm cho kiểu dáng đẹp mắt hơn một ít, Triệu Đào Hoa xem như vắt hết óc mới nghĩ ra mấy kiểu dáng thịnh hành của đời sau.

So với sức sáng tạo bình thường của cô thì Triệu Chính Bắc có thể nói là thiên phú số một số hai, có đôi khi hắn chỉ cần trầm tư vài giây là có thể thiết kế ra kiểu dáng không tồi.

Triệu Đào Hoa cảm thán trong nhà không có máy may, bằng không nhà thiết kế này làm quần áo phỏng chừng cũng rất tốt.

Trong nhà này trừ bỏ Triệu Chính Nam không ai biết hai anh em này mỗi ngày ở mân mê cái gì, mà Triệu Chính Nam là cái thẳng nam, đối với loại ngoạn ý đàn bà nhi chít chít này nhấc không nổi một tia hứng thú, mỗi lần thấy bọn họ phải làm đồ vật đều là trực tiếp trốn đến rất xa.

Hôm nay thái độ của hắn lại khác thường, Triệu Đào Hoa vào nhà đã cả buổi hắn cũng không tính toán đi.

Tục ngữ nói sự ra khác thường tất có yêu. Triệu Đào Hoa thấy hắn năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Anh hôm nay là làm sao vậy? Có lời gì muốn nói đừng nghẹn ở trong lòng.”

Triệu Chính Nam gãi gãi tóc ngắn, không quá tự nhiên mà cười hắc hắc, sau đó chỉ vào một chiếc cặp tóc mới vừa làm xong để trên bàn hỏi: “Cái kia có thể bán cho anh một cái không? Nhưng hiện tại anh không có tiền, chờ về sau trả cho hai đứa được không?”

Trong nhà họ Triệu, giữa mấy anh em bọn họ đều tính toán rõ ràng, Triệu Đào Hoa nghe hắn muốn mua cặp hoa lập tức tới hứng thú, “Anh đây là muốn tặng cho ai a? Tôn Lan Khê?”

Chẳng lẽ hai người này đã lặng lẽ ở bên nhau mà cô không biết?

Nghe được tên của Tôn Lan Khê, taiTriệu Chính Nam ửng đỏ, lần đầu ở trước mặt nhà người trở nên thẹn thùng như thế, “ừ, hai bọn anh đang ở xử đối tượng.”

Bởi vì là vừa kết giao không lâu, hắn còn không tính toán nói cùng người trong nhà.

Có Triệu Chính Bắc ở đây, nên Triệu Đào Hoa không có điều kiện hỏi thăm quá nhiều, kỳ thật cô rất tò mò việc hôn nhân nhà họ Tôn tìm cho Tôn Lan Khê cuối cùng giải quyết như thế nào?

Bất quá loại vấn đề này chỉ có thể chờ đến khi có hai người bọn họ cô mới dám ngầm hỏi. Triệu Đào Hoa từ một đống cặp hoa lấy ra một cặp hoa nhạt màu lam nhã nhặn đưa cho Triệu Chính Nam, “Lan Khê tính cách ôn nhu, em cảm thấy cái này cùng cô rất xứng đôi, nhạ ~ anh cầm đi đi.”

Triệu Chính Nam vươn tay thật cẩn thận nhận lấy chiếc cặp, ho nhẹ một tiếng không quên dặn dò hai đứa em mình, “Chuyện này anh còn chưa nói với người trong nhà, hai đứa có thể giữ bí mật giúp anh hay không?”

“Tôi không thành vấn đề.” Triệu Chính Bắc không thích lo chuyện bao đồng, hắn nhún nhún vai tiếp tục làm cặp hoa trong tay, ánh mắt thâm thúy đặc biệt chuyên chú, giống như những cái cặp hoa đó là hắn đang làm cho người hắn yêu thích.

Triệu Đào Hoa sớm đã quen với bộ dáng thâm tình của hắn, mặt cô nhìn về phía Triệu Chính Nam, một câu hai nghĩa nói, “Em có thể giữ bí mật cho anh, nhưng anh không thể vẫn luốn dấu giếm mọi người, như vậy đối với Tôn Lan Khê hay với anh đều không tốt.”

Đặc biệt trước việc nhà họ Tôn còn đang tìm việc hôn nhân cho Tôn Lan Khê, hiện tại đột nhiên lại toát ra một Trình Giảo Kim là Triệu Chính Nam này, cô không tin nhà họ Tôn sẽ thống khoái đồng ý mối quan hệ của hai người.

Triệu Chính Nam hiểu rõ ý tứ của em gái mình, cũng là người nghe được người khác khuyên, hắn vuốt ve cặp hoa trong tay, gật gật đầu đồng ý, “Rồi, anh đã biết.”

Ở đồn điền Đông Sơn, núi Mộng Đông xem như là thánh địa hẹn hò của thanh niên nam nữ. Vì tránh tai mắt của người khác, Triệu Chính Nam cùng Tôn Lan Khê hẹn nhau ở một chỗ, bên cạnh thác nước trên núi.

Theo thời tiết chuyển lạnh, nơi đó ngày thường không có ai đi qua, hai người đã ở nơi đó hẹn hò vài lần.

Tục ngữ nói người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, từ sau khi bọn họ xác định quan hệ, mặt mày Triệu Chính Nam nhu hòa hơn so với trước kia rất nhiều. Tôn Lan Khê cũng mỗi ngày cười khanh khách, hàng ngày thời gian cô mong chờ nhất chính là thời gian ngắn ngủi hẹn hò bí ẩn với Triệu Chính Nam kia.

Ở trên một cục đá lớn bên cạnh thác nước, hai người ngồi sóng vai, Triệu Chính Nam lặng lẽ vuốt cặp hoa trong túi quần, muốn lấy ra tới rồi lại cảm thấy ngượng ngùng, nội tâm giao chiến nửa ngày mới khẽ cắn môi đem ra.

“Cái này cho em, anh cũng không biết em có thích hay không.”

Cặp hoa màu lam nhạt an tĩnh nằm ở trong tay của hắn, nơ con bướm xinh đẹp giống như một con bướm ưu nhã lại không mất linh động.

Tôn Lan Khê nhìn về phía nó, trong lòng tràn ngập nồng đậm vui sướиɠ.

Cô ngày thường không phải người quá thích làm đẹp, cũng không hiểu các loại vật phẩm trang sức xấu đẹp ra sao, nhưng đầu là lễ vật đầu tiên Triệu Chính Nam đưa cho cô, ý nghĩa hoàn toàn không giống bình thường.

Cô nhận lấy cặp hoa tinh tế đánh giá, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng cực kỳ ngượng ngùng.

“Cảm ơn anh Chính Nam, em rất thích.”

Triệu Chính Nam không được tự nhiên mà sờ sờ mũi, nội tâm bị quý trọng trong đáy mắt cô làm cho lòng rối bời, hắn khẽ liếʍ hai môi khô khốc của mình một một chút, giọng nói nhu hòa, “Em thích là tốt rồi.”

Nghĩ đến lời nói của Triệu Đào Hoa, hắn cũng càng thêm kiên định quyết tâm của mình, “Lan Khê, cuối tuần này anh muốn đến nhà em xin cưới, có thể chứ?”

Ở đồn điền Đông Sơn, liền tính hai người là tự do yêu đương cũng muốn có bà mối tới làm mai mới xem như danh chính ngôn thuận.

Tôn Lan Khê nghe vậy, mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vui mừng, “Anh… anh muốn cưới em sao?”

Triệu Chính Nam nhìn cô thật sâu, chỉ cảm thấy cô gái này ngốc đến quá mức đáng yêu, hắn cầm lòng không đậu mà kéo tay cô, đáy mắt tràn đầy tình yêu không hòa tan được, “Ưhm, chúng ta hiện tại là quan hệ yêu đương, anh muốn cưới em làm vợ đương nhiên phải đến nhà em xin cưới mới được, em có đồng ý không?”

“Em đồng ý.” Tôn Lan Khê dùng sức gật gật đầu, trong lòng trừ bỏ hạnh phúc vui sướиɠ còn tràn ngập chờ mong.

Cô cảm thấy nam nhân của cô tốt như vậy, người trong nhà nhất định sẽ đồng ý hôn sự này!

Chỉ cần anh Chính Nam thích cô, liền tính người nhà không đồng ý, cô cũng không sợ!

Sợ trên núi quá lạnh, Triệu Chính Nam trước khi đi hẹn hò còn cố ý mang theo một chiếc áo khoác mỏng. Hắn thấy tay nhỏ của Tôn Lan Khê lạnh lẽo liền thức thời cởϊ áσ khoác ra khoác thêm cho cô.

Tôn Lan Khê bất thình lình được ấm áp bao vây lấy, nâng lên đôi mắt nhìn về khuôn mặt tuấn tú kiên nghị của Triệu Chính Nam, càng thêm kiện định với lựa chọn của mình.

Sau khi thu hoạch vụ thu, thời tiết giống như bị làm phép, nói thay đổi liền thay đổi, căn bản không cho ai có cơ hội giảm xóc.

Nghĩ đến về sau thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, cặp hoa vì vậy sẽ càng ngày càng khó bán, nên Triệu Đào Hoa cùng Triệu Chính Bắc tính toán, quyết định làm xong một đám này liền tạm thời không làm nữa.

Bọn họ làm mấy thứ này đa số đều bán cho các nữ thanh niên trí thức ở các đại đội, người phụ trách bán đồ vật chính là Triệu Chính Bắc.

Ở trong sách Triệu Chính Bắc xem như là một người được mọi người yêu thích, hắn thường xuyên hành động khác người, vẻ mặt cùng với người khác không giống nhau, vì vậy mà đặc biệt được các cô gái mê thích.

Tuy rằng xem qua quyển sách kia còn cùng hắn ở chung, nhưng Triệu Đào Hoa vẫn không hiểu rõ được, những cô gái đó vì sao lại yêu thích hắn như vậy?

Hắn mang theo khí chất u buồn, giống như mặc ở sống ở thời đại nào đều rất nổi tiếng…

Có thể là mỹ nam kế dùng được, lại hoặc là cặp hoa bọn họ làm thật sự không tồi, dù sao chỉ cần Triệu Chính Bắc đem cặp hoa lấy ra đi bán liền nhất định sẽ có người mua, lại còn có sẽ tiêu thụ đến không còn.

Vì thế, cô không thể không bội phục đối với năng lực bán hàng của hắn, cũng bỗng nhiên phát hiện, đối phương đồng ý buôn bán cùng cô chính là cô chiếm tiện nghi.