Người không biết nội tình còn sẽ cho rằng anh họ hắn là anh ho của Triệu Đào Hoa, mà không phải hắn đâu……
Hiện giờ xem lại, trong quá khứ đủ loại dấu hiệu ẩn ẩn lộ lộ ra bọn họ không thích hợp.
Thẩm Thiên Bách không tự giác mà gắt gao nắm chặt bàn tay, bỗng nhiên hắn nảy lên cảm giác quen thuộc, đối diện với hai người đội nón xanh cho hắn.
Hắn tránh ở sau một thân cây gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ nửa ngày, trước sau cũng không có dũng khí tiến lên chất vấn quan hệ hai người ……
Lúc này, Triệu Đào Hoa còn không biết đã có người hiểu lầm quan hệ giữa cô cùng Thẩm Chi Sơ. Hai tay cô để sau lưng, khẽ căn môi, hai mắt trong vắt đều là ý cười.
Vừa rồi, Thẩm Chi Sơ nói cho cô một cái tin tức tốt: báo Tỉnh đang yêu cầu viết bài, bài viết dành được giải nhất sẽ có tiền nhuận bút khen thưởng. Hắn hy vọng cô có thể thử một lần.
Tin tức này đối với cô, loại người thập phần thiếu tiền tới nói, quả thực là thiên đại chuyện tốt!
Vì thế, cô không chút do dự nhờ đối phương báo danh giúp mình.
“Chi Sơ, cảm ơn anh!”
Thẩm Chi Sơ lại nhìn vào cặp mắt sáng lấp lánh của Triệu Đào Hoa, hắn gãi gãi tóc, ngậm cười nói : “Cô đừng nói như vậy, giữa chúng ta không cần khách khí.”
Ngày trước khi ở chung với nhau, hai người vẫn luôn rất hòa hợp, Thẩm Chi Sơ vẫn thích ngụy trang thành bộ dáng khiêm khiêm quân tử ở trước mặt Điềm Điềm.
Hắn biết bộ dáng này không phải con người thật của hắn, nhưng hắn chỉ nghĩ thể hiện ra bộ mặt tốt nhất ở trước mặt cô. Hiện giờ đối diện với cảm kích của cô, hắn trừ bỏ ngượng ngùng còn có chút chột dạ.
Nếu có một ngày, hình tượng của hắn trong cảm nhận của cô không còn hoàn mỹ như vậy, đến lúc đó hậu quả là cái dạng gì, quả thật hắn không dám tưởng tượng…
Ở một đầu sông khác, Tôn Lan Khê cầm một đôi giày vải đen đứng ở trước mặt Triệu Chính Nam, cô đỏ mặt, hơi gục đầu xuống, muốn đưa đôi giày cho đối phương rồi lại không đủ dũng khí.
Sau lần thổ lộ trước của Tôn Lan Khê, Triệu Chính Nam vẫn luôn không nhìn thấy cô gái nhỏ này, hắn đoán cô hối hận mới cố tính trốn tránh hắn. Vì vậy hắn đã không tiếp tục đến nhà họ Tôn, nếu phải đi con đường qua nhà bọn họ thì hắn cũng đường vòng mà đi.
Tuy nhiên, mỗi khi có người nhắc tới tin tức của Tôn Lan Khê, hắn vẫn không nhịn được nghiêng tai nghe ngóng, liền sợ nhà họ Tôn thật sự ép buộc cô lấy chồng.
May mắn rằng, thông tin mà hắn nghe nói, chính là việc hôn nhân của nhà họ Tôn kia bị thất bại……
“Cô… Gần nhất có khỏe không?” Giờ phút này, Triệu Chính Nam khẽ liếʍ môi mình một chút, tay chân không biết nên để ở tư thế gì để đứng đối diện với Tôn Lan Khê.
Thấy hắn chủ động mở miệng, Tôn Lan Khê cũng không thể không ngẩng đầu, cô ngừng thở trả lời: “Em khá tốt, này, cái này cho anh.”
Cô nâng lên cánh tay đem giày vải đẩy về trước mặt Triệu Chính Nam, trong đáy mắt ẩn ẩn mang theo chờ mong, “Em nghe nói anh đi giày cỡ 45, cũng không biết đôi này có hợp chân anh hay không?”
“Đây là cô làm?” Triệu Chính Nam lộ ra kinh ngạc, các dây thần kinh ban đầu còn lơi lỏng một chút thì bây giờ căng chặt dị thường. Đây là lần đầu tiên hắn nhận được đồ vật của một cô gái, hắn lặng lẽ đem hai bàn tay mình cọ lại cọ lên vải quần, không dám đưa tay ra nhận đồ.
“Vâng, lần trước em nhìn thấy giầy của anh bị hỏng nhiều, liền nghĩ làm cho anh một đôi.” Vì làm đôi giày này, đoạn thời gian gần đây Tôn Lan Khê đều trốn trong ký túc xá của giáo viên tiểu học không về nhà, thẳng đến khi giày làm tốt cô mới quay về làng.
Sợ hắn không nhận, cô lại đem giày đẩy đẩy về phía trước, “Anh Chính Nam, liền tính anh không đồng ý cùng em làm đối tượng, em cũng muốn làm cho anh một đôi giày, coi như.. coi như đây là phần lễ vật cuối cùng em tặng cho anh đi.”
Đưa xong đôi giầy này, cô liền có thể rời nhà đi ra ngoài. Gần đây, trong nhà lại phải tìm tìm một mối hôn sự khác cho cô, bắt cô gả cho một nam nhân cô không thích. Vậy thì cô tình nguyện vĩnh viễn rời khỏi nơi này cũng không khuất phục.
Triệu Chính Nam cực kỳ nhạy bén nghe ra được lời nói của Tôn Lan Khê không thích hợp, hắn hơi hơi nhíu mày hỏi: “Nhà cô vẫn còn đang ép cô?”
Đối mặt với sự quan tâm của hắn, Tôn Lan Khê rất vui vẻ, vì thế cô lắc đầu ra vẻ không có việc gì, nhẹ nhàng nói : “Không có, hiện tại em rất tốt, mấy chuyện trước kia đã qua rồi.”
“Thật sự?”
“Thật sự. Anh Chính Nam, đôi giày này anh mau nhận lấy đi, em còn có việc phải đi trước.” Nói xong, cô đem giày vải nhét vào trong lòng ngực hắn liền phải xoay người rời đi, chẳng qua không đợi cô đi xa, cánh tay đã bị người vươn tay bắt được.
Tôn Lan Khê quay đầu lại, lộ ra kinh ngạc.
“Lan Khê, nếu em còn nguyện ý, vậy thì hai chúng ta làm người yêu đi.”
Biểu tình của nam nhân cực kỳ nghiêm túc, cho người ta một loại cảm giác an toàn không có từ nào nói rõ. Tôn Lan Khê bị thông báo bất thình lình như vậy liền trố mắt nhìn vào Triệu Chính Nam, qua một hồi lâu cô mới phản ứng lại hắn có ý tứ gì. “Đằng” một cái, cả khuôn mặt nhỏ của cô đều đỏ đến tận mang tai…
Thấy bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của cô, Triệu Chính Nam nhịn không được cười, “Em nguyện ý sao?”
Hai giây sau, hắn chỉ thấy cô dùng sức gật gật đầu, đôi mắt ngập nước giống như đựng đầy ánh sáng, “Em nguyện ý.” Như là sợ hãi chính mình quá chủ động dọa đến đối phương, ng·ay sau đó cô lại bổ sung nói: “Anh Chính Nam, em nguyện ý làm người yêu của anh.”
……
Mùa thu là mùa thu hoạch, năm nay càng là một năm được mùa, sau khi thu hoạch vụ thu trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười hạnh phúc.
Sáng sớm ngày hôm nay, lão thái thái đem chía khóa bếp giao vào trong tay Triệu Đào Hoa, đại biểu cho việc từ hôm nay trở đi toàn bộ mọi thứ trong phòng bếp đều do cô toàn quyền phụ trách, mà mẹ cô cùng hai chị dâu của cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh giúp đỡ. Mỗi ngày cả nhà ăn gì, ăn nhiều hay ít, bọn họ không có quyền liên tiếng.
Vì đem bữa cơm đầu tiên mình phụ trách làm tốt, Triệu Đào Hoa đi vào không gian muốn dùng một điểm tích phân tích cóp từ trước rút thưởng.
Nếu có thể rút thưởng đến gạo vậy không thể tốt hơn.
Bởi vì mấy ngày hôm trước vẫn luôn bận rộn thu hoạch, đã thật lâu rồi Triệu Đào Hoa chưa vào không gian. Chờ đến khi cô lại tiến vào, thịt heo cùng trứng gà bên trong lại được tăng lên một chút.
Đĩa quay rút thăm trúng thưởng vẫn giống như mọi khi, đèn nê ông đủ loại màu sắc sáng lấp lánh, làm cho Triệu Đào Hoa nhìn cũng có chút hoa cả mắt.
Cô nhẹ nhàng ấn xuống nút bắt đầu, cuối cùng kim đồng hồ dừng ở hình ảnh [ vải vóc ]. Một giây đồng hồ sau, từ chỗ nhận thưởng phun ra một bó vải bông màu lam, hoa văn thanh nhã rất phù hợp với thẩm mỹ của thời đại này.
Triệu Đào Hoa đi qua đi cầm lấy vải nhéo nhéo, xem độ dày của xấp vải thì chỗ này đến mười thước. Tuy rằng phần thưởng không phải là gạo trắng, nhưng vải cũng không tệ lắm, cô có thể tìm cơ hội bán nó đi.
Nghĩ đến để đồ vật trong không gian còn có thể hưởng “Lợi tức”, cô cũng không đem chỗ vải này mang ra ngoài.
Hiện tại xem như tới thời gian nông nhàn, mấy anh em nhà họ Triệu trừ bỏ Triệu Chính Nam thường xuyên không ở nhà, thì mấy ông anh khác của Triệu Đào Hoa đều ngốc tại trong nhà, chỗ nào cũng không đi.
Chờ khi Triệu Đào Hoa từ trong phòng ra tới, liền gặp được Triệu Chính Đông cười hì hì đi về phía mình.
Tục ngữ nói, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo, cô tràn đầy đề phòng nhìn về phía hắn hỏi: “Làm gì? Anh cười đến quá gian trá a ~”
Làm anh cả của mấy anh em, nhưng Triệu Chính Đông trước nay đều không có tự giác của một ông anh cả. Hắn vẫn ha hả cười như cũ, cọ cọ đi về phía trước, hai tay xoa xoa lên giọng nịnh nọt hỏi, “Em gái, không phải em nói chờ thu hoạch vụ thu kết thúc sẽ khen thưởng cho anh một chén thịt kho tàu sao? Em tính toán khi nào làm?”
Nếu không phải hắn nhắc nhở, Triệu Đào Hoa đều mau đã quên chuyện này, cô mờ mịt một cái chớp mắt trả rồi lên tiếng trả lời: “Hôm nay em vừa nhận chìa khóa, không thể ngay ngày đầu tiên đã khoe khoang lãng phí. Anh yên tâm đi, em đã hứa thì nhất định làm được. Anh để cho em mấy ngày chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đi.”
Nếu là đổi lại từ trước, Triệu Chính Đông nhất định sẽ cho rằng em gái hắn đang chỉ nói cho có lệ với hắn, nhưng trong khoảng thời gian này ở chúng, hắn đối với Triệu Đào Hoa có chút nhút nhát, đồng thời lại vô cùng tín nhiệm cô. Cho nên, khi nghe em gái nói cần thời gian chuẩn bị nguyên liệu, hắn hưng phấn chà xát hai tay, đưa ra một yêu cầu khác, “Em gái, chờ đến khi em làm có thể cho anh ở bên cạnh nhìn sao? Anh chỉ nhìn xem thôi, tuyệt đối không gây thêm phiền cho em.”
“?”Triệu Đào Hoa nhăn mày rất nhỏ, tâm tư xoay chuyển, cô nghĩ đến một ý kiến hay, liền nói, “Đương nhiên có thể a, anh cũng có thể học làm món đó như thế nào, không có vấn đề gì. Cũng không biết anh đối với việc nấu ăn có hứng thú hay không?”
Ông anh này của cô tốt nhất là cảm thấy hứng thú, như vậy từ nay về sau cũng coi như cô nhiều thêm một người giúp đỡ.
Đàn ông nhà họ Triệu không một ai biết nấu cơm, Triệu Chính Đông đã từng nghĩ lấy lương thực nhà mình thử một lần, lại bị Chu Minh Lan lấy lý do lãng phí lương thực từ chối, hơn nữa mẹ hắn còn dùng chổi lông gà hung hăng đánh hắn một trận. Từ đó về sau hắn cũng không dám động vào đồ vật trong phòng bếp nữa.
Hiện giờ có người nguyện ý dạy hắn nấu cơm? Hắn không dám tin tưởng hỏi: “Anh có thể học sao? Nếu mẹ không đồng ý thì sao?”
Thấy hắn thật sự muốn học, Triệu Đào Hoa cũng thực kinh ngạc, bất quá b·iểu t·ình của cô thực bình tĩnh, thoạt nhìn cực kỳ có sực thuyết phục, “Phía mẹ để em nói chuyện, anh chỉ cần chịu học là được.”
“Anh học! Đào Hoa, em thật tốt, không hổ là em gái ruột của anh!” Nghĩ đến về sau có thể học được cách làm các loại mỹ thực, khóe miệng Triệu Chính Đông nhịn không được điên cuồng giơ lên, hắn hận không thể lập tức về phòng nói cho vợ hắn tin tức tốt này.
Bộ dáng quá mức phấn khởi của ông anh cả làm cho Triệu Đào Hoa có chút muốn cười, sợ hắn lại quấn lấy chính mình hỏi đông hỏi tây, cô tìm lý do chuẩn bị chạy lấy người.
“Em đi tìm anh tư hỏi chút việc, anh yên tâm, chờ lúc em làm thịt kho tàu sẽ nói cho anh đầu tiên.”
Triệu Chính Đông không nghi ngờ lời em gái, hắn cười ha hả nhìn em gái rời đi, cả người còn đắm chìm trong vui sướиɠ vì sắp được học nấu ăn…
Vòng qua vườn rau, cô đi đến trước phòng Triệu Chính Bắc. Triệu Đào Hoa lễ phép nhấc tay gõ nhẹ hai cái, qua một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy một câu “ Vào đi”.
Kỳ thật quan hệ của cô cùng Triệu Chính Bắc cũng bình thường mà thôi, nếu không phải trước vụ thu hoạch cô nhận không của hắn một lọ kem bảo vệ da thì lúc này cô cũng không chủ động đến tìm hắn.
Triệu Đào Hoa nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ thấy “thanh niên văn nghệ” đang đưa lưng về phía cô, ngồi ở bàn làm việc không biết đang mân mê cái gì.
Đối phương không quay đầu lại, cô chỉ có thể tiếp tục bước vào bên trong, thẳng đến khi nhìn thấy rõ đồ vật trên bàn của hắn, cô mới không nhịn được kinh ngạc ra tiếng, “Thì ra hoa cài đầu hôm trước anh đưa cho em là do anh làm a?”