Chương 3: Chuyến Phiêu Lưu Nho Nhỏ và Cuộc Gặp Gỡ
Tên mình là Tomoe. Mình là con gái nuôi của cựu cặp đôi hoàng gia Elfrieden, Ngài Albert và Công Nương Elisha, là em gái nuôi của Anh Hai Souma và Chị Lớn Liscia.
Ngay lúc này, mình đang ở trong một căn phòng ở lâu đài của Ngài Mathew, người đứng đầu Xứ Chima. Trước khi rời phòng, Anh Hai Souma và Ông Inugami đã căn dặn.
‘’Được rồi, bọn anh sẽ để em một mình trong một lúc, nhưng hãy ở yên và chờ bọn anh, okay?’’
‘’Ta sẽ trở lại ngay khi sau ta hoàn tất công việc.’’
Bị bỏ lại một mình trong phòng, mình ngồi trên giường đung đưa đôi chân một lúc, nhưng rồi cũng nhanh chóng thấy chán, nên mình nhảy khỏi giường. Rồi, immmmmm lặnggggg tới gần cánh cửa, mình nhìn qua cái khe cửa bé xíu.
Không ai ở ngoài sảnh cả. Đang có chiến tranh, nên có lẽ họ không có đủ người.
Mình lẻn ra ngoài, và đóng lại cánh cửa phía sau.
Anh Hai và mọi người đều dặn mình ở yên trong phòng và đợi, nhưng mình thực sự rất muốn đi khám phá lâu đài.
Ý mình là, trong lúc học với nhau, thầy mình, Hakuya, đã nói, ‘’Những trải nghiệm con có khi là một đứa trẻ là kho báu quý giá nhất.’’
Mình đáp, ‘’Con muốn lớn lên trở thành một người có thể giúp đỡ anh trai và những người khác.’’
Thầy hiền từ đáp lại: ‘’Không cần phải vội. Trong khi vẫn còn là một đứa trẻ, với trái tim non trẻ của mình, con nên quan sát, lắng nghe, và trải nghiệm nhiều thứ. Con càng già đi thì sẽ càng mất đi sự tự do trong cảm xúc. Những thứ con cảm nhận bằng con mắt và đôi tai lúc này chắc chắn sẽ giúp con khi con trưởng thành hơn.’’
Sau đó, thầy ấy xoa đầu mình.
Đó là lý do vì sao mình muốn tự mình thấy tất cả mọi thứ. Khi không được bảo vệ bởi Anh Hai hay Inugami, mình muốn được tự do khám phá nơi không quen thuộc này.
Hơi buồn khi đã không giữ lời hứa với Anh Hai như thế này, nhưng mình chắc là nếu mình xin lỗi sau đó, anh ấy sẽ tha thứ cho mình thôi.
Đi ra khỏi hành lang, mình nhìn quanh lâu đài. Không giống như lâu dài ở Parnam, mình cảm thấy lâu đài của Công tước Chima không hề tinh tế chút nào. Nó không hề có nhiều cửa sổ, nên nó có vẻ hơi tối, mặc dù giờ đang là giữa ngày.
Có lẽ vì mọi người đang bận chiến đấu bên ngoài lâu đài, nên những người ở lại trong lâu đài chỉ là những hầu gái, hoặc những người không biết chiến đấu.
Huh-nhưng trưởng hầu gái của tụi mình, Serina, và một hầu gái khác, Carla, có thể chiến đấu, phải không? Có lẽ một hai người ở đây họ cũng có thể chiến đấu.
Thầy của mình luôn nói, ‘’Con không nên đánh giá họ qua vẻ bề ngoài,’’ mà.
Vừa đi vừa suy nghĩ, mình thấy một cô hầu gái đứng cạnh cửa sổ đang nghỉ giải lao, nên mình thử hỏi cô ấy vì sao lâu đài này lại đơn sơ như vậy.
‘’Cô bé, chị nghĩ lý do mà em cảm thấy nơi này không đặc sắc là vì lâu đài này được xây nhằm phục vụ việc phòng thủ mà thôi,’’ cô hầu gái nói. ‘’Công tước Chima thường làm chính vụ ở một tòa nhà trong phố ngay dưới chân núi. Nên, khi chiến tranh xảy ra, ông ấy sẽ trú ẩn ở lâu đài này trong khi chờ đợi quân viện trợ. Nếu chúng ta đánh nhau với quân địch ở ngoài thành, rồi rút lui về đây khi chúng vượt qua, chúng ta có thể tiếp tục chiến đấu, phải không nào?’’
‘’Em hiểu rồi…’’
Có vẻ như lâu đài này cũng phản ánh đất nước này trên nó. Lâu đài Parnam được xây dựng trên đồng bằng, và nó cũng là gương mặt của quốc gia, nên nó phải được xây hoành tráng. Nhưng lâu đài của Công tước Chima được xây để phòng thủ, nên nó trông hơi bình thường.
Thật thú vị khi bạn có thể nhìn thấy bộ mặt của những người cai trị một đất nước như thế này.
Ồ, nhưng gần đây, Lâu đài Parnam đã …
Anh Hai đã biến phần lớn phòng riêng của mình thành phòng may, anh ấy đã làm một nhà hàng phục vụ các món ăn được tạo ra bởi anh ấy và Poncho, và anh ấy thậm chí còn cài đặt một cái gì đó gọi là ‘’thang máy’’ sử dụng trọng lượng để đưa bạn lên và xuống tầng mà không cần sử dụng cầu thang. Nó trông khá là buồn cười.
Chị Liscia đã có buổi ‘’nói chuyện’’ với anh ấy vì những điều đó, với khuôn mặt nhăn nhó.
Roroa đã cười nhạo khi nhìn hai người họ.
Nếu hình ảnh của một quốc gia phản ánh qua lâu đài của nó, điều đó có nghĩa là Vương quốc Friedonia hiện tại là một đất nước lố bịch phải không?
Hmm… có lẽ là vậy.
Có những cái như bảo tồn rhinosaurus, Quân đoàn các cô gái Van, và thậm chí cả một con ryuu đen bay đi khắp nơi để cô ấy có thể dự báo thời tiết cho mọi người.
Mình cũng bị vướng vào những cái ngớ ngẩn liên quan tới động vậy mà.
Mình cứ bước đi mãi trong khi nghĩ vu vơ, rồi đến khi nhìn lại.
‘’...Huh?’’
Erm...Nơi này… chính xác là… ở đâu vậy?
Cái cách đơn điệu của tòa lâu đài này nghĩa là nó không hề được trang trí nhiều, nên mọi hành lang đều trông giống như nhau cả. Một màu thảm, một mẫu cửa, cùng một loại nến… Tất cả trông rất giống nhau, và mình đã bị lạc trong suy nghĩ khi mình đang đi, vì vậy mình đã mất dấu vết về nơi bắt đầu.
‘’L-L-L-L-Làm sao bây giờ đây?!’’
Mắt mình đảo quanh.
Mình nhớ mình đã đi lên một tầng cầu thang ... À, nhưng những bậc thang đó bây giờ ở đâu mất rồi? Bởi vì các cánh cửa cách đều nhau, mình không thể tìm thấy cái cửa kia đâu cả, ngay cả khi mình nhìn quanh cả khu.
Mình bước đi với tốc độ nhanh dần. Hi vọng gặp bất kỳ ai đó để hỏi đường, nhưng bạn biết không: không một ai ở gần khi mình cần cả.
Kh-Kh-Không ổn rồi.
Ôiii… Mình sẽ khiến Anh Hai và những người khác lo lắng mất…
Mình không thể tưởng tượng nổi khuôn mặt lo lắng của họ, và nó làm tai mình cụp xuống. Mình chỉ muốn mở mang tầm mắt để có thể giúp họ, nhưng thế này là ngược lại rồi.
Ôiii… Mình thực sự đang ở đâu thế này?... Huh?
Ở phía cuối hành lang, mình nhận nó có ánh sáng ở đó.
Có vẻ như nó là một cánh cửa dẫn ra ngoài, và ánh sáng đó là ánh mặt trời chiếu vào. Nếu mình bước ra ngoài đó, có thể ai đó sẽ tìm thấy mình. Nghĩ thế, mình bước ra.
Fwah?!
Cơn gió thổi qua làm mình nheo mắt.
Nhìn lên, bầu trời cao phía trên đầu và nhìn xuống, những viên đá cuội nằm yên ở dưới. Có vẻ như mình đang ở trên tường thành của lâu đài.
Ồ, mình hiểu rồi.. Mình đã bước lên vài cái cầu thang, phải không nhỉ?
Đây có thể là bên ngoài, nhưng nó không phải là mặt đất. Có vẻ như vì nó không quá to, lâu đài của Công tước Chima dính liền với tường thành bao quanh nó.
Khi mình đi dọc bờ tường, mình nhận thấy một thứ đáng kinh ngạc.
Nhìn về hướng bắc lâu đài, nó được xây áp lưng vào một ngọn núi, mình có thể thấy thị trấn Wedan bên dưới, và cả bên ngoài tường thành bao quanh nó, mình có thể thấy rõ các lực lượng từ Liên minh phương Đông đang chiến đấu với quái vật. Mình nhớ thầy Hakuya đã nói trong giờ lịch sử rằng.
‘’Dù có một vài ngoài lệ, nhưng việc chiếm lấy các điểm cao thường sẽ mang lại lợi thế cho quân đồng minh. Bởi vì việc có thể thấy được quân địch đang làm gì cũng có nghĩa ta có thể chuẩn bị những phương án đối phó. Nhìn vào lịch sự, có rất nhiều ví dụ mà ở đó phe có vị trí cao hơn nắm phần thắng.’’
Mình nghĩ là thầy ấy đã nói thế…
Nhờ việc giữ mình ở trong lâu đài này, quan sát kẻ địch trong khi chiến đấu, và chờ đợi cho sự viện trợ, Xứ Chima chưa bao giờ sụp đổ. Đây là một phát hiện mới.
Rồi mình nhận ra có ai đó đang ngồi ở rìa của bức tường.
‘’Huh?’’ mình bất ngờ nói.
Nhìn thoáng qua, là một cậu bé tầm tuổi với mình.
Cậu bé gầy gò với mái tóc nâu hạt dẻ cứ nhìn lên xuống. Khi mình tới gần xem cậu ấy đang làm gì, hóa ra cậu ấy đang vẽ thứ gì đó.
Có một mảnh giấy trải trên tấm bảng treo vòng qua cổ cậu, và cậu tiếp tục vẽ một cái gì đó trên đó bằng than, ngẩng đầu, nhìn qua kính viễn vọng ở bên cạnh, rồi tiếp tục vẽ gì đó, một quá trình lặp đi lặp lại. Cậu ấy quá tập trung vào công việc tới mức không nhận ra mình đang tới gần.
‘’Um, cậu đang làm gì thế…?’’
‘’Uwah?!’’ Cậu ấy giật mình đến mức nhảy dựng lên.
Cậu ta đeo cặp kính mà cậu ấy để bên cạnh kính viễn vọng, và nhìn chằm chằm vào mình.
‘’Cậu là ai?’’
‘’Oh! Xin lỗi đã làm cậu bất ngờ. Tên mình là Tomoe.’’
‘’Mình là… Ichiha.’’
Ichiha? Cậu ấy trông cao ngang mình, có lẽ thấp hơn một xí. Cậu ấy có khuôn mặt hiền lành, cánh tay và chân gầy, nên mình nghĩ cậu ấy trông hơi giống con gái. Có lẽ là vì cặp kính, nhưng trông cậu ấy học rất giỏi.
‘’Cậu là người ở đất nước này sao, Ichiha?’’ Tôi hỏi.
‘’Uh, phải… Um, cậu bao nhiêu tuổi rồi, Tomoe?’’
‘’Mình á? Năm nay mình mười một.’’
‘’Mình mười. Nên cậu không cần phải lịch sự với mình đâu…’’
Huh. Cậu ấy trẻ hơn mình một tuổi. Khá là khó xử khi có một cô gái lớn tuổi hơn lại cực kì lịch sự với cậu ấy nhỉ?
‘’Okay, vậy thì mình sẽ nói chuyện bình thường nhé,’’ tôi nói. ‘’Cậu cũng có thể gọi mình bất cứ thế nào cậu thích, Ichiha.’’
‘’Okay.... Tomoe.’’
‘’Vậy, cậu đang làm gì ở đây vậy Ichiha? Trông như cậu đang vẽ thứ gì đó…’’
‘’Ah!’’
Khi mình thử nhòm xem bảng vẽ của cậu ấy, Ichiha nhanh chóng che nó đi.
‘’Ah!’’ Có lẽ là mình hơi thô lỗ quá. ‘’Mình xin lỗi. Cậu thấy xấu hổ khi người khác nhìn cậu làm việc phải không?’’
‘’À…! Ừm… Mình không muốn cho cậu thấy nó, hay có lẽ mình nên nói là cậu tốt nhất đừng xem nó.’’
‘’Hm? Ý cậu là gì cơ?’’
Nếu như cậu ấy làm cho nó là một thứ to tát đến thế, thì mình chỉ càng muốn xem nó thôi.
Mình nhìn thẳng vào mắt Ichiha, cho cậu ấy thấy rằng. ‘’Mình muốn xem nó.’’ Đuôi của mình cũng vẫy, thể hiện sự thích thú của mình.
Khi mình cứ nhìn chằm chằm cậu ấy như vậy, Ichiha đành gấp lại, và miễn cưỡng đưa mình tấm bảng vẽ. ‘’Mình nói trước… Nó không phải là thứ gì đó hay ho đâu nhé?’’
‘’Eheheh.’’ Mình nhận lấy tấm bảng và nhìn lên tờ giấy. ‘’Huh? Đây là…’’
Nhìn thấy thứ được vẽ ở đây, mình chợt nghiêng đầu sang bên.
Nó được vẽ tốt hơn những gì mình mong chờ từ một cậu bé mười tuổi, nhưng thứ bắt được sự chú ý của mình là mẫu vật. Có một con quái vật kỳ lạ được vẽ ở đây.
Với những nét than đi nhanh, cậu ấy đã phác họa ra một hình ảnh thực tế của một con chó hai đầu với đôi cánh giống như con dơi.
Nghĩ lại thì, Ichiha đã nhìn qua kính viễn vọng khi cậu ấy vẽ bức tranh này. Thứ mà cái kính hướng tới là… chiến trường ư.
‘’Đây là một bức vẽ quái vật sao?’’ Mình hỏi.
‘’...Yeah.’’
Có một vài bản vẽ khác trên bảng, và lướt qua chúng, mình thấy những hình vẽ của một loạt các loại quái vật khác nhau. Mỗi bức trong số chúng đều được vẽ rất tốt, và đều nắm bắt được những điểm làm con quái nổi bật, nhưng… nó là điểm gì?!
Mình không hề cảm thấy gì cụ thể khi nhìn từng bức cả, nhưng với một vài bức vẽ của cậu ấy trước mặt, cảm giác như có một sự tập trung đặc biệt ở đây. Cậu ấy không phải chỉ vẽ chúng như là một sở thích.
‘’Chờ đã, Ichiha… Cậu chỉ vẽ quái vật thôi sao?’’ Tôi hỏi.
‘’Yeah.’’ Giọng Ichiha nghe có vẻ rất khô. Và mắt cậu ấy tràn ngập - mình nên nói sao nhỉ? - nỗi buồn cô đơn trong chúng.
Trong khi mình không biết nói gì với cậu ấy, Ichiha nở một nụ cười mỉa mai.
‘’Nó ghê rợn thật, phải không? Sự thật rằng mình chỉ ở đây vẽ những bức tranh về quái vật.’’
‘’Um, không hẳn là thế…’’
‘’Không cần phải ép bản thân cậu đâu. Mình biết rõ mình là một kẻ lập dị. Cha và các anh chị cũng không cần phải nói mình.’’
Mình nín lặng.
Khi cậu ấy nói điều đó, sự cô đơn của cậu ấy xuất hiện, gợi nhớ về bản thân mình trong quá khứ.
Trước khi được phát hiện bởi Anh Hai Souma, mình đã từng nghĩ mình vô giá trị. Là một dân tị nạn, chúng mình đã mất đi nhà cửa, và mình dành hằng ngày suy nghĩ, Mình hẳn là một gánh nặng lớn cho Mẹ.
Đó là lý do vì sao mình…
Slap!
Mình vỗ vào hai má Ichiha, và nhìn thẳng vào cặp mắt ngạc nhiên của cậu ấy.
‘’Bweh! Cậu làm gì thế?!’’ Cậu ấy hét.
‘’Mình nghĩ chúng được vẽ rất tốt. Mình không biết nhiều về mỹ thuật, nhưng mình nghĩ cậu đã phác họa lại những con quái rất tốt tới nổi mình hiểu điều gì làm chúng khác biệt.’’
‘’C-Cậu không cần phải nói dối để khiến mình cảm thấy tốt hơn đâu…’’ Lời của cậu ấy nhỏ xíu vì bị mình giữ hai bên má.
‘’Mình không phải đang khen cậu! Cậu có lý do để chỉ vẽ quái vật thôi phải không? Mình chắc rằng anh trai mình sẽ hứng thú với cậu!’’
Đôi mắt của Ichiha… Nó có nét tương đồng với cặp mắt của Anh Hai Souma, hay thầy Hakuya. Đó là cặp mắt của những người tập trung vào thứ gì đó khác biệt với những người thường.
Nó càng làm mình muốn giới thiệu cậu ấy với anh trai và thầy. Bởi vì mình cảm thấy họ có thể thấy được giá trị của cậu ấy mà mình không thế.
Mình rời tay khỏi má Ichiha, rồi kéo tay cậu ấy,
‘’Ch-Chờ đã, sao cậu lại kéo tay mình?!’’ cậu ấy nói.
‘’Ichiha, mình muốn cậu gặp anh trai mình. Mình muốn cậu cho anh ấy những bức vẽ. Nếu cậu làm thế… mình cảm thấy thứ gì đó sẽ thay đổi.’’
‘’Ý cậu là ‘thứ’ gì?’’
‘’Thứ gì đó!’’
Mình vừa đi vừa kéo tay Ichiha… rồi nhanh chóng tới chỗ hành lang.
‘’S-Sao thế?’’ Ichiha ngờ vực hỏi khi mình đột nhiên dừng lại.
‘’...Giờ nghĩ lại thì, mình bị lạc,’’ mình thú nhận. ‘’Mình được dặn ở yên trong phòng của mình trong khi Anh Hai nói chuyện với Công tước Chima, nhưng…’’
‘’Hahhhh…’’ Ichiha thở dài và gãi đầu cậu ấy.
Oh! Cử chỉ đó! Cũng giống Anh Hai.
Ichiha bước lên trước mình, và lần này cậu ấy nắm tay mình đi. ‘’Nếu cậu là một trong những vị khách của Cha, thì nó chắc là phòng tiếp khách. Mình sẽ chỉ đường cho cậu.’’
‘’Thật ư?! Cảm ơn, Ichiha!’’
Mình ôm cậu ấy để cảm ơn, mặt Ichiha ửng đỏ lên.
‘’Chờ đã, huh?’’ mình nói. ‘’Cậu vừa nói ‘Cha’ sao…?’’
‘’Mình là Ichiha Chima.’’
Khi mắt mình trống rỗng nhìn cậu ấy, Ichiha điềm tĩnh giải thích, ‘’Mình là một người không bình thường… là người nhỏ tuổi nhất trong số tám anh chị em nhà Chima.’’
Ichiha đang dẫn mình về lại chỗ của Anh Hai và những người khác, qua từng hành lang một, đột nhiên cậu ấy dừng lại.
‘’Ah!’’
‘’Ichiha?’’
Mình nhìn phía trước, tự hỏi có chuyện gì thế, và mình thấy ba người đàn ông to lớn đang tiến về phía này. Họ lực lưỡng tới mức mình có thể thấy cơ bắp bên trong bộ đồ của họ, nên chắc hẳn họ là những binh sĩ.
Thứ làm mình bận tâm là họ đều bị thương.
Một người bị thương ở đầu, với những miếng băng quấn quanh trán, một người khác có vẻ đã bị gãy tay, vì nó được băng lại và treo vòng qua cổ. Người còn lại có lẽ là gãy chân, vì anh ta đang phải dùng nạng.
Những người lính ấy cũng thấy tụi mình.
‘’Huh? Đám chuột nhắt này làm gì ở một nơi thế này?’’ người quấn băng trên trán nói, nghe như anh ấy đang có tâm trạng không tốt.
Rồi, nhìn xuống bọn mình, anh ấy bắt đầu nhìn trừng trừng.
‘’U-Um…’’ mình lo lắng nói.
Một người đàn ông đáng sợ đang nhìn xuống bọn mình, và anh ta có vẻ như đang không vui, nên chân mình bắt đầu run lên.
Những ngày nay, mình chỉ ở cạnh những người tốt như Anh Hai Souma, Thầy Hakuya, và những người khác xung quanh mình. Ngay cả trước đó, ở trại tị nạn, những người tị nạn phải hợp tác cùng nhau để có thể sống sót.
Đó là lý do vì sao đây là lần đầu mình gặp một người nhìn mình với ánh mắt đầy căm giận đến thế. Nó thật sự rất đáng sợ. Mình muốn chạy đi, nhưng chân mình không cho phép như thế.
Khi mình không thể nói gì vì sợ hãi, người mang nạng bắt đầu để mắt tới mình. ‘’Con nhóc là người thú từ phía bắc sao? Nó mặc đồ được đấy, nhưng… tôi cá nó chỉ là dân tị nạn thôi.’’
‘’Tch! Thật chướng mắt. Vài con chuột nhắt tị nạn thì không nên dạo quanh lâu đài thế này.’’ Người đàn ông với cánh tay bị bó chặt nói những lời đó với mình bằng ánh mắt lạnh lẽo. ‘’Chúng ta phải chiến đấu ngoài kia, và bị thương tới ngần này, trong khi bọn dân tị nạn lại thoải mái yên vị trong lâu đài thế này? Nó không đúng chút nào!’’
‘’Này, này, không cần phải trút giận lên bọn nhỏ…’’ một người khác nói.
‘’Câm mồm! Chúng ta nên ném nó ra ngoài cổng thành lâu đài và dùng nó làm mồi nhử cho tụi quái vật.’’ Vừa nói, người đàn ông bó tay đưa cánh tay còn lại với tới mình.
‘’K-Không…!’’ Mình ré lên.
‘’Chờ đã!’’ Để bảo vệ mình trong khi mình đang ôm lấy đôi tai vì sợ, Ichiha bước tới trước. ‘’Cô gái này là một vị khách của Cha! Hãy tôn trọng khách của chúng tôi! Bên cạnh đó, không phải lỗi của cô ấy khi các người bị thương như thế này, phải chứ?!’’
‘’Nói gì đó, thằng oắt?!’’
Đứng trước những người đàn ông đáng sợ thế này, toàn thân Ichiha như muốn rụng rời, nhưng cậu ấy vẫn tuyệt vọng đứng dậy và trừng mắt với họ. ‘’Tôi cá là các anh bị thương khi cố gắng thể hiện trước chị tôi, phải chứ? Và giờ, khi các anh không còn có thể làm thế nữa, anh lại trút giận việc thua cuộc tranh giành chị ấy lên bọn trẻ con chúng tôi!’’
‘’Thằng nhãi…! Cẩn thận cái miệng mày!’’ Người lính tay bó nắm lấy cổ áo Ichiha.
Bởi vì cậu ấy chỉ mới mười tuổi, và còn vì cậu ấy nhỏ người, nên rất dễ dàng để nhấc Ichiha lên. Ichiha rên trong đau đớn.
Mình lấy lại bình tĩnh và hét, ‘’D-Dừng lại!’’
‘’Này, như thế là quá rồi,’’ một người phản đối.
‘’Nghĩ về chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta đả thương dân thường ở đây,’’ người còn lại đồng tình. ‘’Nó sẽ ảnh hưởng tới vị trí chúng ta trong Lực lượng Liên Minh.’’
‘’...Tch.’’
Vì hai người kia đã nói anh ngừng tay, người đàn ông tay bó miễn cưỡng bỏ Ichiha ra.
Được thả ra, và đôi tay trên mặt đất, Ichiha ho lớn.
Mình lập tức chạy tới bên cậu ấy. ‘’Cậu ổn chứ?! Xin lỗi vì đã khiến cậu đi xa đến thế vì mình…’’
Vừa ho, Ichiha nói, ‘’K-Không phải lỗi của cậu, Tomoe. Tự mình dấn vào mà.’’ Ichiha cười với mình, dù nó hơi nhạt. ‘’Bên cạnh đó, nếu mình bỏ mặc cậu ở đây, chị mình sẽ giận mất. Chị ấy chỉ vừa mới dặn mình hãy liên quan tới mọi người nhiều hơn mà.’’
‘’Ichiha…’’
‘’Chờ đã, đứa này, nó là em út nhà Chima, phải không?’’ người mang nạng chợt nhận ra, nhìn Ichiha, nói.
Khi anh ta nghe thấy nó, người tay đang bị bó khịt mũi cười. ‘’Chờ đã, người em út? Họ nói rằng tất cả anh chị của nó đều tài năng, nhưng tên oắt này không hề có tài năng gì cả phải không?’’
‘’Yeah, tôi nghe rằng nó không nằm trong giải thưởng lần này,’’ người quấn băng quanh đầu gật đầu đồng tình.
Khi ba người đàn ông chế giễu cậu, Ichiha ôm đầu và nắm chặt bàn tay khi cậu ấy chỉ đứng và nhận nó. Cậu ấy hẳn phải tức giận sự vì sự sỉ nhục, nhưng cậu ấy đang làm mọi thứ cậu có thể để kìm nén cơn giận lại.
Có lẽ cậu ấy đang nghĩ mình sẽ gặp nguy hiểm nếu chuyện đi quá đà.
Có lẽ cậu ấy nghĩ nếu chỉ mình cậu ấy bị châm chọc thì không sao. Miễn là họ không chuyển hướng tới mình.
‘’Ha ha ha! Hẳn là phải khó khăn cho Công tước Chima lắm khi có một đứa trẻ bất tài thế này,’’ một người mỉa mai.
‘’Nó cũng có một khuôn mặt giống con gái. Không tệ đâu… tôi cá là có ai đó cũng sẽ chịu lấy nó nếu như nó là một đứa con gái.’’
‘’Guh…’’ Nghiến chặt răng, Ichiha chịu đựng sự mỉa mai.
Đủ rồi! Cậu không cần phải chịu nó vì mình đâu! Mình nghĩ, và khi mình định bước tới trước, thì…
‘’...Các anh có việc gì với em gái tôi sao?’’
Một giọng nói trầm, nhưng tràn đầy giận dữ, và khi mình nhìn lên, Anh Hai Souma, Aisha, và Mutsumi Chima, người phụ nữ mà chúng mình đã gặp ngoài sân trời, đang ở hướng ngược lại với ba người lính.
Aisha và Mutsumi đều mang khuôn mặt giận dữ, và trong khi Anh Hai Souma đang giả vờ bình tĩnh, ánh mắt anh ấy không hề cười.
Ba người đàn ông quay về phía những người mới đến, và cố gắng phàn nàn.
‘“Cái gì? Con nhóc tị nạn này là-bwuh-!’’
Trước khi người bó bột tay có thể kết thúc cậu của mình, Aisha lại gần và nắm mặt của anh ta bằng tay phải. Mình nghĩ là mình đã nghe thấy một tiếng co lại.
‘’...Thưa ngài,’’ Aisha lạnh lùng nói. ‘’Cho phép tôi?’’
‘’Chấp thuận.’’
Dù ngắn nhưng nó là cuộc trao đổi dứt khoát.
Rồi Aisha mạnh mẽ nhắc người đó lên bằng một tay.
Sức mạnh để có thể nhấc một người đàn ông trưởng thành lên đã đáng kinh ngạc rồi, nhưng cô ấy không hề có ý bỏ tay ra khỏi mặt anh ta khi làm thế.
Người đang bị Aisha cầm mặt nhấc lên chịu sự đau đớn không tưởng.
Anh ta run rẩy, vung tay.
Aisha nhìn anh ta và hỏi, "Cảm giác bị nhấc lên thế nào? Anh không thích nó ư? Cha mẹ anh chưa dạy anh đừng làm nhiều điều anh không thích với người khác sao?"
Ah! Nhưng… khi anh ta nhấc Ichiha lên, anh ta nắm lấy cổ áo, chứ không phải dùng một cặp hàm sắt ngay mặt…
Hai người còn lại trở nên giận dữ.
"Cái gì?! Con dark elf này là ai thế?!"
"Sao, ngươi…! Thả anh ta ra!"
Họ với lấy chuôi kiếm đeo bên hông, cố gắng rút vũ khí ra.
Khi họ làm vậy, Aisha lao tới họ, dùng anh chàng đang trên tay cô làm khiên thịt. Thấy người kia đang rêи ɾỉ đau đớn khiến hai người đứng lặng, không thể rút vũ khí.
‘’Cả hai người, dừng tay lại!’’ Mutsumi nói.
Sau đó, hai người lấy lại bình tĩnh và rời tay khỏi chuôi kiếm.
Ồ! Phải rồi. Nghĩ lại thì, Ichiha đã nói những người này đã bị loại khỏi cuộc tranh giành Mutsumi. Hay nói cách khác, sẽ rất tệ cho họ nếu Mutsumi ghét họ. Họ chắc hẳn đã nổi giận và không nhận thấy sự hiện diện của Mutsumi nãy giờ.
‘’Aisha, cả cô nữa… ta nghĩ thế là đủ rồi,’’ Anh Hai Souma nói, nhìn hai người kia giờ đã dịu xuống.
‘’Vâng, thưa ngài!’’ Aisha nói ngay.
‘’Whoa… Ow!’’
Được bất ngờ thả ra khỏi Aisha, người đàn ông với cánh tay bị bó ngã xuống sàn.
Trong khi hai người kia co rúm lại trước mặt Mutsumi, người với cánh tay bó vẫn tức giận vì bị sỉ nhục, vì anh ta trừng mắt nhìn Anh Hai Souma với sự giận dữ không hề dịu đi. ‘’Sao ngươi dám…! Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám xen vào thế này?!’’
‘’Ta nghĩ ta là ai sao…? Một vị vua, có lẽ vậy chăng?’’ Anh Hai Souma nói như nó chẳng là gì.
Anh ấy chỉ nói sự thật, nhưng người đàn ông kia chỉ nghĩ nó là một câu đùa, bởi vì mặt anh ta càng giận dữ hơn.
‘’Ngươi nghĩ ngươi có thể gây sự với ta sao. Ta sẽ gϊếŧ-’’
‘’Dừng tay! Anh có biết anh đang gây sự với ai không hả?!’’ Mutsumi nói, đứng trước mặt Anh Hai. ‘’Anh nghĩ người này là ai?! Đây là Ngài Souma Kazuya, vua của cường quốc ở phía nam, Vương quốc Friedonia?!’’
‘’Cái?! Người đàn ông này… không, quý ông này… là vua của Friedonia sao?!’’ một trong số họ hét lên.
Đánh giá qua thái độ của họ, những người này có thể có địa vị quan trọng trong Liên minh phương Đông. Họ có thể là người cai trị của vương quốc của họ, hoặc được giao niềm tin chỉ huy cả một đội quân. Nhưng vẫn có một sự khác biệt lớn về sức mạnh giữa một quốc gia trong Liên minh phương Đông và Vương quốc Friedonia.
Anh Hai là một người mà những người này không hề muốn chọc giận, và giờ đây họ nhận ra họ đã gây sự với anh ấy, họ không hề biết phải làm gì cả.
Về phía Anh Hai…
‘’Mình nghĩ mình đã không làm cái việc Mito Koumon này trong một thời gian rồi…’’ [trans cũng ko hiểu đoạn này :/]
...anh ấy thì thầm với một nụ cười gượng.
Mito Koumon là gì? Mình tự hỏi.
Dù nó là gì, những người đàn ông kia đã co rúm lại khi Mutsumi mắng họ.
‘’Tiểu Thư Tomoe đây là em gái Ngài Souma! Nếu các anh đã thô lỗ với Tiểu Thư Tomoe, nghĩa là các anh muốn đối đầu với Vương quốc Friedonia sao?! Nếu các anh dự định gây ra một vấn đề ngoại giao với cường quốc phía nam, những quốc gia khác trong liên minh sẽ không để yên đâu!’’
‘’’’’’K-Không, thưa cô! Chúng tôi thật sự xin lỗi!’’’’’’ Những người đó quỳ xuống sàn.
Rồi họ liên tục cúi đầu xuống sàn, không chỉ với Anh Hai Souma, mà cả với Ichiha nữa.
Chắc chắn họ đã nghĩ một vấn đề ngoại giao sẽ đặt vị trí của họ vào chỗ nguy hiểm. Họ tuyệt vọng cầu xin sự tha thứ.
Nếu không ai làm gì cả, thì theo như cách họ đang thể hiện, họ có lẽ sẽ chà mặt họ vào giày của anh ấy sớm thôi.
Đó có lẽ là hơi quá cho Anh Hai.
Anh ấy thở dài. ‘’Đủ rồi. Hãy đi đi.’’
Rồi cả ba người vẫn tuyệt vọng cúi mặt rời đi.
‘’Thật là, toàn những kẻ thích gây rắc rối,’’ Mutsumi phẫn nộ nói. ‘’Ichiha, em không sao chứ?’’
‘’V-Vâng, chị hai!’’
Bước tới Ichiha, Mutsumi đặt tay lên đầu cậu ấy. ‘’Nó là điều tốt khi em bảo vệ một bạn gái. Nhưng đừng liều lĩnh quá nhé.’’
‘’...Vâng. Em xin lỗi.’’
‘’Chị không giận. Chị mừng vì em đã thể hiện sự nam tính của mình.’’ Với nụ cười dịu, Mutsumi xoa đầu Ichiha. ‘’Giờ thì, Ngài Souma, có vẻ như chúng ta đã tìm thấy em gái của ngài, nên giờ tôi xin phép rời đi nhé. Về việc ba người kia, tôi sẽ nói cha mình đề xuất một sự phàn nàn tới những quốc gia của họ.’’
‘’Ồ! Được thôi. Cảm ơn cô.’’
Mutsumi cúi đầu trước khi rời đi.
Sau cái cảm giác yên tâm khi được cứu, là cảm giác lo lắng khi một cái bóng phủ lên mình.
Ngập ngừng, mình đưa mắt nhìn lên, và Anh Hai đang đứng đó với vẻ mặt rất nghiêm trọng mà mình không thể đọc được cảm xúc. Cạnh anh là Aisha, người trông muốn giúp mình, nhưng lại thôi.
Anh Hai khụy xuống rồi nhìn vào mắt mình. ‘’...Tomoe.’’
‘’D-Dạ?’’
‘’Em biết anh muốn nói gì mà, phải không?’’
‘’Vâng… Em xin lỗi vì đã tự ý bỏ đi một mình và khiến anh lo lắng.’’
Khi mình im lặng cúi đầu, Souma thở dài một tiếng.
‘’Bọn anh là những người đã đặt em vào vị trí là em gái của anh. Nên anh sẽ không ép em phải cư xử sao cho phù hợp với vị trí đó hay thứ gì đó tương tự.’’
Anh ấy không hề la mắng mình, chỉ điềm tĩnh nói. Ở một góc nào đó, nó còn đau hơn.
‘’Nhưng dưới hình tượng anh trai của em, anh không thể trấn an mình mỗi khi nghĩ rằng sẽ có chuyện gì xấu xảy ra với em. Aisha cũng vậy. Lý do mà cô ấy giận dữ tới thế là bởi vì trông có vẻ như bọn họ đang dọa nạt em. Chà, anh đoán lý do anh không ngăn cô ấy lại cũng là vì do anh thấy bực…’’
‘’Mọi người đều lo lắng đấy, em biết không? Chị chắc Ngài Inugami vẫn đang chạy khắp nơi tìm em đấy.’’ Giọng của chị Aisha đầy lo lắng, nó chỉ khiến mình cảm thấy tệ hơn.
Mình muốn trở thành một người có thể giúp đỡ Anh Hai và những người khác, nhưng mình rốt cuộc mình lại gây rắc rối cho mọi người. Nó không tốt chút nào.
Dù vậy, sau những gì mình đã làm, Anh Hai nói với mình, ‘’Nếu có chuyện gì xảy ra với em, không chỉ bọn anh: Chị Hai Liscia, mẹ em Tomoko, em trai em Rou, và cả cha mẹ nuôi của em, Ngài Albert và Công nương Elisha, cũng sẽ buồn.’’
‘’Vâng…’’
‘’Từ giờ trở đi, khi em muốn làm điều gì đó, hãy đi cùng ai đó để bảo vệ em, vì sự an toàn của bản thân em. Em có thể dùng Inugami tùy theo ý em muốn, nên, xin hãy - vì em còn nhỏ. Dựa vào người khác nhé.’’ Anh Hai nhìn thẳng mắt mình.
Mình cúi đầu một lần nữa, lí nhí nói. ‘’Vâng… Em xin lỗi ạ.’’
‘’Hãy chăm sóc cho bản thân từ bây giờ nhé…’’ anh ấy tiếp. ‘’Phew. Chà, nhìn vào cặp tai và cái đuôi đã rủ xuống, anh nghĩ em đã hiểu được chuyện của mình, nên nhiêu đó khiển trách là đủ rồi.’’
Anh Hai đứng dậy, đặt một tay lên đầu mình.
‘’Chà, khi ta gặp lần đầu, em vẫn còn rất xấu hổ và ngại ngùng trước mọi thứ. Nên, là anh trai của em, thấy em chủ động thế này làm anh rất vui.’’
‘’Anh Hai…’’ Mình lẩm bẩm.
‘’Là ảnh hưởng từ Chị Hai Liscia phải không? Nếu là vậy, thì, anh có thể hiểu sao em lại hiếu kì đến thế, nhưng… mọi thứ phải trong tầm kiểm soát. Những lúc em muốn làm thế, hãy dựa vào người khác nữa nhé.’’
‘’Vâng ạ!’’ Mình hăng hái nói.
Anh Hai xoa đầu mình một lúc.
Rồi anh ấy bước tới chỗ Ichiha, người đã im lặng từ nãy đến giờ, và khụy gối xuống ngang tầm mắt cậu ấy.
‘’Anh xin lỗi,’’ Souma nói. ‘’Có vẻ như em gái anh đã gây rắc rối cho em. Cảm ơn em đã bảo vệ cô bé.’’
‘’Ồ, không… em rất yếu để có thể làm bất cứ điều gì…’’
‘’Nhưng em đã đứng lên vì cô bé, phải không? Anh biết là rất sợ hãi khi đứng trước những người có khuôn mặt đáng sợ và em lại yếu đuối và không thể làm gì. Anh ấn tượng khi em có thể làm thế ở tầm tuổi này.’’
Nói thế, Anh Hai đứng dậy và đưa tay ra với Ichiha.
‘’Anh là anh trai của Tomoe, Souma Kazuya. Rất vui được gặp em.’’
‘’Ah…! Em là Ichiha Chima.’’
Ichiha rụt rè nắm lấy tay anh ấy và họ bắt tay nhau.
Anh Hai, người rất giỏi tìm người có tài tới nỗi được gọi là một tên nghiện người tài, đang bắt tay với Ichiha, người có vẻ như có điều gì đó rất đặc biệt mà không ai để ý tới.
Nhìn hai người họ bắt tay, mình cảm giác như thứ gì đó đã bắt đầu chuyển dời, và tim mình đập nhanh dần lên.
◇ ◇ ◇
Cậu bé gầy, mang kính, và trông có vẻ khá yếu đuối, nhưng cậu bé cũng có những nét hấp dẫn giống như Quý Cô Mutsumi, nên cậu bé sẽ trở thành một chàng trai tri thức đẹp mã mà các cô gái sẽ thích.
Cậu ấy đang mặc một bộ trang phục không ống tay đặc trưng của đất nước này, nhưng tôi thấy kimono sẽ hợp với cậu ấy hơn. Mà tôi là người ngoại quốc, nên tôi không thể làm cho cậu ấy một bộ được.
Khi cậu bé đứng cạnh Tomoe, có lẽ là do thiết kế cơ bản của bộ đồ khá giống nhau, nên trông hai đứa như một cặp búp bê vậy.
Aisha cười và nói, ‘’Cả hai trông dễ thương đấy chứ.’’
‘’Um, có vấn đề gì ạ?’’ cậu bé ngại ngùng hỏi.
Có vẻ như tôi đã nhìn chằm chằm vào cậu ấy.
‘’Ồ, xin lỗi,’’ tôi nói. ‘’Tôi hơi lơ đãng một chút. Er, Ngài Ichiha… Chờ đã, nghe có vẻ hơi kỳ khi gọi một người bằng tuổi Tomoe như vậy nhỉ. Anh có thể gọi em là Ichiha, giống như cô bé không?’’
‘’Uh, okay. Cứ làm như anh muốn đi.’’
‘’Okay, Ichiha. Ngoài những sự kiện chính thức, em cũng không cần gọi anh là Ngài. Em cũng có thể xưng hô với anh như cách em nói với Aisha.’’
‘’O-Okay… Souma,’’ cậu bé chần chừ.
Tôi bắt tay Ichiha lần nữa.
Ichiha dường như bị choáng ngợp bởi những gì vừa diễn ra. Cậu bé nhìn qua Tomoe, chớp mắt. ‘’Cậu là một công chúa từ Friedonia. Um... Mình xin lỗi. Mình có lẽ đã thô lỗ với cậu.’’
‘’Công chúa?! Không, không, không phải đâu. Mình không phải là một người đặc biệt, nên mình sẽ rất vui nếu cậu vẫn đối xử với mình như lúc trước. Đó mới là điều mình thực sự muốn.’’
‘’Đ-Được thôi. Okay…’’
Nhìn hai đứa trẻ lúng túng. Aisha và tôi cười thích thú.
‘’Cái cách hai đứa chơi với nhau rất dễ thương,’’ Tôi nói.
‘’Đúng vậy,’’ cô ấy đồng ý.
Tôi đặt một tay lên đầu Tomoe. ‘’Vậy, Công chúa Tomoe?’’
‘’Ah! Không phải cả anh nữa, Anh Hai!’’
‘’Chuyến phiêu lưu nhỏ của em có đơm hoa kết trái gì không nào? Em có tìm thấy điều gì thú vị không?’’
‘’Ah! Đúng rồi, Anh Hai!’’ Tomoe hét như cô bé nhớ ra điều gì. Rồi, vòng ra sau Ichiha, đẩy cậu bé tới chỗ tôi.
‘’Ch-Chờ đã, Tomoe?!’’ Cậu ấy rén lên.
Ichiha trùng chân chống bị đẩy đi, nhưng có lẽ vì Tomoe lớn tuổi hơn, hoặc do vì con gái thường mạnh mẽ hơn một chút ở độ tuổi của con bé, nên Ichiha không thể chống lại cú đẩy, và dần dần tới gần chỗ tôi.
Bọn trẻ đang làm cái gì vậy nhỉ? Đây có phải là một trận đấu vật không chính thức không?
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, Tomoe đến trước mặt tôi với một vẻ rất nghiêm túc.
‘’Anh Hai, anh hãy nhìn vào những bức tranh của Ichiha đi.’’
‘’T-Tomoe!’’ cậu bé kêu lên.
‘’Bức tranh?’’ tôi hỏi.
Giờ khi cô bé nhắc đến nó, Ichiha có một bảng vẽ đang vòng qua cổ cậu, và có một số bức vẽ gắn trên đó.
Tôi thường xuyên sử dụng giấy khi còn ở lâu đài, nhưng ở thế giới này, thứ đó có vẻ khá đắt đỏ. Công nghệ để làm ra nó đã được tạo ra, và nó không hề ngoài tầm với của những người bình thường, nhưng nó vẫn đắt đỏ tới mức họ không dùng nó để lấy xoa mũi. Nếu cậu bé được cho giấy để tự do vẽ, nó thật sự cho thấy cậu bé là con trai của người đứng đầu một quốc gia, ngay cả khi đó là một đất nước nhỏ.
Để né tránh châm chọc Ichiha, tôi hạ người mình xuống và đưa mắt mình ngang tầm với cậu bé. ‘’Vậy, uh.... Những bức tranh đó, anh có thể xem qua không?’’
Ichiha có vẻ hơi xấu hổ, mặt cậu lại cúi xuống. Cậu bé trao tôi bảng vẽ, và Aisha và tôi cùng nhìn vào nó.
‘’Đây là… một bức vẽ về một con quái vật?’’ tôi tự hỏi.
‘’Ồ, nó được vẽ tốt đấy chứ.’’
Bản vẽ là một bản phác thảo bằng than về một con quái vật. Nó là một con cerberus với cánh dơi… không, nó chỉ có hai đầu, nên là một con khuyển 2 đầu. Nó được vẽ theo cách rất thực tế. Nó dường như cũng phác họa những điểm khác biệt của con quái vật rất tốt. Thật khó mà tin được đây là một sản phẩm của một đứa trẻ 10 tuổi.Dù vậy, nó vẫn chỉ là ‘’sản phẩm của một đứa trẻ.’’
Tôi không có nhiều… hay bất kì… kiến thức nào về mỹ thuật cả, nhưng tôi vẫn có thể hiểu rằng đây dù không phải là một tuyệt tác, nó vẫn được vẽ rất tốt.
Nhưng cho dù được vẽ theo một cách rất thực, tôi vẫn không hề thấy một chút rung động nào, như tôi đang xem một bức tranh trong một cuốn sách giải phẫu chuyên sâu vậy. Nếu đây là tất cả những gì cậu bé có thể làm, thì ở đất nước tôi cũng có kha khá những tài năng như thế này… Chờ đã, tôi đang nhìn bức tranh của một đứa trẻ với ánh mắt gì thế này?
Có lẽ bởi vì niềm đam mê tìm kiếm tài năng của tôi mà tôi đã phát triển cách một cách nhìn để phát hiện những khả năng đặc biệt của những người mà tôi gặp lần đầu. Tuy nhiên, thói quen đó khá là thô lỗ với người đối diện, nên tôi phải sửa nó thôi.
Vừa nghĩ vừa lướt qua những trang giấy…
‘’Huh?’’
Rồi tôi chợt nhận ra.
Có một vài bức tranh khác về con quái vật nằm ngay bên dưới. Nhưng những bức vẽ bên dưới có vẽ kèm theo những khung hình.
Nhìn kĩ hơn, những phần trên cơ thể của con quái vật được rào quanh bởi những khung hình.
Trở lại con khuyển cánh dơi - hai đầu, có một bức tranh ngay bên dưới vẽ về một cá thể khác.
Trong bức tranh đó, một khung hình quanh cặp cánh, một quanh thân, và mỗi đầu một khung.
Có lẽ nào…?
Tốc độ mà tôi lật những trang giấy tăng dần. Tôi lật tới lui, so sánh những bức vẽ. Nhìn vào bức vẽ con khuyển hai đầu với những khung hình, quan sát kĩ hơn, phần thân không phải của chó. Nó có móng guốc trên bàn chân, nên nó gần giống với một con serow. Còn thân của con khuyển ở bức trên lại có phần giống chó, nên nó làm chúng rõ ràng là những cá thể khác nhau.
Những khung hình… Không còn nghi ngờ gì nữa. Có luật lệ đằng sau chúng.
Nhìn tôi căng thẳng trừng mắt vào những bức tranh, Aisha trở nên lo lắng. ‘’Um, thưa ngài? Có chuyện gì sao ạ?’’
‘’Oh, xin lỗi. Ta hơi tập trung quá vào những bức tranh.’’
‘’Có thứ gì làm ngài chú ý sao?’’
‘’Yeah. Này, Ichiha. Em còn những bức vẽ về quái vật như thế này không?’’
Ichiha bất ngờ chớp mắt rồi đáp. ‘’Em có rất nhiều trong phòng. Anh có muốn tới xem không?’’
Và rồi, trong căn phòng mà Ichiha dẫn chúng tôi tới, mắt tôi lại một lần nữa mở to vì ngạc nhiên.
‘’Whoa…’’
Những bức tường dày kín những bức vẽ quái vật.
Choáng ngợp bởi khung cảnh, Tomoe ôm chặt lấy chân tôi. Cũng phải thôi; tùy theo cách bạn nhìn, đây cũng có thể là một khung cảnh khó chịu. Nhưng với tôi lúc này, tôi đang bị thu hút bởi các bản vẽ.
Trong từng bức vẽ trên tường, những khung hình đều được vẽ vào, giống như bức mà tôi đã thấy lúc trước. Thêm vào đó, những bức trên tường đều được sắp xếp dựa theo những phần trên cơ thể.
Có một phần tập trung vào những con quái cánh dơi, trong khi những phần khác chỉ tập trung vào những con quái thối rữa như zombie.
Nhìn cảnh này, tôi trở nên tự tin hơn vào suy đoán của mình.
‘’Ichiha, em không chỉ vẽ quái vật mà em còn sắp xếp chúng theo phần cơ thể và thể trạng, đúng chứ?’’
Ichiha gật đầu. ‘’Phải. Đất nước này rất gần với Lãnh Địa Quỷ, nên rất nhiều con quái vật xuất hiện. Quan sát chúng từ những bức tường thành, em nhận thấy những điểm giống nhau trên cơ thể của chúng. Nó làm em suy nghĩ có thể sắp xếp chúng theo từng phần, nên em vẽ chúng.’’
Mình biết mà. Những khung hình kia là để phân chia quát vật ra từng loại.
Nếu là về một con khuyển cánh dơi - hai đầu, nó có thể được chia thành bốn loại. Những khung hình có nét chéo chỉ những phần thịt thối rữa. Khung hình bên trong khung hình trên một con orge hai đầu chỉ những phần không cần thiết ở con quái này lại có trên một cá thể khác.
Ichiha đã phân chia những con quái dựa vào những đặc điểm riêng biệt của nó, từ đó tạo ra cả một hệ thống phân loại.
‘’Tomoe, là một điều sai khi em lẻn đi mà không nói lời nào, nhưng… tìm thấy Ichiha có lẽ là một thành tựu to lớn,’’ tôi nói.
Tôi đặt một tay lên đầu Tomoe. ‘’Những bức vẽ ở đây là một kho báu với nhân loại.’’
‘’Kh-Không thể nào, anh đang quá phấn khích rồi.’’ Ichiha bối rối và lắc đầu, nhưng tôi tin chắc những bức vẽ phân loại này có rất nhiều giá trị.
Với những người trong thế giới này, quái vật là những sinh vật dị thường. Dù con quái vật trông như thế nào, nó vẫn ‘’là một con quái vật,’’ nên không ai nghĩ về sự bất thường của nó. Ngay cả tôi cũng vậy. Đây là một thế giới với ma thuật, nên tôi đã tự chấp nhận rằng không hề có điểm kỳ lạ nào ở quái vật cả.
Tuy nhiên, nhìn những bức tranh về quái vật treo khắp trong căn phòng này đã thay đổi suy nghĩ của tôi. Ngay cả những con trông như những cá thể khác thường, thì, cũng tuân theo một hệ thống luật lệ.
Nếu tôi nghiên cứu những bức tranh trong căn phòng này, tôi có thể học được từng bộ phận của nó sẽ mang những chức năng gì. Nếu chúng ta có thể biết được chức năng của từng bộ phận, ta có thể nhận dạng được những con quái nào có thể hoặc không thể bay, cũng như chúng nhanh nhẹn tới mức nào, dựa vào quan sát hình dáng của chúng.
Nó không chỉ hữu dụng trong chiến đấu.
Những gì chúng tôi đã trải nghiệm ở Vương quốc Lastania, rằng thịt quái vật có thể ăn được, có thể được phân loại kỹ càng. Chẳng hạn, nếu chúng tôi biết phần này có thể ăn được, và những phần có độc tố hay nguy hại, chúng tôi có thể quyết định những con nào có thể cũng như không thể ăn được. Nó sẽ mở rộng những loại quái vật có thể ăn được ngoài con tsuchinoko biết bay.
Những bộ phận khác của con quái vật cũng thể được sử dụng bên ngoài làm thức ăn. Những phát minh của nhà khoa học vượt thời đại Genia thường sử dụng những bộ phận của quái vật.
Những bộ phận của quái vật thường rất phức tạp để tới chỗ chúng tôi, và thường đến trong hình dạng kỳ lạ, nên cho tới lúc này, chúng tôi chỉ có thể sở hữu những gì đến với tầm sở hữu của chúng tôi, khiến cho những bộ phận kia giá trị bởi vì độ hiếm của chúng. Tuy nhiên, nếu chúng tôi biết công dụng của từng phần, tỉ lệ những bộ phận đó được thu nhặt sau những cuộc thảo phạt quái vật sẽ gia tăng.
Nếu những mạo hiểm giả như Juna và đội của cô ấy gia tăng số lượng của những phần họ lấy được từ những con quái mà trước kia họ sẽ bỏ xó trong xác chết của chúng trong hầm ngục, nguồn cung cho những khu chợ sẽ tăng lên, và giá thành sẽ giảm xuống.
Sẽ thật tốt nếu truyền đạt những kiến thức này tới những mạo hiểm giả và những thương hội buôn bán. Cho tới lúc này, họ chỉ thu lượm những phần có giá trị, nhưng nếu có giá cho tất cả mọi thứ, nó cũng sẽ lấp đầy ví của những mạo hiểm giả và nó sẽ khiến họ tránh tấn công những bộ phận quý giá.
Cơ bản là, những bức tranh mà Ichiha đã bí mật vẽ có khả năng ảnh hưởng đến rất nhiều thứ trong thế giới này, bao gồm trật tự xã hội, văn hóa ẩm thực, khoa học công nghệ, và cả nền kinh tế.
Thật sự, đây là một phát hiện đáng kinh ngạc…
Thật đáng sợ khi nghĩ về những giá trị mà những bức vẽ này sẽ mang tới.
Bên cạnh đó vẫn còn một thứ đáng sợ hơn. Người đã vẽ những bức tranh này, và người đã tìm ra cách để sắp xếp trong một mớ hỗn độn về quái vật, là một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi.
Thật đáng sợ.
Nếu tôi để cậu bé cho Hakuya chăm sóc, thể loại quái vật gì mà cậu ấy sẽ trở thành đây?
Cậu bé là ngựa một sừng của Liên minh phương Đông. Tôi chỉ có thể thở dài trong sự ngưỡng mộ.
Mình muốn đứa trẻ này cho đất nước mình. Mình sẽ chào đón cậu ta với những ưu đãi nếu cậu ấy tự nguyện.
Bản năng tìm kiếm người tài của tôi đang hét lên mình phải đặt hàng và tuyển chọn ngay trước khi cậu bé bị cướp mất.
‘’Họ nói mỗi người con Nhà Chima là một người tài… và nó đúng thật,’’ tôi nói. ‘’Ichiha, em có lẽ là nhất, cho tới lúc này.’’
‘’Kh-Không hề! Em không hề được tính như một người tài năng!’’ Ichiha có vẻ bối rối và vẫy tay khước từ.
‘’Không sao? Vậy em không nằm trong những phần thưởng sao?’’
‘’Vâng. Bởi vì em yếu đuối, và họ nói em là một kẻ dị thường…’’
‘’Thật chứ?’’ tôi nực cười nói. ‘’Sao họ có thể mù tới thế chứ?’’
Nếu tôi có thể có được Ichiha thông qua cống hiến của mình cho trận chiến, tôi có thể gạt gã Fuuga qua một bên và nhắm thẳng vị trí top một.
Nếu điều đó không được công nhận, tôi có thể đã dùng đến việc nắm giữ đặc quyền của mình như một quyền lực lớn.
Không, chờ đã. Nếu cậu bé không nằm trong những giải thưởng, chẳng phải có cơ hội để đàm phán sao? Mà, tôi không chắc lắm việc tự dưng ép buộc một đứa trẻ rời xa gia đình nó đâu nhưng…
‘’Thưa ngài,’’ Aisha nói. ‘’Ngài đang nhăn mặt rất căng. Có chuyện gì sao ạ?’’
Sự cau có của tôi lại khiến cho Aisha lo lắng.
‘’Ồ không,’’ Tôi nhanh chóng đáp. ‘’Ta ổn, ta ổn.’’
Chà, nghĩ ngợi việc đó lúc này cũng chẳng giúp ích gì.
Đầu tiên, tôi phải tìm hiểu xem có khả năng để thương lượng hay không.
‘’Ichiha, anh muốn hỏi em chi tiết một số thứ,’’ tôi nói. ‘’Liệu có được không?’’
‘’Huh…? Uh, được thôi… Nếu anh nghĩ em đáng để trò chuyện…’’
‘’Ồ, anh biết rồi! Hãy cùng trò chuyện ở nơi có những món ngon mà Poncho đã cho chúng ta nào!’’ Tôi vui mừng dẫn Ichiha ra khỏi phòng.
Aisha và Tomoe nhìn nhau.
‘’Quốc Vương luôn hào hứng mỗi khi gặp một người thú vị phải không nào?’’ Aisha nói. ‘’Nó gợi nhớ lúc khi ngài ấy lần đầu phát hiện ra Ngài Poncho.’’
‘’Hee hee. Có vẻ như em đã đúng khi em nghĩ thứ gì đó sẽ xảy ra nếu em để Anh Hai và Ichiha gặp nhau.’’
‘’Em không phải là em gái Quốc Vương và đệ tử số một của Ngài Hakuya trên danh nghĩa đâu nhỉ?’’ Aisha xoa đầu cô bé.
‘’Tee hee hee!’’ Tomoe ngại ngùng cười.
‘’Giờ thì, chúng ta cùng đi thôi chứ?’’ Aisha hỏi. ‘’Họ đang dần xa chúng ta kìa.’’
‘’Vâng!’’
Với nụ cười gượng, hai người họ đuổi theo chúng tôi.
Trên đường tôi đang dẫn về căn phòng được chuẩn bị cho chúng tôi.
Tôi thấy một bóng dáng nhỏ đi ngược lại từ dưới sảnh. Khi chúng tôi tới gần, tôi nhận ra đó là một cô bé tầm tuổi Tomoe, hoặc có lẽ lớn hơn một chút.
Khi cô bé nhận ra chúng tôi, ‘’Ah!’’ rồi tiến tới. ‘’Một chàng trai tóc đen cùng một chiến binh dark elf là vệ sĩ. Đúng như thông tin nói.’’
Cô bé cao tầm cỡ Tomoe, nên có lẽ là mười hai, mười ba tuổi chăng?
Mặc quần áo màu xanh dương nhạt theo phong cách du mục, mái tóc xanh thẳm của cô bé buộc thành hai bím, cô bé gây ấn tượng về một cô gái mạnh mẽ với đôi mắt tràn đầy sức sống. Nếu so sánh cô bé với người mà tôi biết, có lẽ là gần giống với Liscia hay Naden. Cô bé sẽ phát triển thành một mỹ nhân khác với Tomoe trong tương lai.
Một điểm đặc biệt khác là cặp cánh dài qua vai cô bé.‘’Liệu ngài có phải là Ngài Souma Kazuya mà anh trai tôi nhắc tới?’’ cô bé tóc bím hỏi tôi, ánh mắt đầy dữ dội. Chúng giống như đôi mắt của thợ săn đang nhìn con mồi của mình vậy.
Ánh mắt chằm chằm làm tôi khó xử, tôi ngượng ngùng gãi má. ‘’Thì, đúng là vậy, nhưng… Từ từ, anh trai?’’
Tới lúc đó, tôi chợt nhận ra. Cặp cánh đó, màu tóc đó, có lẽ nào…?
‘’Cô có lẽ là em gái của Fuuga chăng?’’
‘’Tên tôi là Yuriga Haan. Tôi hiểu rồi… Ngài hẳn là Đại Vương của Friedonia.’’
Đại vương, huh? Có lẽ tôi đã được gọi như thế một thời gian rồi. Những con mực ống khổng lồ đều có chữ Đại Vương trong tên nhật ngữ của nó, nên nó làm tôi nhớ tới những sinh vật kinh dị, và tôi không hề thích nó tí nào.
Yuriga nhìn chằm chằm vào tôi lần nữa.
‘’Ngài có vẻ khá yếu đuối so với một ‘đại vương’. Anh trai tôi trông mạnh mẽ hơn,’’ cô bé thẳng thắn nói.
Nó là sự thật, nên tôi nhún vai. ‘’Đúng vậy, nếu cô so sánh tôi với Fuuga…’’
‘’Chờ đã - Yuriga, phải không? Cô không nghĩ cô đang thô lỗ với Quốc Vương sao?’’ Aisha nói, đứng trước mặt cô bé, cố gắng nở một nụ cười.
Oh, cô ấy đang cười, nhưng, yeah, cô ấy có vẻ bực rồi. Cô ấy có lẽ đã nhận ra không nên quá tức giận với một đứa trẻ, nhưng nụ cười của cô ấy ngày càng cứng hơn.
Dưới áp lực của nụ cười (hay cơn giận) chiến binh mạnh nhất quốc gia của chúng tôi, Yuriga lúng túng. ‘’Ah…! Um… Er….’’
Cái thái độ lúc nãy của cô bé đâu rồi? Yuriga lúc này trông rất sợ hãi. Cô bé như một con hươu đứng trước đèn pha và không thể nói được lời nào.
‘’Aisha, con bé chỉ là một đứa trẻ thôi… okay?’’ tôi nói, cố gắng làm Aisha bình tĩnh.
Tôi không tức giận gì lời cô ấy nói, và tôi không muốn khơi mào một cuộc chiến với họ hàng của Fuuga về cách nhìn của họ với tôi…
Fuuga thình lình xuất hiện và cóc vào đầu Yuriga. ‘’Con nhãi này!’’
Bop!
‘’Owwwww!’’
Người chiến binh mà Aisha nói là mạnh hơn cô ấy, nên anh ta hẳn đã mềm tay, nhưng nó vẫn có vẻ rất đau, bởi vì Yuriga vẫn đang ôm đầu lăn lộn trên sàn với những giọt nước mắt chảy ra.
‘’Anh đã nói em là ở yên trong phòng rồi!’’ Fuuga mắng. ‘’Em lúc nào cũng lẻn đi cả.’’
‘’Oww… Nhưng ở một chỗ thì chán lắm!’’
‘’Em là người đáng trách đấy! Em nghĩ cái gì mà đi gặp vua của một quốc gia khác một mình thế hả?! Chúng ta không ở đây để làm loạn đâu!’’
Rồi Fuuga tới trước tôi, cúi đầu và bắt em gái mình làm theo.
‘’Xin lỗi vì đứa em của tôi. Con bé là một đứa rắc rối. Nếu như con bé có làm gì có lỗi với ngài, tôi xin lỗi ngài. Coi nào, em xin lỗi đi, Yuriga.’’
‘’Ah… Tôi xin lỗi…’’
‘’Uh, không, hai người có thể ngẩng đầu lên được rồi,’’ tôi một cách đầy khó xử. ‘’Cô bé không thô lỗ tới thế, và nó vẫn chỉ là một đứa trẻ. Em gái tôi cũng vừa gây rắc rối y hệt như vậy thôi.’’
‘’Thật tốt khi nghe vậy,’’ Fuuga nói, ngẩng đầu lên và cười. Nhận thấy Tomoe sau lưng tôi, anh nói, ‘’Liệu đó có phải là tiểu thư mà cậu nhắc tới?’’
‘’E-Em là Tomoe.’’ Tomoe ngại ngùng.
Thấy cử chỉ dễ thương đó, Fuuga cười. ‘’Tôi thấy cô bé biết cách cư xử đấy, không giống như tiểu thư của chúng tôi đây. Ah! Đúng rồi! Này Souma. Tiện đây, tôi có một chuyện muốn nhờ cậu…’’
‘’Một chuyện muốn nhờ? Tôi ư?’’
‘’Phải. Chỉ một chút thôi, cậu trông Yuriga hộ tôi nhé?’’ Anh ấy đẩy em gái mình tới chỗ tôi.
Bị hành xử như một con mèo hay gì đó, Yuriga lớn tiếng. ‘’Chờ đã, Anh Hai?!’’
Tuy nhiên, Fuuga cười, không hề để ý gì đến em gái mình. ‘’Công tước Chima nhờ tôi dạo vòng quanh những bãi trại trên chiến trường, thông báo cho họ biết rằng viện quân từ Vương quốc Friedonia đang tới. Nó sẽ gia tăng sĩ khí đấy.’’
‘’Tôi hiểu rồi…’’ Tôi đáp.
‘’Vậy, chuyện là như thế, tôi nhờ cậu trông giúp Yuriga trong lúc tôi đang đi nhé. Có vẻ như cậu có một người tầm tuổi với con bé cạnh cậu, nên con bé sẽ bớt buồn chán hơn là ở yên trong phòng của nó.’’
‘’Tôi không phiền đâu, nhưng… anh không muốn một vệ sĩ ở cùng con bé sao?’’ tôi hỏi.
Fuuga xoa đầu Yuriga. ‘’Con bé là mẫu người sẽ xoay vòng vệ sĩ của nó để nó có thể làm những gì nó muốn. Mọi người biết con bé là em gái tôi, nên họ thường để nó tự do, nên tôi nghĩ là nó sẽ cư xử có hành mực hơn nếu ở cùng với những người ngoài. Bên cạnh đó, Souma, cậu không phải là mẫu người sẽ ngược đãi với một đứa trẻ mà người khác tin tưởng nhờ vả cậu đâu nhỉ.’’
‘’Không tệ khi được tin tưởng, nhưng… Anh là một vị vua, phải không Fuuga? Điều đó nghĩa là Quý Cô Yuriga đây cũng là một thành viên thuộc hoàng tộc. Tôi không chắc lắm việc đột nhiên chịu trách nhiệm cho một người thuộc hoàng tộc của quốc gia khác đâu…’’
‘’Đừng cằn nhằn về nó nữa…,’’ Fuuga nói. ‘’Tôi chỉ nhờ cậu trông trẻ thôi. Hoặc, hay là cậu là tên ấm dâu?’’
‘’Không hề nhé!’’
‘’Ha ha ha! Chà, thật là nhẹ nhõm. Chỉ một lúc ngắn thôi. Okay, tôi tin tưởng vào cậu.’’
Không cho chúng tôi thời gian đáp, Fuuga liền chạy ra ngoài sảnh.
Anh ta bất ngờ xuất hiện, đẩy em gái cho mình, rồi rời đi… Anh ta giống như một cơn mưa rào vậy…
Không, dựa vào cách anh ta luôn nóng lên một cách bất ngờ, chẳng phải anh ta là một cơn mưa rào xối xả sao?
Tôi nhìn sang Yuriga. ‘’Anh ấy luôn bận rộn nhỉ, huh?’’
‘’Ngài không thể trách anh ấy được. Đó là con người của anh trai tôi.’’ Cô bé có lẽ đã quen với chuyện này, bởi vì Yuriga nhún vai.
Chà, giờ thì cái gã để cô bé lại đây đã chạy đi mất, không còn nhiều lý do để cứ đứng đây mãi.
‘’Chúng ta tới phòng thôi nhỉ?’’ Tôi hỏi.
Trong căn phòng khách được chuẩn bị cho chúng tôi, nơi nhìn có vẻ được trang trí tốt hơn những nơi khác, Aisha, Juna, Naden, và tôi đang vừa ăn món bánh rừng Poncho đã cho chúng tôi vừa nghe câu chuyện của Ichiha.
‘’Oh, chuyện đó đã xảy ra sao…?’’ (Munch, munch.)
‘’Phải. Đúng vậy.’’ (Munch, munch.)
Nhà Chima là một gia đình có chín người gồm một người cha và tám người con, mẹ của họ đã qua đời khi họ còn rất nhỏ. Những anh chị em khác được ban phú cho tài năng về võ thuật, chiến thuật, và phép thuật, nhưng so với danh tiếng của họ, Ichiha với cơ thể yếu đuối của cậu đã bị bỏ lơ.
Cậu không hẳn là tệ khi bị so sánh, nhưng có những thứ rất là phức tạp. Cậu cũng được coi là kỳ lạ khi vẽ những bức tranh về quái vật.
Có vẻ như chỉ mỗi Mutsumi đã cố gắng khuyến khích Ichiha, nhưng ngay cả cô ấy cũng không thể hiểu được tài năng của cậu bé.
‘’Tôi không hiểu, nó giống như lãng phí một tài năng vậy,’’ Tôi thất vọng nói.
‘’Khu vực này toàn là những kẻ mưu mô, nên chỉ những ai có tài về võ thuật hay tư duy chiến thuật nhạy bén mới được kính trọng,’’ Ichiha giải thích. ‘’Chiến binh có thành tích đáng kính trên chiến trường, hay chiến thuật gia có thể đạt được những lợi ích trong đàm phán. Em không nghĩ em có những thứ như thế.’’
‘’Chà… giá trị thay đổi tùy theo nơi em đang sống,’’ tôi thừa nhận.
Đó là lý do vì sao chưa ai để ý đến tài năng của cậu bé huh? Ngay cả trong chính gia đình của cậu.
Tôi cảm thấy buồn cho Ichiha, nhưng khi tôi nghĩ rằng Tomoe là người đầu tiên nhận ra tài năng của cậu bé, tôi lại cảm thấy tự hào về cô bé. Nếu khiến tôi lôi con bé đi và khoe với mọi người em gái tôi tuyệt vời tới nhường nào.
Tất nhiên, vì việc bảo mật thông tin, tôi phải giữ kín miệng về chuyện này.
‘’Đừng cười mỉm nữa,’’ Naden nói. ‘’Nó cho thấy rõ anh đang suy nghĩ cái gì rồi đấy.’’
Tôi dùng hai tay vỗ vào má. Nó rõ ràng tới thế sao?
Nhìn sang Aisha và Juna… họ đảo mắt với tôi.
...Có vẻ đúng là vậy nhỉ. Chà, không tốt chút nào.
Rồi tôi nghe một người lớn tiếng. ‘’Và, đó là lý do tại sao anh trai mình rất tuyệt vời phải không nào?’’
‘’O-Oh, yeah… Mình hiểu…’’
Cạnh chúng tôi, Yuriga đang thiết đãi Tomoe bằng những cậu chuyện về anh trai của cô bé.
‘’Nên, sau khi anh trai mình ra trận và quét sạch những chiến binh của kẻ thù, những tên còn lại đều hoảng sợ,’’ Yuriga nói tiếp. ‘’Chúng bắt đầu tan tác và bỏ chạy. Đội kỵ binh temsbock rượt theo và tất nhiên, những tên chỉ huy đều mất mạng.’’
‘’U-Uhhh… Wow…’’ Tomoe có vẻ lơ đãng, và cô bé đang cố gắng nghe với một nụ cười đầy gắng sức.
Nếu có ai đó cứ kể lê thê về gia đình của họ với cô ấy, yeah, đó có lẽ là khuôn mặt mà con bé sẽ thể hiện.
Dù vậy, Yuriga có vẻ không để ý, nên cô bé hào hứng kể liên tục.
‘’Con hổ biết bay mà anh mình cưỡi tên Durga. Mình nghe nói anh trai gặp nó khi anh ấy ở trong Lãnh Địa Quỷ một mình. Anh ấy thấy nó đang tự thân chiến đấu với một đám quái vật nên anh ấy đã lao vào giúp đỡ. Họ trở thành những người bạn thân thiết, và đã ở với nhau từ đó giờ.’’
Fuuga đã ở trong Lãnh Địa Quỷ một mình, không có vệ sĩ theo sao?!
Dù sức mạnh anh ta có phi thường cỡ nào, đó là một điều rất liều lĩnh. Nó vượt hẳn ranh giới liều và tiến vào khu vực của sự ngu ngốc rồi.
Mà còn nữa, con hổ mà anh ta cưỡi được gọi là một con hổ biết bay sao?
‘’Chờ đã, nó là một sinh vật từ Lãnh Địa Quỷ sao?’’ tôi lẩm bẩm, nhìn lại Ichiha. ‘’Nó có thể là một con quái vật không?’’
‘’Em không rõ.’’ Cậu bé lắc đầu. ‘’Em cũng chưa từng thấy sinh vật nào như nó. Nếu nó là một con quái vật, nó có lẽ là một dạng dị thường. Đây là lần đầu tiên em thấy một sinh vật có thể bay mà không cần cánh.’’
‘’Vậy sao?’’ Tôi liếc sang Naden. ‘’Có một người như vậy ở gần em hơn em nghĩ đấy biết không?’’
Cô ấy liền quay mặt đi chỗ khác, như nói rằng, Đừng có nói thế khi anh nhìn em chứ.
Lúc đầu, tôi nghĩ cô ấy hờn dỗi vì tôi đối xử với cô ấy như một sinh vật dị thường, nhưng rồi cô ấy quay lại nói, ‘’Đừng so sánh em với dăm ba con hổ mà còn không biến hóa thành người được nhé!’’
Phải chăng cô ấy có cảm giác thù địch với Durga?
Rồi, ở một góc kia, tôi thấy Yuriga đang véo má Tomoe. ‘’Geez, cậu chỉ cứ cười và gật đầu từ nãy tới giờ. Cậu có nghe không đấy Tomoe?’’
‘’Mìn nge, mìn nge!’’
Từ nét mặt Tomoe, nó không hề đau. Tôi vui là chúng không phải đánh nhau.
Khi Yuriga thả Tomoe ra, cô bé vòng tay trước người và ưỡn ngực. ‘’Chà, mình cho rằng cậu vẫn còn quá nhỏ để hiểu được sự tuyệt vời của anh trai mình.’’
‘’Murgh… Cậu bao nhiêu tuổi vậy Yuriga?’’
‘’Mười ba.’’
‘’Cậu chỉ lớn hơn mình hai tuổi thôi.’’
‘’Đó là một khoảng cách lớn đấy nhé. Chỉ trong vòng một năm nữa, mình sẽ đủ (vừa đủ) tuổi để cưới chồng đấy.’’
‘’Mugh…’’
Có vẻ như độ tuổi kết hôn ở thế giới này khá thấp.
Dù vậy, ngay cả với những chuẩn mực của thế giới này, mười bốn tuổi vẫn là khá sớm. Yuriga chỉ đang nói phiếm thôi, tôi nghĩ vậy. Mà nếu hai đứa đua nhau về độ tuổi, nó chỉ làm hai đứa nó vẫn chỉ là những đứa trẻ mà thôi.
Tôi nhìn sang những người phụ nữ khác trong phòng. ‘’Liệu chuyện đủ tuổi để cưới xin cũng là một vấn đề mà các chị em đua nhau sao?’’
‘’...Anh hỏi chúng em chuyện đó ư?’’ Naden hỏi một cách đầy bất ngờ.
‘’Mười ba tuổi vẫn là sơ sinh,’’ Aisha nói. ‘’Dark elf chúng em không được kết hôn cho tới khi ba mươi tuổi.’’
Thì, họ đều là những chủng tộc sống lâu năm mà.
Và cả hai đều bướng bỉnh không nói với tôi, vì vậy tôi không biết tuổi thật của họ.
‘’Dù sao cưới xin là một chuyện hệ trọng trong cuộc đời người phụ nữ,’’ Juna nói với một nụ cười.
Kết luận, trong thế giới này có phạm vi tuổi rất rộng, và chuyện so sánh tuổi rất là nhỏ nhặt, nhưng có lẽ bọn con gái vẫn rất quan tâm về chuyện đó.
Dù là gì đi nữa, chỉ trong một ngày, Tomoe đã làm bạn với hai người (?) mà cô bé có thể thoải mái trò chuyện cùng. Là một người anh trai, tôi cảm thấy mừng cho con bé.
‘’Anh ấy cưỡi một con hổ!’’ Yuriga nói. ‘’Một con hổ! Anh ấy rất là đặc biệt đấy biết không!’’
‘’A-Anh Hai cưỡi một ryuu!’’
‘’Cái gì, cậu dám ganh đua với mình ư?!’’
‘’Yes, I Am!’’ [để nguyên văn luôn thì nó vui hơn]
Có lẽ hai đứa đang nổi giận, vì tôi có thể thấy những trào pháo nổ ầm ầm trong đôi mắt của chúng.
...Có lẽ tôi cần phải nói với Tomoe về việc chọn bạn mà chơi của con bé rồi.
Thật khó quá mà.