Chương 2: Một Fuuga Mà Halbert Thấy
Với Fuuga và con hổ bay dẫn đường, chúng tôi tiến tới Wedan.
Khi chúng tôi hạ thấp độ cao, chúng tôi biết rằng mình sẽ bị tấn công bởi đám quái vật. Tuy nhiên, chúng tôi đã có Naden, Ruby, và đội kỵ binh wyvern bên mình. Khoảnh khắc những con quái xuất hiện, chúng liền bị sét đánh, bị lửa thiêu rụi hoặc bị xé làm đôi.
Aisha ở cùng tôi thay vì trở lại túi khí cầu, nhờ có sự hiện diện của cô ấy bên cạnh mà tôi có thể giữ được sự bình tĩnh của mình.
Vòng tay tôi quanh eo Aisha, tôi quan sát Fuuga.
Cũng có những con quái tiến tới chỗ Fuuga, nhưng anh ấy chẳng bận tâm tới chúng, thậm chí còn không hề chuẩn bị vũ khí. Mọi con quái tới gần đều bị đập chết bởi một cú vung chân của Durga, nên anh ta không cần phải tự mình chiến đấu.
Hẳn là anh ta cũng phải rất tin tưởng Durga, nhưng anh ấy cũng có độ lì ghê gớm khi có thể thoải mái thư giãn trên chiến trường như thế này.
‘’Um, thưa ngài,’’ Aisha lên tiếng. ‘’Chẳng phải ngài đang ôm tôi hơi chặt quá sao?’’
Có vẻ như tôi siết vòng tay quanh eo Aisha. ‘’Oh, xin lỗi.’’ Tôi nới lỏng chúng một chút.
Tôi đập vào má mình để tỉnh táo trở lại. ‘’...Xin lỗi. Khi ta nhìn Fuuga, ta không thể làm gì ngoài cảm thấy bất an cả.’’
‘’Có chuyện gì sao?’’ Hal hỏi.
‘’Mình cũng không chắc chắn nữa…’’
Nó là sự bất an? Nỗi sợ? Áp lực? Khi mình nhìn lưng người đó, một cảm giác mà tôi không thể diễn tả liền trỗi dậy trong tôi. Nó khác hoàn toàn với nỗi sợ hãi mà tôi từng trải qua khi bị Gaius VIII tấn công; nó giống như một thứ gì đó mà tôi không hề hay biết đang dần dần hiện ra trước mắt tôi. Đó là một cảm giác kỳ lạ.
Nhìn thấy nét mặt tôi, Hal múa cây giáo ngắn của mình nói. ‘’Cậu có lẽ không cần phải lo lắng tới vậy đâu. Hẳn là anh ta là vua của Malmkhitan, nhưng đó chỉ là một đất nước nhỏ trong Liên minh phương Đông. Hẳn là anh ta cũng rất mạnh, nên mình có thể hiểu sao cậu lại cảnh giác với anh ta tới vậy. Nhưng, nếu anh ta lựa chọn chiến đấu với vương quốc, anh ta sẽ không dễ dàng tự mình chiến thắng đâu.’’
‘’Hal…’’
‘’Cậu có mình, Ruby, Kaede, Aisha, Naden, và năm mươi ngàn binh sĩ bên cậu. Vì thế cậu có thể yên tâm và tự tin hành xử rồi.’’ Hal vỗ ngực như muốn nói, Để đó mình lo.
Có lẽ cậu ấy đang cố gắng trấn an tôi.
Cũng phải thôi: dù cho anh ta có là chiến binh mạnh mẽ tới đâu, tôi không nghĩ anh ta sẽ tự thân chiến đấu với tất cả chúng tôi. Chàng trai đó có sức tàn phá khủng khϊếp, nhưng vương quốc hơn anh ta hàng vạn binh lính. Nếu anh ta chỉ đơn thuần mạnh mẽ, thì có rất nhiều cách để đối phó.
Nhưng… tôi có cảm giác anh ta có gì đó nhiều hơn thế. Nếu như tôi chỉ xem thường anh ta như là vị vua của một xứ nhỏ, tôi cảm giác như chính tôi sẽ tự hại bản thân mình.
Aisha và Naden thêm vào.
‘’Thần sẽ bảo vệ ngài bằng cả tính mạnh,’’ Aisha tuyên bố.
‘’Dù sao thì em chắc rằng em khỏe hơn con hổ đó mà,’’ Naden thêm.
...Được thôi. Tôi thấy bất an, nhưng khi mọi người nói hãy để đó cho họ lo, nó làm cho tâm hồn nhẹ nhõm đôi chút.
‘’Cảm ơn, Aisha, Naden. Cậu nữa, Hal. Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng.’’
‘’Mình nói rồi, hãy để đó cho tụi mình,’’ Hal tự hào nói. ‘’Dù vậy, mình phải thừa nhận, thật là khá bất ngờ đấy.’’
‘’Bất ngờ?’’
‘’Yeah. Cậu cực kì yêu thích những tài năng kì dị phải không? Thường thì, mình đã nghĩ cậu sẽ muốn chiêu mộ anh ta.’’
Tôi lắc đầu gượng cười. ‘’Những người mình cố gắng tìm kiếm là những người tài năng sẵn sàng tiến về phía trước, hợp sức của họ với mình. Có giới hạn cho những thứ mà mình có thể tự mình làm. Mình muốn có sự hỗ trợ của những người như thế càng nhiều càng tốt. Nhưng… anh ta không phải là người chịu làm việc dưới trướng người khác, hay hợp sức với bất kỳ ai khác, phải không nào?’’
Tôi không phải là người có trực giác tốt. Tôi không thể nhìn một người rồi nói họ mạnh mẽ tới mức nào như cách Aisha hay những người khác có thể làm. Dù vậy, khoảnh khắc tôi thấy mặt Fuuga, tôi có thể cảm nhận được.
Gã đó là TIN XẤU.
Đó không phải là kinh nghiệm cảm xúc của tôi; mà nó giống như bản năng mách bảo.
‘’Chúng ta không đủ khả năng để đưa ra giả định về người đàn ông đó,’’ tôi nói tiếp. ‘’Nếu mình bắt đầu nghĩ anh ta theo mình, mình sẽ trở thành người theo anh ta trước khi mình kịp nhận ra mất. Nếu mình thử sử dụng anh ta, mình sẽ tự dùng bản thân mình, và nếu mình cố gắng sánh vai cùng anh ta, mình sẽ bị kéo theo. Đó là cảm giác mình có. Mình không thể diễn tả rõ nó được, nhưng mình và anh ta không hề phù hợp chút nào.’’
‘’Không phù hợp, huh…’’
Có lẽ Fuuga cũng cảm thấy tương tự như vậy. Khi anh ta nhìn tôi, anh ta nói rằng tôi sẽ kéo anh ta xuống bùn, và anh ấy cảm thấy như tôi bước ra từ một khuôn khổ khác với anh ấy.
Không giống tôi, anh ta không hề thể hiện rằng điều này làm phiền anh ta, nó cho thấy sức mạnh của Fuuga là tới mức nào.
Ngay cả khi chúng tôi cùng cảm thấy một thứ như nhau, tôi vẫn yếu đuối hơn, nên tôi cảm thấy một hồi chuông cảnh báo mạnh mẽ, trong khi đó, Fuuga mạnh mẽ hơn, nên chuyện này không hề gây ấn tượng mạnh với anh ta.
Ngay lúc đó, Fuuga, người đang dẫn đường, quay lại, và rẽ chữ U để quay lại chỗ chúng tôi. Chúng tôi dừng lại tại chỗ, và Fuuga chỉ tay xuống dưới.
‘’Souma,’’ anh ta nói. ‘’Tôi đã liên tục quan sát diễn biến chiến trường, và có vẻ như hàng phòng thủ sắp bị vỡ ở phía tây. Tôi sẽ tới đó hỗ trợ họ một chút, vậy cậu có phiền không khi tôi chỉ dẫn cậu tới đây thôi?’’
‘’Được thôi. Lâu đài Wedan cũng đã rất gần rồi. Nếu anh muốn, chúng tôi có thể gửi anh vài người?’’
Fuuga xoay vai lấy thanh trường đao của mình rồi cười. ‘’Nó sẽ giúp rất nhiều đấy. Chúng tôi sẽ giải quyết chúng nhanh thôi.’’
‘’Halbert,’’ tôi nói. ‘’Hãy dẫn nửa đoàn wyvern đi và hỗ trợ cho Fuuga.’’
‘’Rõ!’’
‘’Tôi đi trước nhé,’’ Fuuga nói.
Ngay khi dứt câu, anh ta vỗ lưng Durga, bắt đầu lao thẳng xuống chiến trường bên dưới.
‘’Chúng ta, cũng theo thôi…’’ Halbert nói.
‘’Chờ đã, Hal,’’ Tôi xen vào.
Nhìn cậu ấy chuẩn bị theo sau Fuuga, tôi cảm thấy bất an trở lại.
Tôi ra hiệu cho Hal lại gần, nhờ Naden dùng đuôi của cô ấy để đưa cả 2 người họ xít lại với nhau.
Khoảng cách đã được rút ngắn, tôi nói với một Hal đang ngơ ngác, ‘’Hal, nếu cậu thấy cậu bị cuốn theo Fuuga, hãy nhớ lại khuôn mặt của Ruby và Kaede nhé.’’
‘’Huh? Điều đó mà phải nhắc mình sao?’’
Hal nhìn tôi nghi ngờ, nhưng tôi gật đầu.
‘’Đó là điều quan trọng. Mình cảm thấy cậu và Fuuga rất giống nhau. Khi con người ở gần con người gần giống họ, họ sẽ nhận ra điều đó, và họ sẽ hoặc cuốn theo, hoặc rút ra khỏi đó. Nói cách khác họ có thể sẽ đánh mất bản thân và bị cuốn đi.’’
‘’Huh? Không rõ là mình hiểu đúng không… nhưng cậu đang nghiêm túc phải không?’’
Mặt tôi đã trở nên nghiêm túc từ lúc nào như để đáp lại cậu ấy.
‘’...Okay,’’ Hal nói. ‘’Mình sẽ ghi nhớ nó.’’
‘’Rồi. Ruby, cũng hãy chăm lo Hal nhé,’’
‘’Đã rõ.’’
‘’Này, câu mình mà!’’ Naden khóc phẫn nộ.
Với tiếng cười trước sự phẫn nộ của Naden, Hal và Ruby dẫn khoảng năm mươi kỵ binh wyvern đi theo Fuuga.
◇ ◇ ◇
‘’Có vẻ như… họ đang chiến đấu khốc liệt bên dưới,’’ Halbert nói.
Khi Halbert và đồng đội của anh dần hạ thấp độ cao để theo Fuuga, lực lượng liên minh từ Liên minh phương Đông vẫn chống cự được một nhóm quái vật tấn công bằng cách nào đó.
Binh lính Liên minh phương Đông đang dàn trải đội hình trong những khu vực được dùng làm chiến trường phủ đầy dây thép, hàng rào và cả chông gai trong khi những cung thủ và các pháp sư tấn công bằng cung và phép thuật.
Đây có lẽ là một chiến thuật tốt để đối đầu với đám lizardmen không hề biết chiến lược hay chiến thuật gì cả, thẳng tiến lao vào mà không hề biết thương vong. Tuy nhiên, những con quái này lao vào cực kì mạnh mẽ, và hàng rào ở một vài nơi đã gần như gãy vỡ.
Khiên thủ nhanh chóng co cụm tại các điểm sụp đổ, nhanh chóng lấp vào nó, và rồi các đơn vị tấn công tầm xa sẽ kìm chân đám quái trong lúc hàng rào được tái thiết lập lại.
Họ sẽ duy trì những đòn tấn công tầm xa đấy từ sau những hàng rào, và trong khi quân địch vẫn còn đang bối rối, các kỵ binh hay những đơn vị cơ động cao sẽ xuất hiện, tiêu diệt những gì còn sót lại, và liền rút lui. Chiến thuật đó đã được lặp đi lặp lại liên tục.
Lực lượng liên minh này được tạo nên từ quân đội từ nhiều quốc gia, nhưng vì họ sử dụng cùng một chiến thuật, họ đã có thể phối hợp với nhau khá tốt.
Halbert cảm thấy ấn tượng. ‘’Lực lượng liên minh đang làm… Hm?’’
Một sự huyên náo phát ra từ chiến trường.
Khi cậu nhìn về hướng phát ra âm thanh, cậu thấy một thứ gì đó đang tiếp cận hàng phòng thủ từ phía tây.
‘’Đó… là một con rhinosaurus sao?’’ Halbert tự hỏi.
‘’Những con rhinosaurus đều dị như thế à?’’ Ruby nói.
Có một con quái vật to lớn ở dưới đó, nó giống như những con rhinosaurus thường hay chở hàng ở vương quốc. Tuy nhiên, Ruby nói đúng: con rhinosaurus này nhìn rất khác so với những con ở vương quốc. Cái sừng trước mũi [rhino = tê giác] của nó bị biến dạng, cơ thể chùng xuống như bị thối rửa, và phần thịt lồi lõm ở khắp thân.
Có vài con rhinosaurus như vậy ở khắp nơi đang hướng tới bãi trại.
Sự huyên náo là vì tiếng la hét của những người lính khϊếp sợ nó.
‘’Không ổn rồi,’’ Halbert lo lắng nói. ‘’Từ vẻ ngoài của nó, anh không thể chắc là nó đã chết hay còn sống, nhưng nếu nó lao vào bãi trại với cái thân hình đó, chắc chắn nó sẽ vượt qua dễ dàng. Nó có thể thậm chí là một mối đe dọa với tường thành của pháo đài.’’
‘’Anh nói đúng,’’ Ruby nói. ‘’Chúng ta phải ngăn nó.’’
Khi Halbert chuẩn bị nói với đội kỵ binh wyvern rằng, ‘’Chúng ta sẽ xông trận,’’ cậu thấy Fuuga, người đã đi trước, chuẩn bị thanh trường đao của mình.
Fuuga thúc vào người con hổ trắng Durga, làm nó lao thẳng vào con zombie rhinosaurus.
‘’Ah! Này! Chết tiệt!’’ Hal hét. ‘’Chúng ta cũng theo!’’
Halbert và người của cậu vội vàng lên theo. Với Fuuga, trong lúc đó…
‘’Ha ha ha! Cuối cùng, một đối thủ xứng tầm!’’ [trận chiến này sẽ đi vào lịch sử]
Yeah, anh ấy vẫn để Durga lao vào với niềm vui sướиɠ.
Khi con zombie rhinosaurus chuẩn bị húc vào bãi trại phía tây và thổi bay đống dây và chông gai, Fuuga đã lao xuống ngay phía trên nó.
‘’Những gã từ vương quốc phía nam đang nhìn kìa. Hãy biểu diễn cho họ nào!’’
Và thanh trường đao của Fuuga tóe tia điện.
Fuuga dẫn đường Durga, và khi họ đáp xuống phía sau một con zombie rhinosaurus đang đe dọa bãi trại, anh ta vung thanh trường đao vào lưng nó.
Kerbang!
Một tiếng vang xé rách không khí, và một vệt sét đâm xuyên người con zombie rhinosaurus.
Nó tạo một lỗ lớn, bốc khói dài tầm sáu mét trên lưng con quái.
Thật khó để nói con zombie rhinosaurus này sống hay chết từ lúc đầu, nhưng có vẻ như đυ.c một cái lỗ lớn trên người nó đã hoàn toàn gϊếŧ nó, và việc đột nhiên mất nguồn sống khiến nó ngã quỵ và trượt dài trên mặt đất.
Ngay cả đồng đội của Fuuga cũng sốc và bất ngờ bởi cú chém.
Những thủ vệ ở gần ánh chớp ấy liền nín lặng, và khi họ hoàn hồn trở lại, sĩ khí của họ liền dâng cao khi một kẻ địch mạnh mẽ đã bị hạ.
Halbert và đồng đội của cậu cũng bất ngờ như vậy.
‘’Nghĩ rằng một con người có thể phóng ra một sấm sét có sức công phá tương tự như Naden…’’ Ruby nói.
‘’Đó không chỉ là sấm sét đâu,’’ Hal nói. ‘’Nó mạnh mẽ như vậy bởi vì nó có chứa đựng cả tinh hoa võ thuật của Fuuga sau nó nữa. Dù vậy, nó vẫn quá áp đảo.’’
Halbert chợt nhận ra tay cậu đang nắm cặp Song Xà Giáo trong mồ hôi. Cậu đã cảm nhận được sự căng thẳng cực độ. Có vẻ như bản năng của cậu đang phản ứng thay cho não bộ về cách chiến đấu của Fuuga. Cậu nổi da gà.
Đây không phải là lần đầu cậu kinh sợ ai đó về sức mạnh chiến đấu của họ. Khi cậu chiến đấu chống lại Aisha sau khi cô bị Souma bỏ lại phía sau, Halbert đã biết mức độ ghê gớm của cô tới mức nào nếu như để cô ấy làm loạn.
Tuy nhiên, Aisha sẽ là đệ nhị vương hậu của Souma, và là một đồng minh. Cô ấy có thể đã làm loạn, nhưng họ không hề có ý định tàn sát lẫn nhau.
Trong khi đó, là vua của một phương, Fuuga không phải lúc nào cũng sẽ về cùng phe với họ. Tùy theo tình hình, một ngày nào đó, Hal có thể sẽ phải chiến đấu với người đàn ông đó.
Nếu tới mức đó, họ sẽ là những mục tiêu mà sức mạnh của Fuuga nhắm tới. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra, liệu cậu có thể chặn được người đàn ông này không?
Trong lúc Halbert và đồng đội nhìn với vẻ mặt căng thẳng, Fuuga cất cao giọng.
‘’Ta là Fuuga Haan, Vua của Malmkhitan! Ta sẽ lo liệu những con to lớn! Những sĩ quan của liên minh, hãy giải phóng sức mạnh của mình đi!’’
Khi giọng nói to lớn của Fuuga lan khắp chiến trường, những người lính dũng cảm đồng thanh hô vang. Nỗi sợ con zombie rhinosaurus được xóa sạch hoàn toàn bởi niềm tin của họ vào sức mạnh chiến đấu của Fuuga.
Fuuga lao vào một chỗ dày đặc quái vật tìm kiếm mục tiêu tiếp theo của mình.
‘’Ưu tiên loại bỏ những con rhinosaurus mục rữa kia!’’ Halbert ra lệnh cho đội kỵ binh wyvern và xông vào trận chiến.
Kích cỡ của con zombie rhinosaurus khiến cho những đơn vị mặt đất có thể tiếp cận nó, nhưng một đòn tấn công bằng lửa của wyvern có thể dễ dàng hạ gục chúng. Halbert cũng đã loại hai con khỏi cuộc chiến bằng hơi thở lửa của Ruby.
Một khi tất cả những con rhinosaurus đã bị tiêu diệt, và sự an toàn của bãi cắm trại đã được đảm bảo, Halbert tìm kiếm Fuuga.
‘’Ha ha ha!’’ một tiếng cười vang lên.
Nhìn theo giọng nói, Halbert thấy Fuuga và Durga ở trong một đám dày quái vật, Fuuga vung thanh trường đao của mình trong khi cười và lao thẳng về phía trước như họ đang chạy trên một bãi đất trống.
Trên một chiến trường đẫm máu, Fuuga không chỉ không cảm thấy căng thẳng, mà trông như anh ấy đang tận hưởng nó. Không một con quái vật nào có thể cản bước tiến của cặp đôi người và thú đó cả.
Rồi vài thứ bắt đầu bật nhảy tới và vây quanh Fuuga.
Boing! Boing!
Họ là những kỵ binh cưỡi những con thú giống-dê. Họ mang một thanh gươm có hình dáng giống với trăng lưỡi liềm, và những cây cung có hình dạng đặc thù. Họ là niềm tự hào của vương quốc Malmkhitan, đội kỵ binh bật nhảy.
Khi đội kỵ binh bật nhảy tụ tập quanh Fuuga, họ bắt đầu theo anh ta vào trận chiến. Với lượng lớn người quanh Fuuga, khả năng xuyên qua kẻ địch của anh tăng vọt.
Với Fuuga làm tiên phong, nhóm của họ tới lui khắp nơi, tiêu diệt kẻ địch khắp chiến trường.
Fuuga đang tận hưởng hết mình, nhưng đội kỵ binh từ Malmkhitan thì đang tuyệt vọng chiến đấu vì mạng sống của họ. Song, không một ai rời khỏi hàng ngũ.
Halbert đang đứng nhìn lực lượng của Fuuga từ phía xa. Hẳn phải khó khăn lắm để bắt kịp Fuuga. Nhưng… không ai dừng lại cả.
Halbert cảm thấy cậu có thể hiểu cảm giác của những người đó.
Mình chắc… họ phải thấy tự hào lắm.
Tự hào khi theo sau Fuuga băng qua chiến trường.
Tự hào vì được chiến đấu cạnh Fuuga, người đã cho họ thấy một sức mạnh chiến đấu áp đảo.
Cái cách mà anh ta chiến đấu, nó giống như một anh hùng huyền thoại. Anh nhảy ra trước mặt những kẻ thù hùng mạnh như một điều hiển nhiên và rồi hạ gục nó.
Bằng cách chiến đấu bên cạnh anh ta, các đồng đội của anh ta có thể có thể tận hưởng cảm giác trở thành một nhân vật trong một câu chuyện như vậy
Fuuga có cái vẻ lộng lẫy đó. Dưới trướng một chỉ huy vẻ vang như vậy, họ có thể toàn sức chiến đấu.
Có niềm tự hào lớn hơn là một chiến binh không?
Nếu họ có thể chiến đấu như thế, mình chắc… họ không hề hối tiếc điều gì cả, ngay cả khi họ có ngã xuống, Halbert nghĩ. Nếu họ có thể chiến đấu cho một người chỉ huy như thế… họ sẽ không có hối hận gì, thậm chí là họ có bỏ mạng. Họ sẽ chấp nhận rằng cái chết của họ có ý nghĩa, và sẽ mỉm cười ra đi.
Đó là lý do tại sao những người lính đi theo Fuuga đang phải vật lộn rất nhiều để bắt kịp anh ta. Họ sẽ đốt cháy mạng sống của họ bằng ngọn lửa rực cháy của anh ấy.
Thật… Rạng rỡ làm sao.
Nếu như mình cũng có thể như thế…
‘’Hal Ngốc!’’ Ruby hét.
‘’Urgh?!’’
Hal nhăn mặt khi giọng Ruby vang vọng trong đầu.
Cậu rất ngạc nhiên, Halbert run rẩy và suýt làm rơi cặp ngọn giáo cậu đang mang. Trước anh ta có thể hoàn hồn sau sự ngạc nhiên, giọng Ruby lại vang lên trong đầu anh ta.
‘’Đừng để cuốn theo anh ta! Hãy nhớ lại lời Souma dặn!’’
Lời Souma dặn? Nghĩ lại thì… cậu ấy có nói gì đó trước khi chúng ta rời đi đúng không nhỉ?
Halbert cố hồi tưởng lại những lời ấy. Nếu không lầm thì nó là…
‘’Nếu cậu cảm thấy mình bị cuốn theo Fuuga, hãy nhớ tới khuôn mặt của Kaede và Ruby.’’
Khuôn mặt Kaede và Ruby?
Halbert nhắm mắt, ngờ vực việc cậu đang làm, và tưởng tượng khuôn mặt của họ trong trí nhớ của cậu.
Đầu tiên là mặt Kaede. Cô ấy đã ở cạnh cậu từ những ngày còn bé. Cô luôn rụt rè, nhưng gần đây, người bạn thời thơ ấu đáng yêu của cậu đã học cách nói ra mong muốn của mình nhiều hơn.
Tiếp theo là mặt Ruby. Cô ấy đến từ dãy Tinh Long Liên Sơn và đã trở thành vợ của cậu. Bình thường cô ấy gai góc, nhưng cô ấy thực sự là một cô gái rồng rất cô đơn và rất nữ tính.
Halbert tưởng tượng hai người họ sẽ cảm thấy như thế nào khi thấy cậu lúc này. Trong trí tưởng tượng của cậu, biểu cảm của họ có chút lo lắng.
Đôi mắt Halbert chợt mở to ra, cậu im lặng. Cậu đã vừa nghĩ cái gì thế này?
Có phải cậu đã muốn chiến đấu đến giới hạn của mình, như Fuuga và người của anh ta?
Đốt lên một ánh đỏ trước khi cuộc đời cậu vụt tắt?
Có phải cậu đã nghĩ rằng, nếu cuộc sống của cậu có thể bùng cháy như thế, cậu sẽ không hề có hối hận gì, ngay cả khi cậu chết?
...Ngay cả khi điều đó đồng nghĩa để Kaede và Ruby ở lại phía sau?
‘’Làm như ta sẽ làm vậy đấy!’’ Halbert gầm lên trời.
‘’Eeek?!’’ Ruby lúng túng.
Halbert dùng cán cầm ngọn giáo trong tay phải cậu, tự đánh vào trán mình hết sức có thể. Trán cậu nhỉ máu. Cú đánh đó như nói lên rằng cậu đã không hề tha thứ cho bản thân cậu.
Thấy Halbert chảy máu, Ruby hoảng hốt. ‘’Anh làm gì thế?! Anh ổn đấy chứ?!’’
‘’...Yeah, anh ổn,’’ Halbert nói, nhìn lên trời cao. Thứ gì đó ấm áp chạy dọc hai hàng má.
‘’Huh…? Hal, anh đang khóc…’’
‘’Anh ổn. Anh… ổn rồi, Ruby.’’
Cô im lặng nhìn cậu.
Halbert lau đi máu và những giọt nước mắt rồi nhìn về phía xa.
Nghiêm túc thì… Cậu đã nghĩa cái quái gì vậy? Cậu đã bị thu hút bởi sức mạnh phi thường của Fuuga, và bắt đầu thuyết phục bản thân rằng cuộc đời cậu là của cậu nên cậu có thể làm những gì cậu muốn. Cậu thậm chí đã bỏ những người cậu phải bảo vệ, những người luôn cố gắng bảo vệ cậu, ra khỏi đầu.
Phải rồi, cậu ghen tị với cuộc sống của Fuuga và những người theo anh ta. Nhưng đó là một cuộc sống mình chỉ sống nếu như mình chỉ có một mình.
Halbert đã có hai hôn thê, Ruby và Kaede. Họ đã chấp nhận yêu cậu, và cuối cùng sẽ trở thành gia đình của cậu. Cậu không hề mong muốn một cuộc sống mà cũng sẽ đốt luôn cuộc sống của Kaede và Ruby.
Là một chiến binh, cậu ngưỡng mộ những cuộc đời luôn bùng nổ hết mình, giống như pháo hoa vậy, nhưng cậu muốn những người mà cậu quan tâm có một cuộc sống đầy niềm vui.
Đó không phải là thứ họ có thể có nếu họ theo Fuuga.
Nếu Hal vẫn là con người cũ trước khi cậu gặp Souma, bị ám ảnh bởi vinh quang của chính mình, cậu có thể đã bị kéo vào. Nhưng giờ đây, cậu đã khác.
Mình đã một thứ quan trọng hơn là tạo tên tuổi cho chính mình rồi!
Halbert chấn chỉnh lại bản thân, thề rằng cậu sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm ấy. Rồi, xoay cặp giáo ngắn của cậu về hướng chiến trường, cậu nói, ‘’Chúng ta đi thôi Ruby! Hãy giải quyết chỗ này, và trở về bên Kaede cùng nhau!’’
‘’Huh?! ...Được rồi!’’
Có vẻ như quyết tâm của Halbert cũng đã lan tới Ruby, cô giang rộng đôi cánh.
Rồi kỵ sĩ rồng đỏ đáp xuống chiến trường.
◇ ◇ ◇
Sau khi chia tay nhóm Fuuga và Hal, chúng tôi tiến tới mảnh đất cao hơn Thành phố Wedan, nơi được xây dựa vào một lưng núi nhỏ. Chúng tôi đang trên đường tới Lâu đài Wedan, nhà của Công tước Chima.
Có một trận chiến tới-lui đầy căng thẳng diễn ra trên chiến trường bên dưới chúng tôi.
Tôi có một chút lo lắng rằng Hal, người đi theo Fuuga, sẽ bị cuốn theo bởi hào quang của những người kia, nhưng, thì, Ruby đi cùng cậu ta, nên có lẽ cậu ấy sẽ ổn thôi.
‘’Thưa ngài, hãy nhìn kìa.’’ Aisha chỉ tay.
‘’Hm?’’
Khi tôi nhìn về hướng mà cô ấy chỉ tới, có một binh sĩ đang vẫy lá cờ trên tường thành lâu đài.
‘’Xem nào… Anh ấy đang ra hiệu cho chúng ta đáp xuống sân,’’ Aisha nói với tôi, nắm bắt chi tiết với tầm nhìn tuyệt hảo của cô ấy.
Theo yêu cầu từ Lâu đài Wedan, chúng tôi đáp xuống sân với một nửa kỵ binh wyvern chúng tôi giữ lại làm quân cảnh vệ.
Đặt chiếc túi khí cầu mà Tomoe và những người khác đang ở trong, Naden trở lại hình dạng con người và đáp xuống mặt đất cùng Aisha. Ngay lúc đó, một người đàn ông trung niên nhanh chóng xuất hiện từ bên trong lâu đài, tiến tới chỗ chúng tôi với một nụ cười.
‘’Chà, chà, là Ngài Souma Kazuya, quốc vương Vương quốc Friedonia!’’
Với vòng tay mở rộng, người đàn ông với kiểu râu Kaiser hào hứng chào đón chúng tôi.
Ông ấy có chiều cao và cân nặng ở mức trung bình, và đầu tóc bạc của ông khiến ông trông năm mươi tuổi.
Dù ông nở một nụ cười của một ông già tốt tính, thứ gợi tôi nhớ tới cha Liscia, Ngài Albert, tôi cũng cảm giác rằng có gì đó đáng ngờ ở ông ta. Tôi chắc rằng, trong tất cả những người mà tôi biết ở vương quốc, ông ấy trông giống với Sebastian của Ngân Dương, hay Ngài Weist của Altomura.
Bên cạnh đó, đằng sau người đàn ông, có một cô gái với một thanh kiếm dài đằng sau lưng cô. Cô trông có vẻ chừng hai mươi tuổi, và mái tóc dài đẹp đẽ ở ngang hông cũng để lại một ấn tượng.
Bên ngoài bộ hakama, cô mặc áo giáp trông giống như được sử dụng ở thời cổ đại Nhật. Bởi vì cô ấy trông giống như một người có nhiều hơn là một sự thân thuộc với võ thuật, tôi liền nhớ tới Komatsuhime của Shinshu Ueda, hay phu nhân của Kiso no Yoshinaka, Tomoe Gozen.
Người đàn ông với kiểu râu Kaiser kia nắm lấy hai bàn tay tôi và quỳ một gối trước mặt tôi. Cô gái kia cũng làm theo ông, quỳ gối và cúi đầu cô ấy. Tôi có chút ngạc nhiên về việc đó.
Rồi người đàn ông giữ tay tôi lên trên đầu và nói, ‘’Tôi đã được thông báo bởi cấp dưới của ngài. Tôi không thể nào cảm kích hơn nữa việc ngài đã tới tận đây để hỗ trợ cho chúng tôi.’’
‘’Tôi đúng là Souma,’’ tôi nói. ‘’Và ngài là?’’
‘’Xin thứ lỗi về màn giới thiệu muộn. Tôi là Mathew Chima, người cầm quyền của Xứ Chima.’’
Ồ! Người mà có kiểu râu Kaiser này là Công tước Chima sao? Ông ấy có vẻ hơi lịch sự quá, tôi tự hỏi tại sao, nhưng… yeah, giờ thì ông ấy đã nói ra, nó có vẻ có chút hợp lý đấy.
‘’Xin hãy đứng dậy, Ngài Mathew,’’ tôi nói. ‘’Đều là người đứng đầu của từng quốc gia, nên chúng ta ngang hàng nhau.’’
‘’Không, không, đất nước của tôi chỉ là một quốc gia nhỏ, ngay cả trong Liên minh phương Đông. Ngài, vua của một cường quốc phía nam, hoàn toàn khác xa tôi.’’
‘’P-Phải…’’
Kh-Khó khăn rồi đây…
Thật sự rất khó để đối phó với một người hoàn toàn khiêm tốn, và luôn cố gắng để nâng tôi lên. Nghe những lời khen ngợi từ ai đó khi tôi không biết họ thực sự cảm thấy thế nào hoàn toàn không thoải mái chút nào.
Dù vậy, vì ông ấy đã luôn cư xử thân thiện, tôi không thể làm trái được. Liệu đây có phải là cảm giác mà Gaius VIII đã trải qua khi Weist quỳ trước ông ta không?
‘’Sẽ không hề dễ để nói chuyện từ tư thế đó đâu,’’ tôi nói. ‘’Nên xin hãy đứng đi. Cả cô nữa.’’
‘’Ồ, tôi đã quên dưới thiệu con bé. Đây là con gái của tôi Mutsumi.’’ Khi Mathew đứng dậy, ông đặt tay ra sau lưng cô ấy khi ông nói.
Mutsumi Chima. Vậy người phụ nữ đó là Mutsumi, người mà Quý nương Maria đã nói là nổi tiếng nhất trong số những anh chị em nhà Chima?
Cô ấy là một mỹ nhân thông minh xinh đẹp, điều đó đúng, nên tôi có thể hiểu tại sao nhiều lãnh chúa lại muốn cô ấy cho chính họ.Mutsumi đứng dậy và cúi đầu trước tôi. ‘’Tôi là Mutsumi Chima. Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã gửi quân viện trợ cho chúng tôi. Ngài có vẻ có rất nhiều cận thần tốt, Ngài Souma.’’
Khi cô ấy nói, Mutsumi liếc sang bên trái và phải của tôi.
Những người đứng sau tôi là Aisha và Juna. Nếu cô ấy nhìn họ và gọi họ là những ‘’cận thần tốt’’, thì cô ấy hẳn là một chiến binh đủ giỏi để có thể cho rằng đối thủ của cô ấy mạnh tới mức nào chỉ bằng ánh nhìn. Có vẻ như danh tiếng của cô như là một người được phù hộ với sự thông thái và dũng cảm không chỉ là một lời nói quá.
‘’Quý cô Mutsumi,’’ tôi nói. ‘’Đúng là họ là những cận vệ của tôi, nhưng cả hai người họ đồng thời là hôn thê của tôi. Người ở bên phải Aisha, và bên trái là Juna.’’
‘’Vâng, thưa ngài. Tôi là Aisha Udgard.’’
‘’Juna Doma. Thật vinh hạnh khi được làm quen.’’
‘’Ôi! Thứ lỗi cho tôi. Tôi là Mutsumi Chima.’’
Mutsumi nhanh chóng xin lỗi vì đã xem họ như là những cận thần bình thường trước khi bắt tay với họ. Rồi…
‘’Souma.’’
Tôi xoay người, ai đó đang kéo tay áo tôi, và Naden đang phụng má nhìn tôi. Đôi mắt buồn bã của cô ấy nói, ‘’Em cũng là hôn thê của anh nên hãy giới thiệu cho đàng hoàng đấy!’’
‘’Ahem… Và đây là Naden,’’ tôi nhanh chóng nói. ‘’Cô ấy cũng là hôn thê của tôi.’’
‘’Rất vui được làm quen,’’ Mutsumi nói. Trong khi bắt tay với Naden, cô ấy nhìn chằm chằm vào cặp gạc của Naden.’’Cặp gạc và một cái đuôi… Cô có phải thuộc Hải Long tộc không?’’
Naden ưỡn ngực lên và khịt mũi. ‘’Ồ không đâu. Tôi là một con rồng từ Tinh Long Liên Sơn.’’
‘’Một con rồng?! Ngài đã lập khế ước kỵ sĩ rồng với một con rồng rồi sao, Ngài Souma?!’’
‘’Vâng, thì… chúng tôi có một khế ước kỵ sĩ rồng không chính thống cho lắm,’’ tôi gượng cười, nói với một Mutsumi đang ngạc nhiên.
Khoảnh khắc mà ông ấy biết tôi đã lập khế ước với một con rồng, tôi cảm giác rằng nụ cười Ngài Mathew chợt trở nên thâm sâu hơn. ‘’Ôi trời! Lập khế ước với một con rồng, ngay cả khi ngài không đến từ Vương quốc Kỵ sĩ rồng Nothung! Đó quả một chiến tích anh hùng. Tôi thực sự kinh ngạc đấy.’’
‘’Uh, không, nghe này, khế ước của tôi với Naden là một cái không bình thường, và…’’
‘’Đừng khiêm tốn thế chứ. Chà, tôi thực sự ghen tị với những người may mắn được kết hôn với ngày. Tôi đã mong rằng con gái của tôi có thể cưới một người như ngài đấy.’’
‘’Urgh…’’
Whoa, chờ đã nào anh bạn! Lộ liễu quá đấy.
Ông ta đang cố gắng đùn đẩy một cách đầy lạ lùng. Và đang háo hức đầy kỳ lạ đẩy cô gái của ông ấy qua chỗ tôi.
Juna tinh tế quấn mình quanh cánh tay tôi.
Trong khi tôi đang tự hỏi có chuyện gì thế, Juna thì thầm để mình tôi nghe thấy, ‘’Hãy cẩn thận. Thần chắc Ngài Mathew đang muốn có một kết nối với ngài.’’
Một kết nối… Ồ, một đường dây trực tiếp, huh?
Khi Mathew Chima gửi yêu cầu xin tiếp viện trong đợt làn sóng quỷ lần này, ông ấy đã công khai ý định gửi sáu đứa con của mình đi làm cận thần hoặc đối tượng cho hôn nhân để đáp lại chiến tích của từng quốc gia.
Trong khi là miếng mồi câu dụ quân tiếp viện, nó đồng thời cũng là cách để đưa những đứa con của ông vào phục vụ cho những phe phái mạnh mẽ, hoặc kết hôn với họ, để tăng ảnh hưởng của mình.
Từ góc nhìn Ngài Mathew, tôi, là một vị vua tạm thời của một cường quốc ở phía đông lục địa, là miếng mồi ngon nhất mà ông ấy có thể hi vọng bắt được. Dù với bất cứ giá nào, ông ấy cũng muốn bắt lấy cơ hội này để thiết lập một đường dây kết nối trực tiếp.
Nếu có thể, ông ấy chắc chắn muốn tôi cưới con gái của ông ấy và trở thành người thân.
Đó là lý do tại ông ấy đang cố gắng thúc đẩy Mutsumi, người nổi tiếng với các lãnh chúa khác, tới tôi.
‘’Dù sao anh cũng không thích cách thức của ông ta,’’ tôi thì thầm lại để chỉ mỗi Juna nghe thấy.
Sử dụng lời hứa hôn của con gái mình như công cụ. Nó không hề khác so với những gì cựu vương, Ngài Albert, đã làm, nhưng lần này nó có cảm giác khó chịu hơn.
Ngài Albert đã làm những gì ngài ấy cần làm vì tương lai của tôi và Liscia, và ngài ấy đã cầu mong cho sự hạnh phúc của tôi từ tận đáy lòng mình. Ngài ấy không hề sử dụng cô ấy như một công cụ chính trị.
Juna lại thì thầm với tôi, ‘’Thần hiểu ngài thấy thế nào, nhưng nếu không có khả năng để thực hiện kiểu đàm phán này, thần chắc nó rất khó khăn cho ông ấy để có thể giữ sự độc lập trong một khu vực với nhiều quốc gia như thế này chỉ bằng ngoại giao.’’
‘’...Anh nghĩ em nói đúng,’’ Tôi lẩm bẩm.
Có thể có một số quốc gia và vùng đất nơi chỉ có thể tồn tại thông qua sự khéo léo và nhẫn nhịn. Đúng là tôi hề thích cách thức của ông ấy, nhưng nếu đó là bí mật thành công của đất nước này, tôi không hề muốn phán xét nó.
‘’Dù vậy, vẫn là một niềm đau khi ông ấy đẩy nó đi quá sâu,’’ tôi lẩm bẩm. ‘’Juna, em có thể dính với anh một lúc được không? Sẽ khó khăn hơn cho ông ấy để bàn chuyện hôn nhân nếu như có hôn thê của anh ở gần.’’
‘’Hee hee, được thôi thưa ngài,’’ cô ấy khúc khích. ‘’Em mừng vì em đã ở lại.’’
Khi cô ấy nói với một tiếng cười tinh nghịch, Juna rất dễ thương, tôi không thể cưỡng lại và nhìn chằm chằm một cách đáng yêu.
Trong khi chúng tôi đang trò chuyện, có tiếng đập cánh bất ngờ. Nhìn lên, tôi thấy một con hổ trắng, một rồng đỏ, và vô số wyvern đáp xuống sân.
Fuuga, Hal và những người khác đã trở lại.
‘’Hahaha! Thật tình, không hề có một đối thủ nào xứng tầm trong số chúng cả!’’ Fuuga nói.
Không giống Fuuga, người đang vác thanh trường đao của mình với sự vui mừng khi chiến thắng từ trận chiến trở về, Hal cầm dây cương Ruby với một vẻ kiệt sức trên mặt.
Nhìn kĩ hơn, có một vết thương mới trên trán Hal. Có chuyện gì xảy ra ngoài chiến trường sao? Tôi có cần hỏi cậu ta sau đó không?
Fuuga nhảy khỏi con hổ Durga, tiến tới chỗ chúng tôi. ‘’Công tước Chima, tôi đã ra ngoài đó và tiêu diệt bất cứ con quái nào ở bất cứ nơi nào đang tưởng chừng như sắp sụp đổ.’’
‘’Ồ, tuyệt hảo, Ngài Fuuga! Ngài đã chiến đấu với cường độ của một vị thần hung dữ!’’
‘’Không hề gì cả. Miễn là chúng ta còn ở đây, đất nước này không thể nào thua được.’’ Vừa nói, Fuuga vừa nháy mắt với Mutsumi.
Mutsumi cười, khoanh tay trước mặt cô, và cúi đầu. ‘’Tôi mừng khi thấy ngài đã trở về an toàn sau khi tiêu diệt quân địch của chúng ta. Tôi thật sự ấn tượng bởi sức mạnh của ngài. Liệu ngài có hề biết sợ không, Ngài Fuuga?’’
‘’Naw, tất cả chỉ là để tôi có thể lấy em làm vợ,’’ Fuuga cười. ‘’Tôi cá là tôi cần phải năng nổ hơn.’’
Anh ta đột nhiên tuyên bố rằng anh ta sẽ cưới cô ấy làm vợ?! Thật táo bạo làm sao.
Đôi mắt Mutsumi mở lớn trong một khắc khi anh nói câu đó, nhưng rồi cô cũng cười khúc khích. ‘’Ngài thật là một người đàn ông thành thật.’’
‘’Nếu như tôi muốn thứ gì đó, tôi sẽ nói ra. Nếu tôi nói ra, tôi sẽ biến nó thành sự thực. Đó là nỗi ham muốn của tôi,’’ Fuuga nói tràn đầy tự tin.
Nếu như anh ấy muốn thứ gì đó… huh. Vậy anh ấy là một người sống vì ham muốn, và lấy sức mạnh từ đó. Điều đó khiến anh ta thật dễ đoán, nhưng tôi sợ nếu mong muốn của chúng tôi trùng nhau. Một khi người đàn ông đó kiên quyết làm điều gì đó, tôi nghi ngờ việc anh ấy chịu buông bỏ.
Khi đó, tôi nghe một tiếng từ đằng sau chúng tôi. ‘’’’Eek?!’’’’
Quay lại, tôi thấy Hal đang ôm Kaede và Ruby, người đã trở lại nhân dạng. Cậu thật sự đã nhấc cả hai người họ lên.
Kaede vùng vẫy trong ngạc nhiên. ‘’W-Whoa, Hal?! Anh nghĩ mình đang làm cái gì thế?’’
Kaede liên tục vùng vẫy, nhưng Hal không hề để hai người họ đi.
‘’...Xin lỗi,’’ cậu nói.
‘’Huh?’’ cô ấy hỏi, có vẻ trông bối rối.
‘’Vì anh đã gần như quên mất hai người, dù chỉ là một khoảnh khắc… Anh thật sự xin lỗi,’’ Hal nghiêm trang nói.
Có vẻ như đã hiểu được điều gì từ đó, Kaede nhẹ nhàng vỗ lên lưng Hal.
Ruby im lặng để cậu làm những gì cậu muốn.
Tôi im lặng. Chuyện gì đó thực sự đã xảy ra trên chiến trường. Nhưng, dù sao chừng nào hai người họ vẫn còn bên cạnh cậu, cậu ấy vẫn sẽ ổn thôi.
Ngay cả khi bạn sắp sụp đổ, nếu có một người bên cạnh quan tâm tới bạn, bạn vẫn có thể đứng dậy một lần nữa. Tôi đã trải qua điều đó nhiều lần rồi. Bởi cảm giác ấm áp đó, bạn sẽ xác nhận lại một lần nữa những gì mà mình cần phải cố gắng để bảo vệ.
Tôi vỗ tay, quay trở lại vấn đề chính. ‘’Ngài Mathew. Quân tiếp viện sẽ tới đây vào ngày mai. Tôi muốn thảo luận sắp xếp một số vấn đề.’’
Ngài Mathew gật đầu háo hức. ‘’Ồ, tất nhiên rồi! Chúng ta không có thời gian để đứng đây trò chuyện phiếm mãi. Hãy vào trong lâu đài nào. Nào, nào, Ngài Fuuga, mọi người, lối này!’’
Sau đó, Ngài Mathew bắt đầu dẫn đường.
Trước khi chúng tôi vào bên trong lâu đài, tôi đã giao nhiệm vụ cho từng người đồng hành ở đó cùng tôi. ‘’Aisha, Juna, Naden, Hal, Kaede, Ruby. Sáu người sẽ đi cùng ta. Đội kỵ binh wyvern sẽ đứng đây đợi lệnh. Kuu và Leporina, hai người có thể làm gì mình muốn, nhưng…’’
Tôi nhìn sang cặp chủ tớ từ Turgis.
Kuu vòng tay qua sau đầu và cười. ‘’Trong khi Đại Ca đang bàn đại sự, có lẽ chúng ta nên đi quan sát khu vực nhỉ, Leporina?’’
‘’Tôi sẽ đi cùng ngài, nhưng đừng có gây rắc rối với những người ở đây, okay?’’ Leporina nói.
‘’Ookyakya! Ta biết rồi!’’
Có vẻ như họ dự định sẽ đi dạo quanh Wedan.
‘’Chỉ còn Tomoe và Inugami,’’ tôi nói. ‘’Inugami, ta muốn ngươi liên lạc với Kagetora. Ngươi có thể làm nó sau khi đã được dẫn tới phòng của mình, nhưng ta có thể để nó cho ngươi không?’’
‘’Tuân lệnh. Chúng ta nên làm gì với việc bảo vệ Tiểu thư Tomoe trong lúc đó?’’
‘’Ồ phải rồi… Chúng ta nên làm gì…?’’
‘’E-Em sẽ ổn thôi,’’ Tomoe nhanh chóng nói. ‘’Xin hãy làm nhiệm vụ đi ạ, Ông Inugami.’’
Inugami ngờ vực nhìn, nhưng Tomoe cười khi cô bé nói điều ấy.
Ở một mình, huh? Tôi có chút lo lắng, nhưng cô bé có lẽ sẽ ổn ở bên trong lầu đài thôi.
‘’Vậy, em có thể đợi ở trong phòng của mình không?’’ Tôi hỏi.
‘’Rõ ạ,’’ Tomoe nói, giương tay lên trán chào tôi. Thật dễ thương mà.
Tôi hắng giọng để giữ nghiêm trang trước cô bé, rồi quay lại với những người còn lại. ‘’Giờ thì, hãy hoàn thành nhiệm vụ được giao.’’
Sau lệnh tôi, từng người họ bắt đầu vào việc để hoàn thành nhiệm vụ.
Chúng tôi bắt đầu theo sau Ngài Mathew, nhưng… vào lúc này, chúng tôi đã bỏ lỡ một thứ.
‘’...Hee hee!’’
Chúng tôi đã bỏ lỡ sự thật rằng đuôi Tomoe đang vẫy qua lại khi cô bé nhìn xung quanh đầy mê hoặc.
Em gái yêu dấu của chúng tôi đang ở độ tuổi tò mò mà.
PV chap 3: