Công Cuộc Tái Thiết Vương Quốc Của Chủ Nghĩa Anh Hùng Hiện Thực

Tập 9-Chương 4: Quyết Chiến

Chương 4: Quyết chiến

Chiều tối. Những đợt tấn công của bọn quái vật đã dịu xuống và sau khi nghe nói rằng Fuuga đã trở về từ chiến trường, chúng tôi cùng Yuriga tới bãi đất trống, nơi mà anh ta dừng chân.

Khi chúng tôi tới nơi…

‘’Ha ha ha! Tốt! Thêm đi nào!’’ Fuuga nói.

‘’Đừng có xem thường tôiiiiiiii!’’ Hal hét lên đáp.

Hal và Fuuga đang giao chiến đầy căng thẳng.

Kaede và Ruby cũng ở đó, nên…

‘’Này, sao họ lại đánh nhau vậy?’’ tôi hỏi, nhưng họ hẳn đã rất chú tâm vào trận chiến vì không ai đáp lại cả.

Tiếng va chạm của cặp Song Xà Giáo và thanh trường đao vang vọng khắp không gian.

Đánh giá thái độ chung của những người lính bị mê hoặc bởi trận chiến, tôi cho rằng đó là một trận giả chiến nhưng vì họ sử dụng vũ khí yêu thích của mình, nên sự căng thẳng lại ở một tầm cỡ khác.

Hal dùng cặp giáo đâm liên hoàn tới Fuuga, nhưng Fuuga gạt chúng khi liên tục hoán đổi giữa phần đầu và cán thanh đao. Rồi, nhận thấy khoảng hở, Fuuga vung thanh trường đao của mình, nhưng Hal kịp thời chặn nó bằng cặp Song Xà Giáo của cậu.

Sau một lúc chứng kiến trận chiến qua lại đáng kinh ngạc này, tôi không thể biết được ai có sức mạnh thể chất vượt trội hơn. Tuy nhiên, Fuuga là người trông điềm đạm nhất.

‘’Cậu có sĩ khí tốt đấy! Ngay cả ở đất nước tôi cũng không có nhiều chiến binh dũng cảm như cậu!’’ Fuuga nói.

‘’Xàm xí đủ rồi! Đừng ra vẻ như chuyện này rất dễ dàng với anh vậy!’’

Mặt khác, máu Hal có vẻ đã nóng lên… Gã kia là vua của một nước nên, tôi mong là cậu ấy cẩn thận hơn với lời lẽ của mình, nhưng dù sao Fuuga cũng không quan tâm đến đâu.

Rồi Hal nhảy lùi về sau khi Fuuga vung đao, và trong khi chặn thanh đao bằng một cây giáo, cậu ném cây còn lại về phía Fuuga.

Cậu ấy đã thực hiện cú ném từ một vị trí không cân bằng, nhưng ngay sau khi kết thúc đòn tấn công, Fuuga không thể kịp thời phản ứng.

‘’Whoa, nguy hiểm đấy!’’ Fuuga bẻ cong người ra sau và né đòn. Mà anh ta có thể thực hiện cú né đó thật luôn?

Tiếp nối đòn tấn công, Hal đẩy ngọn giáo còn lại một lần nữa.

“Đây là kết thúc!” cậu ta hét. “...!?”

“Halbert phải không? Cậu thật sự có tài đấy.” Fuuga thả thanh trường đao và nhặt lấy thanh Song Xà Giáo đã rơi xuống trước đó. “Luyện thêm năm năm nữa có khi cậu sẽ bắt kịp tôi đó.”

“Wha….! Whoa?!”

Fuuga nắm chặt lấy ngọn giáo, trở mình và kéo Hal quay vòng. Thực hiện động tác giống như ném tạ, Fuuga khiến Hal xoay mòng mòng quanh mình. Sau khi đã quay đủ lâu, Fuuga thả ngọn giáo ra và để lực quán tính cho Hal đo đất.

Fuuga vỗ tay và nói, “Nhưng tới lúc đó thì tôi cũng đã vượt xa tít mù rồi.”

Ông ta mạnh. Mạnh đến mức có thể xoay Hal như chong chóng theo đúng nghĩa đen. Ông ta sở hữu sức mạnh cơ bắp thuần túy vượt trội đến mức tôi hiểu vì sao Aisha phải e dè.

“Hal!” Kaede kêu lên.

“Nè, anh có ổn không vậy!?”

Kaede và Ruby cùng chạy đến bên cậu ta.

Hal ắt hẳn là đang bị hoa mắt, bởi cậu ta vừa day day thái dương, vừa lẩm bẩm “Ông ta mạnh thật….” với chính mình.

“Hm? Ồ, không phải Souma đó sao.” Nhận thấy chúng tôi, Fuuga liền tiến đến “Tôi rất cảm kích vì mọi người giúp tôi trông chừng Yuriga. Điều đó giúp tôi rất nhiều đấy.”

“Không có gì đâu, nhưng.... Sao anh lại đánh nhau với Halbert của chúng tôi vậy?”

“Giả chiến, giả chiến thôi. Nếu tôi không làm gì khác ngoài việc đánh nhau với mấy con quái yếu ớt, kỹ năng của tôi sẽ mai một đi mất. Ở đây có một gã hiểu hắn đang làm gì, nên tôi bắt cậu ta đối đầu với tôi.”

Quái yếu hả…? Fuuga chắc có lẽ là người duy nhất nghĩ như vậy.

Ở Vương quốc Lastania, chúng tôi chưa biết lũ quái vật có những đặc tính gì, nên chúng tôi quan sát hình dạng và hành vi của chúng, chuẩn bị, và tìm một đối sách thích hợp với chúng.

Hakuya, Kaede, Julius, và tôi phải căng não để cùng đưa ra chiến lược phù hợp, với nhận thức rằng lũ quái vật là cực kì khủng khϊếp.

Tuy nhiên, đối với Fuuga, đó chỉ là những mánh khóe rẻ tiền.

Nếu anh ta có sức mạnh võ thuật để giải quyết mọi rắc rối, và có lòng can đảm để tin vào điều đó, anh ta có thể đối mặt mọi kẻ thù không chút sợ hãi. Anh ta cũng không hoàn toàn là một gã não cơ bắp.

Người dân tập trung lại bởi họ bị thu hút bởi lòng can đảm của Fuuga, và họ tin rằng với anh ta ở cạnh họ có thể vượt qua bất cứ điều gì.

Fuuga nhìn thấy Aisha ở cạnh tôi rồi nói, “Tôi cũng muốn xin phép được đánh một trận với quý cô trẻ đây nữa.”

“Ý anh là Aisha à?”

“Tôi chỉ cần nhìn thôi là biết. Cô ấy khá là dày dạn. Tôi nghĩ mình sẽ có một trận đấu hay đây.”

“Không, nhưng….” Tôi liếc sang Aisha.

Ánh mắt của cô ấy đang bùng cháy dữ dội ham muốn chiến đấu. “Bệ Hạ, em cũng muốn được giao đấu cùng ngài Fuuga đây. Hiếm khi em có cơ hội đối mặt với một người có đẳng cấp như ngài ấy. Đây cũng là cơ hội tốt để em rèn giũa kỹ thuật của mình.”

Cô ấy đang hừng hực khí thế rồi. Có vẻ như không ai trong hai người bọn họ muốn lui bước cả.

“....Được rồi. Nhưng anh không muốn em bị thương, hay làm bị thương anh ta.”

“Vâng, thưa Bệ Hạ. Anh ta cũng là vua của một quốc gia khác. Em hiểu.”

“Fuuga. Aisha là người phụ nữ sẽ trở thành Vương Hậu của tôi. Sẽ rắc rối lắm nếu cô ấy bị thương.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nhẹ tay một chút.”

Ah….Khi Aisha nghe từ “nhẹ tay”, cô ấy chắc chắn là đã xem nó như lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ rồi, bởi vì cô ấy cứ xụ mặt ra.

….Tôi thật sự lo lắng liệu hai người họ có thật sự hiểu lời tôi nói không.

Aisha sau đó liền bước vào thủ thế cùng thanh đại kiếm, và Fuuga cũng sẵn sàng với thanh trường đao của anh ta.

“Vậy, tôi bắt đầu đây!”

“Tới đi nào!”

Cả hai lao lên gần như cùng lúc, kiếm chạm đao. Trong một khắc, tiếng ồn và sóng xung kích vang dội, tất cả binh lính gần đó đều bị đẩy bật ra.Sau đó, cả hai liên tục trao đổi từng chiêu một. Nó chẳng hề giống cuộc thi kỹ năng như trận đấu giữa Fuuga với Hal; đây là cuộc tranh đấu để nghiền nát đối thủ bằng vũ lực.

Phần kinh dị là, trong khi Fuuga có thể dễ dàng đè bẹp Hal bằng kỹ thuật, anh ta cũng chẳng kém cạnh khi đối đầu với sức mạnh ngớ ngẩn của Aisha. Anh ta có sức mạnh và sự khéo léo. Tôi có thể thấy anh ta là một chiến binh bẩm sinh.

Trong lúc trao đổi chiêu thức với Aisha, anh ta cất tiếng cười thích thú “Bộ Vương quốc là một hầm ngục à? Đất nước của các người thật sự có đủ mọi thể loại đấy!”

Fuuga trông như đang tận hưởng, còn Aisha thì vẫn khó chịu.

“Nếu như ngài cười được thì trận đấu này hẳn là việc đơn giản với ngài nhỉ?”

“Không hẳn đâu. Đòn nào đòn nấy đều nặng kinh khủng. Nhưng…”

Khi thanh đại kiếm của Aisha cố gắng cắt anh ta với một cú chém ngang, Fuuga vào tư thế một chân khuỵu, một chân duỗi (như bài tập khởi động ấy) để trượt dưới đường đi của cú chém và né nó. Rồi, với một cú vung ngang toàn lực, thanh trường đao của anh ta đánh thẳng vào phần thân đầy sơ hở của Aisha.

“Urkh!”

Nhận ra mình không kịp sử dụng phần lưỡi của thanh đại kiếm để đỡ đòn, Aisha phản ứng bằng cách sử dụng phần cán kiếm để đỡ thay. Một tiếng clang lớn vang lên. Tuy nhiên, với tư thế thiếu chắc chắn như vậy, Aisha không thể đỡ hoàn toàn đòn tấn công đó, và cô ấy bị đánh bay đi khoảng 5 mét.

“Chờ chút, Aisha bị đánh bay đi sao!?”

“Không, để tránh tác động của đòn tấn công, cô ấy đã chủ động lùi lại.” Juna giải thích ở ngay bên cạnh tôi.

Về phía cô ấy, Aisha đã nhanh chóng đáp xuống, vậy nên để bị đánh bay đi ắt hẳn nằm trong dự tính ban đầu của cô ấy.

“Chà, vậy đây là một trận đấu cân sức, đúng không?”

“....Không ạ,” Juna nói. “Khi ngài Fuuga thực hiện đòn cắt ngang thân Aisha, anh ấy không dùng lưỡi đao, mà dùng cán. Anh ấy hẳn là muốn giữ lời hứa không đả thương cô ấy.’’

‘’Oh! Đó là lý do vì sao cô ấy chặn được đòn đó bằng chuôi kiếm ư?’’

‘’Vâng, đúng vậy. Nếu như anh ta đã tung đòn bằng lưỡi đao… dù cho thanh đại kiếm có lõi kim loại bên trong, cô ấy cũng sẽ không thể chặn đòn bằng nó.’’

Cô ấy được cứu bởi độ thật thà tới đáng ngạc nhiên của Fuuga ư? Đó có lẽ là lý do vì sao Aisha có vẻ mặt tức giận đến vậy sau khi chặn đòn tấn công ấy.

Fuuga xoay thanh trường đao qua đầu mình như cối xoay gió rồi thủ lại thế.

‘’Cô dựa dẫm vào sức mạnh bẩm sinh của mình quá nhiều, Quý Cô Aisha. Điều đó đã giúp cô cho đến nay, tôi chắc chắn vậy, nhưng khi cô gặp một đối thủ với sức mạnh tương đương, thì ưu thế được quyết định bởi kỹ thuật.’’

‘’Tôi thiếu kinh nghiệm… là những gì ngài đang muốn nói sao. Thế giới thật là một nơi rộng lớn mà.’’

‘’Cô có muốn tiếp tục không?’’

‘’Tất nhiên rồi! Là thanh gươm của Quốc Vương, là tấm khiên của ngài, tôi không thể thua!’’

‘’Ha Ha Ha! Tinh thần phải như thế chứ! Cậu rất được yêu mến đấy, Souma!’’

‘’Tôi tới đây!’’ Aisha đối mặt với Fuuga lần nữa.

Dù họ va chạm với nhau một lần nữa, nó vẫn là trận chiến một chiều cho Fuuga.

Không còn nghi ngờ gì việc anh ta là một trong những chiến binh hàng đầu trên lục địa này. Anh ấy là vua, và có một đất nước anh ấy dẫn dắt. Đó là một suy nghĩ đáng sợ.

Tuy nhiên, Aisha không là chiến binh hàng đầu vương quốc chúng tôi mà không vì lý do gì, nên cô ấy vẫn cầm cự được với Fuuga bằng cách nào đó.

Trong lúc tôi đang bị thu hút bởi trận chiến, Mutsumi người đang theo dõi bên cạnh chúng tôi, nói. ‘’Họ đều có kỹ thuật tuyệt vời. Chỉ nhìn họ thôi mà tôi cũng đã thấy sục sôi rồi.’’

Mutsumi nhìn qua Juna.

‘’Từ những gì tôi thấy, cô cũng có tập luyện võ thuật nhỉ. Liệu tôi có thể có trận đấu với cô không?’’

Nói xong, Mutsumi gửi cho Juna một thanh kiếm gỗ.

‘’Tôi chuyên về việc tấn công du kích hơn là đối đầu trực tiếp.’’ Dù nói thế, Juna vẫn nhận lấy thanh kiếm. ‘’Nhưng tôi cũng thấy hứng thú với cô, Quý Cô Mutsumi.’’

‘’Thật sao?’’

‘’Vâng. Với vẻ đẹp và kỹ năng chiến đấu của cô thứ đã làm những vị chỉ huy trong liên minh mê mẩn.’’ Juna vào thế, nhìn tôi nháy mắt. ‘’Vì khiến Quốc Vương mê hoặc là việc của tôi mà.’’

Tôi không thể ngăn mình bị mê hoặc bởi nụ cười đầy hàm ý của Juna.

‘’Tôi không nghĩ cô sẽ bắt đầu tán tỉnh đâu.’’ Mutsumi cười gượng khi cô ấy cũng vào thế, sẵn sàng thanh kiếm gỗ của mình. Trông như Mutsumi cầm thanh kiếm dài hơn. Giờ khi nghĩ lại, cô ấy đeo trên lưng một thanh kiếm dài, nên cô ấy hẳn cô ấy cũng đã chuẩn bị một thanh tương tự như thanh mà cô ấy sử dụng. ‘’Tuy nhiên, nếu như nó giúp tôi được chiến đấu với cô, thì thật là tiện quá. Hãy chiến đấu sòng phẳng nào.’’

‘’Được thôi… Tôi tới đây.’’

Hai thanh gươm gỗ chạm nhau, và một tiếng cách vang vọng.

Mutsumi có vẻ như nắm lợi thế hơn nhờ tầm đánh dài hơn khiến những đòn đánh của cô ấy trở nên nguy hiểm hơn, nhưng Juna cũng đang làm tốt, tung ra vô số đòn chặn lưỡi gươm kia nhờ những cử động linh hoạt của mình.

Nếu một bên liên tục tấn công, bên còn lại buộc phải liên tục phòng thủ, và khi kẻ công người thủ đổi vai, người làm tốt hơn cũng thay đổi theo. Đó là một cuộc chiến qua lại liên tục.

Trong lúc giao chiến, họ đều cười như đang hưởng thụ nó.

‘’Thật ấn tượng,’’ Juna nói. ‘’Tôi có thể hiểu vì sao tất cả những người lính ngoài kia đều bị mê hoặc bởi những kỹ thuật giao chiến tuyệt mỹ của cô.’’

Mutsumi đáp lời khen ngợi. ‘’Tôi cũng có thể cho là vậy với cô. Thật không công bằng khi cô có những kỹ năng này cùng với khuôn mặt xinh đẹp đó mà.’’

Khi họ tạm ngưng để nghỉ mệt, Mutsumi thở dài.

‘’Có vẻ như Cha muốn tôi quyến rũ Ngài Souma, nhưng… nếu như ngài ấy có một người như cô bên cạnh, tôi thấy mình không có cơ hội giành được ngài ấy nhờ vào võ thuật hay vẻ ngoài cả.’’

‘’Những kỹ thuật của cô rất chắc chắn,’’ Juna nói. ‘’Tôi không nghĩ là cô sẽ có ý định làm như thế.’’

Mutsumi thở dài. ‘’Về phần tôi, chắc chắn là không. Nhưng khi cô xuất thân từ một gia đình đầy mưu mô, có những lúc mà cô không thể lựa chọn. He He, cũng may là, tôi sẽ từ chối chuyện đó một cách dễ dàng thôi. Tôi thật sự muốn lựa chọn người mà tôi muốn cưới.’’

‘’Là một người phụ nữ, tôi ủng hộ cô.’’

Vẫn có những giới hạn về người phụ nữ trong xã hội ở thế giới này. Nhưng những người phụ nữ ở thế giới có sức mạnh để chống lại nó. Nhìn hai người họ, tôi chợt nhận ra điều đó một lần nữa.

Sau khi đã lấy lại hơi, cả hai lại lao vào nhau.

Aisha và Fuuga, Juna và Mutsumi. Trông như cả bốn người họ sẽ không ngừng sớm đâu, nên tôi tiến tới chỗ Hal đang được chăm sóc bởi Kaede và Ruby.

Hal cau mày khi thấy tôi đang tiến đến. ‘’...Souma. Có vẻ như cậu bắt gặp hình ảnh không ngầu chút nào của mình nhỉ?’’

‘’Nếu cậu hỏi mình, thì bất cứ ai có thể chiến đấu đều ngầu cả.’’

Như Aisha, hay Juna. Nếu Liscia ở đây, cô ấy chắc chắn cũng sẽ vui vẻ tham gia thôi, tôi chắc chắn.

Tôi muốn một cuộc nói chuyện chỉ giữa hai chúng tôi, nên tôi đã xin các cô gái một chút riêng tư.

Khi Juna và Naden đã đưa Kaede và Ruby đi, tôi ngồi cạnh Hal. ‘’Vậy, cậu thế anh ta thế nào? Cái gã Fuuga đó, ý mình là vậy.’’

Hal thở dài.

‘’...Đáng sợ. Không chỉ là sức mạnh mà anh ta có, mà còn cả bầu không khí xung quanh anh ta.’’

‘’Bầu không khí xung quanh?’’

‘’Phải. Khi mình tách khỏi các cậu và đi theo anh ta, trước khi mình nhận ra, mình cảm thấy bản thân đang bị kéo theo bầu không khí xung quanh anh ta. Mình đã nghĩ sẽ tuyệt vời thế nào nếu mình có thể chiến đấu giống anh ta, hay, nếu mình có thể chết như thế, mình sẽ không có hối tiếc gì cả. Nó chỉ là một khắc thôi, nhưng mình đã nghĩ vậy. Dù chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.’’

Halbert tự giễu cợt bản thân. Tôi im lặng nghe cậu ấy nói.

‘’Nếu mình chết và để lại Kaede và Ruby, hơn tất cả mọi người, mình sẽ không thể tha thứ cho mình chuyện đó. Nhưng trong khoảnh khắc đó, mình đã chấp nhận nó. Nếu cậu không nói mình hãy nhớ lại khuôn mặt của họ, và nếu Ruby đã không ngăn cản mình, mình đã càng chìm sâu hơn vào ý nghĩ kia. Có phải cậu cho mình lời khuyên bởi vì cậu biết nó sẽ xảy ra không?’’

‘’Chắc vậy,’’ tôi nói. ‘’Mình chỉ đưa ra giải pháp bảo hiểm đó bởi vì mình lo. Bởi trong tất cả mọi người, cậu là người gần với Fuuga nhất.’’

Khi tôi cười gượng nói ra, Hal nghiêng đầu nhìn tôi. ‘’Ý cậu là bọn mình gần giống nhau sao?’’

‘’Về mặt tính cách, phải. Cả hai đều rất dũng cảm và luôn cố gắng phấn đấu tiến về phía trước, phải không nào?’’

‘’Thật khó để trả lời câu đó…’’

Hal ngượng ngùng gãi mũi, tôi cười và nói, ‘’Đó là cách những người khác thấy. Và những người như thế sẽ thu hút những người muốn chiến đấu cùng họ. Như cậu vậy. Cậu được nhìn như là một người đặc biệt trong Lực lượng Phòng Vệ Quốc Gia mà, phải không?’’

‘’Huh? Vậy sao?’’

‘’Cậu đã cùng mình chiến đấu từ trận chiến gần Randel, phải không nào? Mình nghĩ cậu đã rất cố gắng để thể hiện bản thân trong trận chiến với Công quốc Amidonia, và cậu cũng đã trở thành một kỵ sĩ rồng tại Dãy Tinh Long Liên Sơn.’’

‘’Nh-Những chuyện đó chỉ tự xảy ra thôi mà cậu biết không?!’’

‘’Mình đã nói rồi. Đây là cách mà cậu được nhìn từ bên ngoài. Rồi, tại Vương quốc Lastania, rất nhiều binh lính đã thấy con rồng đỏ bay trên bầu trời. Tất nhiên là cậu đã có một cái biệt danh.’’

‘’Cáii?! Từ đã, ý cậu là gì, biệt danh ư?’’

Huh? Hal không biết à?

‘’Xích Quỷ… Đó là cách những binh lính trong Lực lượng Phòng Vệ Quốc Gia gọi cậu đấy, biết không?’’

Hal nín bặt. Cậu ấy không biết thật.

Oh, đúng rồi.

Tôi đứng dậy và tiến tới chỗ túi khí cầu Naden mang tới đây. Rồi kéo thứ gì đó từ túi hành lý ra, tôi trở lại và tặng nó cho Hal.

‘’Cái gì đây?’’ cậu ấy hỏi.

‘’Nó là hachigane (cơ bản nó là cái băng đội trán trong Naruto). Với sừng quỷ trên đó.’’

Đó là một hachigane với sừng quỷ trang trí trên đó.

‘’Có vẻ như cậu đã nổi tiếng như là Xích Quỷ, nên mình đã nhờ thợ rèn Taru làm nó cho cậu. Chúng ta khá bận rộn dạo gần đây, nên mình quên đưa nó cho cậu. Nếu cậu quấn nó quanh đầu, họ nhận ra cậu là Xích Quỷ ngay. Mình nghĩ nó cũng sẽ tăng sĩ khí cho quân ta, và hoảng sợ kẻ thù. Nó cũng rất phù hợp để che đi cái vết thương đỏ đó trên đầu, vậy sao không thử chúng lên đi nào?’’

Hal nhận lấy cái hachigane quỷ, vẫn đang cứng họng. Có vẻ như tâm trí cậu ấy vẫn chưa bắt kịp với câu chuyện.

Đây là khoảnh khắc mà Xích Quỷ Hal ra đời, nhưng Hal vẫn hoàn toàn không nhận ra nó vào lúc này.

Chà, nếu Hal tiếp tục thể hiện bản thân cậu ấy từ giờ trở đi, tôi chắc các nhà biên kịch của thời đại sau sẽ tìm cách phóng đại hóa khung cảnh và khiến chúng ngầu lòi thôi.

Nên, thể hiện đi nào, Hal.

Đêm đó…

‘’Trông tuyệt đó, Hal,’’ Kaede nói.

‘’Em thích cái cách mà cặp sừng đó hợp với cặp của em,’’ Ruby đồng tình.

‘’V-Vậy sao?’’

Hal đã quấn cái hachigane quỷ lên ngay lập tức, nhưng cậu ấy không có vẻ không vui gì với lời khen của Kaede và Ruby cả. Cậu ta thích bất cứ thứ gì mà cậu ta nhận. Chà, chẳng trách cậu ta lại vui như vậy. Ở trong phòng cùng tôi là Aisha, Juna, Naden, Halbert, Kaede, Ruby, Kuu, và Leporina. Chúng tôi chuẩn bị thực hiện bước xác nhận cuối cùng cho việc chúng tôi sẽ làm gì từ bây giờ.

Bọn nhỏ nói chúng cũng muốn ở lại xem, nên Tomoe và Ichiha đang ngồi trên mấy cái ghế sát vách tường.

Tôi trải tấm bản đồ khu vực quanh vùng Wedan mà tôi mượn từ Công tước Chima lên trên bàn.

“Giờ thì, tôi sẽ bắt đầu…”

Nói đoạn, tôi đưa mắt nhìn sang phía Tomoe. Vì vài lý do, Yuriga đang ngồi ở đó như thể chuyện đó là hiển nhiên.

“Không phải là em về với Fuuga rồi ư?” Tôi hỏi.

“À thì, em cũng chẳng có việc gì để làm. Anh trai em thường ngủ sớm vào những ngày anh ấy nổi xung trên chiến trường.”

“Đâu có nghĩa là em cũng phải đi cùng với bọn anh.”

“Đây là chỗ duy nhất có những người cùng tuổi với em. Đi mà, em không ngáng đường đâu!” Yuriga chắp hai tay lại và khẩn cầu.

“Chỉ ngồi yên xem thôi, nhé?” Tôi thở dài.

“Em biết rồi.”

“Hahh… Được rồi, Kaede, vui lòng bắt đầu giải thích.”

“Đã rõ ạ. Xin hãy nhìn vào tấm bản đồ, như Người biết.” Sĩ quan tham mưu Kaede của tôi đứng dậy, chỉ vào tấm bản đồ khi cô ấy nói. “Đây là lực lượng triển khai hiện tại của Liên minh phương Đông. Chúng ta sẽ hội quân với viện quân từ Vương quốc Friedonia, nên chúng ta sẽ không tham gia với lực lượng đã triển khai. Chiến thuật tổng thể rất đơn giản. Trong lúc lực lượng của Liên minh cầm chân lũ quái vật xâm lược, chúng ta sẽ tấn công chúng từ đằng sau, bao vây và nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng. Chỉ vậy thôi ạ.”

“....Huh? Chỉ vậy thôi sao?” Hal có vẻ hơi thất vọng. Cậu ấy hẳn là mong đợi một sự giải thích chi tiết hơn.

Thấy Hal như vậy, Kaede ngay lập tức khiến cậu ấy phải tắt đài. “Hal, chúng ta vượt trội hơn về quân số so với bọn quái, và trang bị của chúng ta là một ưu thế. Đó là một kế hoạch đơn giản, nhưng dựa trên tình hình hiện tại, đó là kế hoạch chắc chắn và hiệu quả nhất mà chúng ta có thể sử dụng.”

“P-Phải rồi… Anh hiểu rồi.” Nhận được lời giải thích thỏa đáng, Hal quyết định ngồi im lặng.

Chà, Kaede đã phê chuẩn gần như ngay lập tức cho kế hoạch này, nên chắc là cô ấy đúng.

Tôi nói với mọi người, “Chúng ta sẽ hội quân với lực lượng chính dẫn đầu bởi Ludwin tối nay. Hal, Kaede, Ruby, các cậu sẽ chiến đấu dưới quyền chỉ huy của Ludwin. Về phần Tomoe… Ta không an tâm nếu để em ấy ở lại tòa lâu đài này, nên ta sẽ giữ em ấy ở bên mình, ta nghĩ vậy.”

“Vâng, thưa Anh Hai."

“Aisha, Juna, Naden, ba người vui lòng gia nhập lực lượng chính luôn nhé.”

““Đã hiểu.””

“Đã rõ.”

“Còn câu hỏi nào khác không?” Tôi hỏi.

“Bên này, Đại ca.” Cánh tay giơ lên đầu tiên là của Kuu. “Lần này để bọn em tham gia chiến đấu nha?”

“Không, không có chuyện đó đâu. Tôi thiếu nhân lực lắm tôi mới phải nhờ đến cậu hồi ở Vương quốc Lastania, nhưng lần này chúng ta có đủ lực lượng để có thể đè bẹp kẻ địch. Lần này, tôi muốn các cậu ngồi yên.”

Kuu chắp hai tay ra sau đầu và bĩu môi. “Tch. Nếu vậy thì, liệu tụi em có thể ở lại lâu đài Wedan không? Em muốn xem lực lượng của Liên minh chiến đấu từ phía này.”

“Tôi không phiền đâu, nhưng… đừng có nhảy lên tiền tuyến khi chúng tôi không có mặt đấy. Nếu có gì xảy ra với cậu, tôi chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện ngài Gouran.”

“Ookyakya! Em biết rồi.” Kuu gật đầu, nhưng cũng chẳng giúp tôi hết lo lắng.

Tôi nhìn sang Leporina. “Leporina. Tôi thấy thật tệ khi giao nhiệm vụ cho cô mặc dù cô không phải thuộc cấp của tôi, nhưng làm ơn trông chừng Kuu giúp tôi. Khi cậu ta chuẩn bị có ý định xông ra tiền tuyến, cô có thể làm mọi cách để cản cậu ta lại không?”

“Urgh… thần không biết liệu thần có cản được ngài ấy không, nhưng thần sẽ cố gắng hết sức,” Cô ấy nói.

“Phiền cô. Nếu cô muốn, cứ tự nhiên dùng cung của cô mà bắn thẳng vào chân của cậu ta.”

“Ookya!? Đại ca, như vậy không phải hơi quá sao!?” Kuu phản đối, nhưng tôi quyết định lơ cậu ta. Nếu Kuu bị trọng thương, nó rất có thể bị hợp thức hóa thành một vấn đề ngoại giao, nên tôi muốn cậu ta kiềm chế một chút.

Tôi nhận ra rằng, tính đến hiện tại, tôi đã hoàn tất việc bàn giao mệnh lệnh.

Nhưng…

“Um, ngài Souma.” Ichiha, người yên vị từ đầu buổi họp đến giờ, do dự đưa cánh tay lên.

“Có chuyện gì vậy?”

“Um… ngài có thể cho phép tôi đi theo không? Tôi nghĩ nếu tôi có mặt tại doanh trại của Vương quốc Friedonia, tôi có thể quan sát lũ quái vật ở cự ly gần một cách an toàn.”

“Huh?....Để tôi xem xét.”

Tôi biết tài năng hiếm có của Ichiha với quái vật, tôi cũng muốn tạo cơ hội cho cậu ta quan sát chúng. Nhưng, chà…. đúng như cậu ta nói, doanh trại chính là một nơi an toàn, nhưng liệu có ổn không nếu như tôi, một người lớn, đem một đứa trẻ của quốc gia khác đi cùng tôi?

Tôi cảm thấy do dự, nhưng có vẻ như Ichiha nghiêm túc về điều này.

“Tôi sẽ xin phép cha tôi. Ngài thấy thế nào?”

“Nếu công tước Chima cho phép, tôi đoán là điều đó ổn.” Tôi trả lời chậm rãi.

Cá nhân tôi muốn Ichiha học thêm nhiều điều về lũ quái vật, nên nếu cậu ta được phép, tôi nghĩ điều đó khá ổn.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Yuriga đột nhiên đứng dậy. “Nếu vậy thì em cũng đi nữa! Em muốn nhìn thấy Đại Vương phương Nam chiến đấu!”

Cô bé ưỡn phần ngực chưa phát triển của mình khi tuyên bố điều đó, nhưng nếu cô bé muốn nhìn thấy tôi chiến đấu, uhh…

“Anh sẽ chỉ ngồi ở chính doanh thôi, em biết chứ?” Tôi nói. “Sẽ bất tiện cho mọi người nữa.”

“Vậy sao? Nếu vậy thì em muốn được thấy cách anh chỉ huy…”

“Anh giao quyền chỉ huy cho Ludwin. Anh thực sự chỉ đến đó ngồi thôi.”

“....Vậy có lý do nào để anh hiện diện trên chiến trường không vậy hả?” Mang vẻ mặt bực tức, cô bé tới gần và đánh vào chỗ tôi đang đau.

“Chờ đã, Yuriga, cậu không nghĩ như vậy là hơi thô lỗ với anh Souma sao?” Tomoe than phiền, trông em ấy hơi không vui.

Thế nhưng, Yuriga khịt mũi chế nhạo, thể hiện rằng cô bé chẳng hề để tâm. “Khi anh trai của em đứng trên chiến trường và thực hiện những chiến công dũng mãnh, mọi người đi theo anh ấy và sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình. Chẳng phải người lãnh đạo là phải như vậy sao?”

“Mọi người sẽ chiến đấu vì Anh Hai bất kể việc không thấy anh ấy trực tiếp trên chiến trường,” Tomoe nói. “Chị Aisha, anh Hal và mọi người khác nữa, bọn họ đều tự nguyện chiến đấu cả.”

“Để mọi việc cho người khác? Làm vua như thế, không nhàm chán sao?” Yuriga than phiền.

“Dĩ nhiên là không rồi!”

Khi Yuriga nhún vai như thể muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ con bé, Tomoe nhe cặp răng nanh trong cơn giận dữ. Có lẽ đây là lần đầu tôi thấy con bé bộ mặt đó.

Tôi vỗ đầu Tomoe giận dữ, nói ‘’Sẽ ổn thôi,’’ trước khi quay sang Yuriga, ‘’Thì, nếu chúng ta nói về việc ai ngầu hơn, thì Fuuga thắng là điều chắc chắn. Anh cũng mong muốn có thể được chiến đấu giống như anh ta, và anh ngưỡng mộ sức mạnh của anh ấy.’’

‘’Hiển nhiên rồi,’’ Yuriga tự đắc cười.

Thật dễ thương khi thấy một cô bé tự hào về gia đình mình như thế này. Mặc dù điều đó có nghĩa là cô bé đã nói xấu tôi.

‘’Nhưng anh không phải Fuuga, và anh không thể giống như anh ấy. Mọi người cũng như vậy. Cho dù họ có ngưỡng mộ và dõi theo anh ấy tới mức nào đi nữa, không ai có thể là Fuuga trừ chính Fuuga. Nếu họ vẫn cố gắng trở thành anh ấy, họ sẽ sớm tự đào hố cho chính mình thôi.’’

Điều gì đó về chuyện này có thể đã đúng với Yuriga. ‘’Đó là…’’ Cô bé không thể đáp lời.

Đó là bởi vì Fuuga hành động như thể anh ấy sống vội.

Anh ta tiến vào Lãnh Địa Quỷ một mình; anh ta tự thân xông vào giữa bầy quái thú… Fuuga vẫn giữ được mạng bởi vì đó là anh ta, và bất cứ ai cố gắng bắt chước đều sẽ sớm ngã xuống cả thôi.

‘’Dù anh có thử, anh cũng chỉ có thể là anh thôi,’’ tôi nói với cô bé. ‘’Đó là lý do vì sao anh sẽ bảo vệ đất nước và gia đình của mình theo cách của anh. Cho dù có nghĩa là sẽ mượn sự giúp đỡ của người khác trong những lĩnh vực mà anh yếu. Điều đó đã giúp anh giữ vững đất nước vượt qua những chuyện đã xảy ra bằng một cách nào đó. Anh không quan tâm dù nó có nhạt nhẽo đi nữa; nếu anh có thể bảo vệ những thứ quan trọng với mình, anh nghĩ thế là đủ rồi.’’

Yuriga ngây người nhìn tôi. ‘’Anh là… một vị vua kỳ lạ, huh.’’

‘’Anh nhận thức rõ điều đó.’’

‘’Hmm… Chà, giờ em càng muốn anh dẫn em tới chính trại hơn nữa.’’

‘’Tại sao?! Anh đã nói anh sẽ không chiến đấu rồi mà?!’’

‘’Ý em là, anh là kiểu người hoàn toàn khác với anh trai, nên giờ anh đã khiến em tò mò về những người theo sau anh. Đi nào, nó ổn mà, phải không? Em sẽ lấy được sự cho phép từ anh trai thôi.’’

Khi con bé nhìn tôi với ánh mắt cầu xin, tôi rũ vai. Có lẽ tôi không còn lựa chọn nào khác rồi. Vừa cho phép Ichiha, tôi không thể nói Yuriga là người duy nhất không được phép được.

Nếu tôi từ chối, nó có thể dẫn tới cô bé nghĩ rằng tôi đang cố đối xử tốt với Ichiha.

‘’Nếu em thực sự có thể xin được Fuuga…’’

‘’Được rồi! Giờ em sẽ đi xin phép nhé!’’ Con bé vù ra khỏi phòng ngay khi vừa dứt câu.

Cái cách cô bé luôn thực hiện ngay lời mình vừa nói trông có nét tương đồng với Roroa.

Cả hai đều là những người em gái nữa.

Sau đó, với sự cho phép của Công Tước Chima và Fuuga, chúng tôi đã trở về chính trại cùng với cả ba đứa trẻ.

May thay, Tomoe (một yêu lang), Ichiha (một con người), và Yuriga (một thú nhân có cánh) giống với chú chó, khỉ, và gà lôi.

Chúng ta đang trên đường diệt quỷ phải không nhỉ? Ai là Momotarou vậy?

Mà chúng tôi cũng có Xích Quỷ bên phe mình mà.

◇ ◇ ◇

Momotarou: Một quả đào khổng lồ trôi sông. Bà lão mang về ăn cùng chồng. Bổ ra thấy một cậu bé bên trong. Ông bà đặt tên cậu là Momotarō (Đào Thái Lang), với momo nghĩa là trái đào, còn tarō nghĩa là đứa con trai lớn nhất trong nhà. Lớn lên rời nhà lên đường đi diệt băng cướp Oni (quỷ) thì gặp gỡ làm quen với một chú chó, một con khỉ và một con gà lôi. Chi tiết đọc link Wiki phía trên.

Mây mù giăng kín cả bầu trời và những cơn gió mạnh mang theo cái lạnh cắt da.

Trong các doanh trại của Liên minh đóng quân gần tường thành của Wedan, các chỉ huy từ mỗi nước đang truyền sĩ khí cho binh sĩ của họ.

“Tất cả nghe đây! Viện quân từ Vương quốc Friedonia sẽ sớm đến đây thôi!”

“Lực lượng này là đại quân với 50,000 người, và trận chiến vì Wedan này chắc chắn sẽ kết thúc ngay hôm nay! Nói ngắn gọn, hôm nay là ngày cuối cùng mà chúng ta có thể giành lấy vinh quang trên chiến trường!”

‘’Một khi viện quân tới là lúc chẳng còn cơ hội cho chúng ta thể hiện nữa! Chúng ta không thể để đội kỵ binh Malmkhitan giành hết vinh quang được!’’

“Phần thưởng là sáu đứa con của Công tước Chima. Vậy nên chỉ có sáu quốc gia được tưởng thưởng. Chúng ta phải cố hết sức để trở thành một trong sáu quốc gia đó!”

“““Ohhhhhhh!”””

Tiếng hô xung trận vang dội ở khắp các trại quân.

Nhận thấy rằng viện quân của Vương quốc Friedonia sẽ sớm đến, các tướng quân của Liên minh phương Đông đang cố gắng khơi dậy nhiệt huyết cho trận đánh cuối cùng để giành vinh quang.

Tất cả quân sĩ đều nhiệt liệt hưởng ứng lại lời kêu gọi của các vị chỉ huy.

Trên tường thành bao quanh Wedan, Kuu đứng quan sát các lực lượng của Liên minh phương Đông.

“Ookyakya! Họ nổi sung hết rồi! Chắc là họ muốn có được Công nương Mutsumi xinh đẹp cho riêng mình lắm đây!”

“Cậu nói thế, nhưng cậu rất muốn gia nhập cùng họ phải không, Cậu chủ?” Leporina nói, giọng điệu bực bội vì sự vô tư của Kuu. “Dù sao thì, Công nương Mutsumi cũng rất xinh đẹp.”

“Hmm? Ta rất vui nếu được quẩy cùng mấy người dưới kia, nhưng ta không có hứng thú lắm với Tiểu thư Mutsumi. Ta thích những cô gái dễ thương có thể khiến ta xả thân để bảo vệ hơn.”

“Ý ngài là kiểu con gái như Taru?”

“Nhỏ từng là một đứa mít ướt, nhớ không? Giờ thì cô ấy cứng đầu dễ sợ.”

“Ngài nói tôi mới nhớ…. Quả thật vậy.”

Kuu, Taru và Leporina là bạn thuở nhỏ. Leporina vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian đó.

Ngày họ còn nhỏ, Taru rất nhút nhát và hay khóc nhè, lúc nào cũng trốn sau lưng Kuu hoặc Leporina. Kuu sẽ làm đủ mọi cách để khiến cô cười, làm những trò nghịch ngợm, chơi những trò vô bổ, và chỉ khiến Taru khóc nhiều hơn. Sau đó Kuu sẽ bị cha cậu ta, Gouran, dần cho một trận, và Leporina cũng sẽ bị giáo huấn theo, vì đã không quản được Kuu.

Có lẽ đến khoảng tuổi dậy thì thì mối quan hệ của họ bắt đầu chuyển biến.

Kuu chỉ có thể bộc lộ cảm xúc bằng thái độ thiếu nghiêm túc, Taru không thể thành thật với cảm xúc của bản thân dù cho cô cũng có gì đó với Kuu, và bởi vì Leporina biết cảm xúc của họ dành cho nhau, cô quyết định giữ nguyên vị trí của mình để không quá tàn nhẫn với Taru, nhưng cũng cho phép cô ở bên cạnh Kuu.

Trước khi cô ấy kịp nhận ra, giữa ba người bọn họ đã có một mối quan hệ kỳ lạ.

Liệu một ngày nào đó mối quan hệ này cũng sẽ thay đổi không nhỉ? Nếu có thể, mình hy vọng nó sẽ trở thành thứ mà cả ba chúng ta đều muốn. Vậy thì, liệu mình có cần phải chủ động không?

Trong lúc Leporina vẫn còn đang băn khoăn, thì có một sự kiện lớn xuất hiện.

“Ồ! Có phải anh ta ở đằng kia không?” Kuu đứng dậy, cất tiếng hỏi trong lúc nhìn về một tụ điểm đáng chú ý trên chiến trường.

Leporina hướng ánh mắt về phía mà Kuu đang nhìn, nơi có một con hổ trắng đang băng ngang chiến trường. Đó chính là thú cưỡi của Fuuga, Durga. Nghĩa là người đang ở trên lưng nó là Fuuga?

Fuuga và Durga trông hệt như một con thuyền giương buồm băng phăng phăng qua biển quái vật.

Nhìn cảnh tượng ấy, Kuu thở dài. “Fuuga Han, đúng không nhỉ? Ta hiểu tại sao anh ta khiến Đại ca lo lắng rồi. Trời ạ, thế giới ngoài này rộng lớn thật. Ai mà nghĩ rằng lại có người phi thường như anh ta chứ.”

“Anh ta phi thường sao? Tôi đồng ý là anh ta mạnh…”

Đáp lại sự nghi ngờ của Leporina, Kuu nhếch mép cười thật nhẹ.

“Anh ta không chỉ mạnh không đâu. Gã đó rất thành thật. Cô có thể gọi anh ta là kẻ tham lam nhất thế giới cũng được. Anh ta sẽ luôn cố gắng tiến lên, chỉ để giành thứ anh ta muốn. Kể cả có là giữa biển lửa, và bất kể nó sẽ thiêu đốt anh ta nặng đến đâu. Nghiêm túc mà nói, anh ta là một kẻ rất đáng sợ.”

Mặc dù nói người ta là kẻ đáng sợ, nhưng Kuu xem chừng có vẻ rất thích thú.

“Kể cả khi đề cập đến những vấn đề khiến cả Đại ca lẫn Nữ hoàng Maria phải do dự, thì anh ta cũng chẳng có một chút ngần ngại đối mặt với chúng. Ngày mà anh ta có được sức mạnh nhiều hơn bây giờ, thì cái lòng tham của anh ta sẽ bao trùm toàn lục địa. Ôi, chuyện này thật đáng sợ, quá đáng sợ.”

Leporina vẫn còn rất mơ hồ về điều mà Kuu đang cố nói. Tuy nhiên, cô ấy chắc chắn rằng Kuu đã bị thuyết phục bởi điều gì đó.

“Bản năng của ngài mách bảo sao, Cậu chủ?”

“Ừ thì, cũng tương tự vậy, nhưng tôi chắc chắn về nó. Anh ta là hiện thân của lý tưởng của tôi. Anh ta theo đuổi một giấc mơ lớn, và nắm giữ sức mạnh để thực hiện nó. Sẽ rất tuyệt, nếu như tôi cũng có thể sống như vậy… nhưng nếu anh ta trở thành kẻ thù, thì điều đó sẽ rất phiền phức.”

Nói đoạn, nụ cười của Kuu chợt tắt, và cậu ta nhìn thẳng về phía của Fuuga.

“Cộng hòa Turgis rất lạnh lẽo, và các dòng khí lưu cũng khiến wyvern không bay được. Đó đã luôn là một vấn đề lớn với chúng ta, nhưng đồng thời, nó cũng là một điều tốt khi giúp ngăn chặn những nước xung quanh tấn công vào ta. Ngay cả khi họ chinh phục được mảnh đất ấy, vẫn sẽ rất khó để cai quản chúng ta, nên sẽ có rất ít lợi ích cho họ. Đó là lý do vì sao Công nương Maria và Đại Ca không hề nghĩ đến việc tấn công chúng ta.’’

‘’...Và Fuuga sẽ khác sao?’’ Leporina ngập ngùng hỏi.

Kuu ngồi xuống và khoanh chân. ‘’Mong ước của anh ta sẽ trở thành mong ước của những người đi theo anh ta. Nếu anh ta mong muốn thống nhất cả lục địa, thì dù có mất mát nhỏ…, thậm chí là lớn để không đổi lấy thứ gì, ta cá chắc anh ta vẫn sẽ xâm lược thôi. Tất cả chỉ để hiện thực hóa ước mơ của mình.’’

‘’Không…’’

‘’Nếu cô hỏi Đại Ca, anh ấy có thể có một góc nhìn khác, nhưng đó là cảm giác của ta. Chúng ta không thể xem nhẹ nó. Không có điều gì chắc rằng Đại Ca hay Công nương Maria sẽ ngăn chặn anh ta giúp chúng ta cả. Chúng ta phải xây dựng một đất nước sẽ không thua, kể cả khi anh ta tới xâm lược chúng ta.’’

Leporina nín lặng.

Cô đã thấy những nét phẩm giá của một người cai trị trong ánh mắt của Kuu, khiến cho cô cuốn vào nó. Cô không biết rằng cậu ta có để ý không, nhưng từ khi rời khỏi Cộng hòa Turgis, Kuu đang dần trưởng thành hơn.

Leporina đặt tay lên ngực cảm nhận nhịp tim.

Để có thể ở cạnh Cậu chủ Kuu mãi mãi, mình phải… chuẩn bị.

Ngọn lửa kiên định cũng chợt bùng lên trong mắt Leporina.

Cùng lúc đó, lực lượng của Liên minh phương Đông trở nên náo nhiệt hơn. Đó là vì họ đã thấy lực lượng 50000 quân hùng mạnh của Vương quốc Friedonia ở phía bên kia biển quái vật.

Và rồi, làn sóng quỷ chuyển sang giai đoạn cuối cùng của nó.

◇ ◇ ◇

Chuyện ấy diễn ra lúc quá trưa nhỉ?

‘’Thế nào? Các em đã nhìn thấy gì chưa?’’

Cùng thời điểm mà Lực Lượng Phòng Vệ Quốc Gia của vương quốc hoàn tất việc sắp xếp đội hình và bắt đầu bao vây, tiêu diệt lũ quái vật, Aisha đang đứng ở chính trại với Tomoe và Ichiha trên vai.

Lý do chúng ngồi trên vai cô ấy là bởi vì lũ trẻ đã nói, ‘’Chúng em không thể xem trận chiến từ đây.’’

Chúng tôi dựng trại ở một khu vực cao, nên chúng tôi có thể thấy toàn bộ chuyển động của đội quân, nhưng bởi vì chúng tôi cũng dựng khiên chắn cung tên ở phía trước cộng với chiều cao khiêm tốn của bọn trẻ làm cho việc theo dõi trận chiến là bất khả thi.’’

‘’Okay, tụi em đã có thể nhìn rõ hơn rồi,’’ Tomoe nói. ‘’Cảm ơn chị rất nhiều.’’

Đối nghịch với một Tomoe đang vui mừng, Ichiha có vẻ rụt rè hơn. ‘’V-Vâng, đúng là chúng em có thể thấy rõ hơn, nhưng… em không chắc lắm việc để cho ứng viên đệ nhị vương hậu của Vương quốc Friedonia làm thế này…’’

Tuy nhiên, Aisha nói, ‘’Không sao đâu,’’ và cười. ‘’Hai đứa nhẹ như bông vậy, nên không cần lo lắng quá đâu.’’

“Dạ không, ừm…. không phải là chuyện sức nặng, mà là do nó không đứng đắn lắm…”

Cậu bé đang ngồi trên vai của người phụ nữ sẽ trở thành Vương Hậu, nên tôi có thể hiểu Ichiha cảm thấy thế nào. Nhưng đất nước của chúng tôi khá là thoải mái về việc đó. Bao gồm cả tôi.

Tôi sẽ hành xử trang nghiêm đúng theo vị trí của tôi trong lúc thực hiện công vụ, nhưng tôi không thích cái ý tưởng lúc nào cũng phải hành xử kiểu đó mọi lúc. Nếu tôi không trút bỏ gánh nặng mỗi khi có thể, thì vai của tôi sẽ cứng lại mất.

“Aisha bảo là không sao, nên chắc là không sao đâu, mà em không nghĩ vậy à?” Tôi nói với cậu ta kèm một nụ cười nhẹ.

“Anh S-Souma!” Cậu ta phản đối.

“Coi kìa, em đến đây để phác họa lũ quái vật, đúng không?” Tôi nói. “Em phải làm cho nghiêm túc chứ.”

“Urkh.... Vâng ạ.”

Ichiha khoác bảng vẽ vào cổ, và ngòi bút của cậu ta bắt đầu tung hoành trên tờ giấy.

“Cô ấy đâu cần phải để cậu ta lên vai,” Naden, người đang đứng cạnh tôi quan sát ba người kia từ đầu, gợi ý với đôi tay khoanh trước ngực. “Chẳng phải em có thể biến hình và bay lên sao? Bọn trẻ sẽ an toàn khi ngồi trong chiếc gondola thôi.”

Tôi sẽ không trực tiếp ra trận lần này, nên dường như là cô ấy bị kẹt lại trong doanh trại mà chẳng có gì mấy để làm. Tôi nhẹ nhàng vỗ đầu một Naden đang thất vọng.

“Nếu em làm vậy, anh sẽ phải cử kỵ binh wyvern theo hộ tống em, phải không nào? Mọi thành viên của kỵ binh wyvern mà chúng ta mang theo đều đang tham chiến cả rồi, nên chúng ta không thể mang thêm rắc rối nào cho họ nữa.”

“Em chắc là với cả em lẫn Aisha ở đó, sẽ không thành vấn đề nếu lũ quái vật bay tiếp cận.”

“Nếu em định mang theo hai đứa trẻ, em sẽ phải cần chiếc gondola. Sẽ rất nguy hiểm nếu chiến đấu mà mang theo chiếc gondola, đúng chứ? Ý anh là, nếu có điều bất trắc xảy ra với Ichiha trong thời gian chúng ta chăm sóc cậu ta thay Công tước Chima, đó sẽ là một rắc rối lớn.”

“...Anh nói đúng.” Dường như cuối cùng Naden cũng bị thuyết phục.

Nhưng, ngay lúc chúng tôi đang nói chuyện thì…

“Mọi người ở đây có đang vô tư quá không thế?” Yuriga, người cũng ở bên cạnh tôi, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo. “Đây là trận quyết đấu với lũ quái vật, đúng không? Chẳng phải mọi người nên tỏ ra căng thẳng nhiều hơn, ừm….? Đúng rồi, nghiêm túc! Mọi người không phải cần nghiêm túc hơn à?”

“Dù em có nói vậy, nhưng vấn đề bây giờ cũng chỉ là bao vây và nghiền nát chúng thôi mà… “ Tôi nói.

Lần này, trong lúc lực lượng của Liên minh các quốc gia phương Đông giữ chân kẻ thù, lực lượng của vương quốc Friedonia sẽ tấn công theo đội hình cánh hạc. Các đơn vị từ cánh trái và phải sẽ dần dần xông lên, bao vây và tiêu diệt kẻ địch. Một kế hoạch đơn giản.

Nói ngắn gọn thì, nó là, “Bao vây kẻ địch với mọi thứ chúng ta có.”

Nếu tôi muốn tránh việc để lọt bọn quái vật, tôi đáng lẽ sẽ làm việc với các nước để phân chia công việc, nhưng lực lượng của liên quân đang trong cuộc cạnh tranh cuối cùng nhằm thể hiện bản thân họ.

Điều đó không phải là bất khả thi, nhưng hiện tại thì bọn họ không ở vị trí đủ gần với chúng tôi để có thể điều phối hiệu quả.

Những gì chúng tôi có thể làm là cố hết sức bao vây lũ quái vật, và làm hết mức có thể để kết liễu tất cả bọn chúng.

Điều quan trọng là lũ quái vật không trốn thoát theo bầy. Nếu một số trong bọn chúng chạy thoát, và chúng sẽ bị tách ra, chỉ cần gửi yêu cầu đến lực lượng phòng vệ của mỗi quốc gia và hội mạo hiểm giả là đủ để giải quyết chúng.

“Chúng ta chỉ cần làm việc của mình thôi,” Tôi nói. “Với anh, thì, là ngồi yên ở trong đại bản doanh và việc chỉ có thế thôi. Nếu cố gắng ra ngoài tiền tuyến, anh chỉ có tạo thêm rắc rối không cần thiết thôi.”

“Quả đúng là điều bí hiểm,” Yuriga nói. “Chẳng cần tỏ ra dũng mãnh, thật thần kì khi quân sĩ tự nguyện đi theo anh đó, anh biết không?

“Nghe này, cô đó. Cô không nghĩ là cách cô nói chuyện có hơi khiếm nhã sao?” Naden lườm Yuriga. Cô ấy đang tỏa ra một chút thị uy của một ryuu, nên nếu là một đứa trẻ bình thường thì đã òa khóc ngay khi nhìn vào đôi mắt của cô ấy rồi.

Tuy nhiên, Yuriga nhìn thẳng vào mắt Naden và nói. “Thừa nhân đi! Mọi người đều khuất phục trước ai đó mạnh hơn họ, nhưng nếu cô thể hiện dù chỉ một khắc yếu đuối, họ sẽ rời bỏ cô. Khi cha tôi chết, tôi đã chứng kiến vô số gia tộc rời bọ nhà Haan hoặc âm mưu phản lại chúng tôi. Tất cả bọn chúng đều bị xóa sổ khi anh trai tôi nắm quyền, dĩ nhiên.”

Bị công kích với một chủ đề nặng nề một cách dễ dàng, Naden ú ớ. “Yuriga, cô…”

Có vẻ như không chỉ Fuuga, mà ngay cả Yuriga cũng đã sống một cuộc đời khác thường.

“Mọi người cần phải được tập hợp lại và dẫn dắt bởi sức mạnh,” Yuriga nhấn mạnh. “Đó là điều anh trai tôi luôn nói.”

Những vùng thảo nguyên của Malmkhitan cũng giống như Liên minh các quốc gia phương Đông thu nhỏ. Có vô số phe phái nhỏ và vừa tranh giành, thống nhất rồi lại tan rã lần nữa. Trong một thế giới như vậy, anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài thống nhất tất cả bọn họ bằng sức mạnh. Không ai có thể nói đó là một nước đi sai lầm cả.

“Anh chắc việc cai trị bằng sức mạnh là con đường đúng đắn ở Malmkhitan.” Tôi cúi xuống trước mặt Yuriga, nhìn thẳng vào mắt em ấy và nói. “Nhưng thế giới rộng lớn hơn là những vùng thảo nguyên của Liên minh các quốc gia phương Đông. Các giá trị được hình thành từ điều kiện tự nhiên của khu vực và lịch sử chung, nên nó phức tạp hơn nhiều. Có quốc gia cai trị bằng quyền lực tôn giáo, và một quốc gia thống nhất nhờ liên kết tiền tệ thông qua các hợp đồng đánh thuê. Có cả quốc gia như Đế quốc Gran Chaos giương cao ngọn cờ lý tưởng đối đầu Lãnh địa Quỷ Vương nữa.”

“...Em không hiểu.”

“Ờ, ừm...Ừ thì, đây có lẽ không phải là cuộc trò chuyện tốt nhất cho một đứa trẻ mười ba tuổi.”

“Đừng đối xử với em như trẻ con!”

“Câu đó là mấy đứa trẻ hay nói đấy.”

“Grr…” Yuriga nghiến răng.

Tôi cũng không người lớn lắm trong việc đối xử với mấy đứa trẻ thì phải?

Dù gì thì… Nghe câu chuyện của cô bé, tôi thật sự cảm thấy tệ cho em ấy. Cảm thấy không thể bỏ rơi em ấy, tôi định đưa ra vài lời khuyên, nhưng nếu em ấy không chịu nghe, thì cũng không có ích gì lắm.

Giờ thì, tôi phải nói thế nào đây nhỉ….?

“Anh biết rồi… Nếu có cơ hội, em nên đến đất nước của anh. Như vậy thì em có thể tiếp xúc mọi thể loại người và liên hệ với cuộc sống khác biệt của mỗi người. Nếu em làm vậy, anh chắc rằng em có thể tiếp xúc với những hệ thống giá trị quan điểm khác em.”

“Hmm… Có thể như vậy sao?”

“Là vậy đấy.”

Yuriga dường như không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng cuối cùng thì em ấy gật đầu. “Ít nhất thì em sẽ suy nghĩ về việc đó.”

Và rồi, vào khoảnh khắc đó, tiếng reo hò vang lên từ chiến trường. Vòng vây dành cho lũ quái vật đã hoàn tất.

Những con quái vật khổng lồ như zombie rhinosaurus đang bị hạ bởi đòn tấn công tập trung từ kị binh temsbock dẫn đầu bởi Fuuga và Durga, cùng với kị binh wyvern dẫn đầu bởi Hal và Ruby.

Sét lớn đánh khắp nơi, và những ngọn lửa bùng lên dữ dội lan ra.

Bọn quái vật cố gắng bỏ chạy khi thấy những con lớn bị hạ, nhưng vòng vây đã hoàn tất. Phần lớn còn lại đâm vào đội hình binh lính và bị gϊếŧ, hoặc bị nghiền nát bởi vòng vây vì không còn chỗ trốn.

Một trân thảm sát một chiều.

Lũ quái vật quằn quại giờ đây chẳng còn gì ngoài những cái xác vô hồn, tiếng gào thét và tiếng kêu của người chết giờ đây đã hoàn toàn biến mất khỏi chiến trường.

Những đám mây phủ kín bầu trời tan dần, và khi bầu trời nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn, binh lính khắp nơi reo hò. “Hip, hip, hurray!”

Đó là tiếng thét báo hiệu làn sóng quái vật đã kết thúc.

◇ ◇ ◇

Buổi chiều trên chiến trường phủ đầy xác quái vật, với bầu trời nhuộm đỏ.

Hoàn tất việc diệt trừ lũ quái vật, tôi để lực lượng của Vương quốc đóng quân dựng trại trong khi tôi cưỡi Naden và trở về lâu đài Wedan cùng một nhóm đồng hành mà tôi đã chọn. Bởi vì tôi phải đưa Yuriga và Ichiha về vời người bảo hộ của chúng.

Chúng tôi hạ cánh xuống sân đấu hôm qua, và Công tước Chima, cũng như ngày hôm qua, chào đón chúng tôi với nụ cười niềm nở.

“Ồ, Ngài Souma! Nhờ ơn Vương quốc Friedonia, lũ quái vật đã bị tiêu diệt và đất nước tôi đã được giải thoát khỏi khủng hoảng. Tôi không biết phải cảm ơn ngài thế nào cho đủ nữa.”

Tôi chỉ có thể cười nhạt khi Công tước Chima nắm lấy tay tôi và thể hiện lòng biết ơn có phần thái quá. Những lời đó của ông ấy gần như là nịnh bợ nên tôi quyết đinh chỉ nghe những gì ông ấy sẽ nói.

“Chúng tôi chỉ dùng quân số để thực hiện đợt tiến công cuối cùng thôi,” Tôi nói một cách e dè. Tôi không muốn ông ấy tung hô quá nhiều về những điều tôi làm. “Chẳng có gì so sánh được nỗ lực của những người đã chiến đấu với chúng bấy lâu nay.”

Yuriga, người ở ngay bên cạnh tôi, khoanh tay và gật đầu đồng ý. “Đó là sự thật, Ngài Souma chỉ ngồi ở đại bản doanh và quan sát chiến trường.”

“Mrrgh, cậu lại làm vậy rồi, nói điều đó lần nữa, Yuriga...” Tomoe phản đối, nhưng Yuriga chỉ thận trọng nhìn đi chỗ khác.

“Hmph, thì, sự thật mà, phải không? Về điểm đó, anh trai Fuuga của tớ hôm nay đã thể hiện bản thân trên chiến trường. Cậu cũng thấy mà, phải không, Tomoe? Cái cách mà con zombie rhinosaurus khổng lồ bị nướng chín. Đó chắc chắn là đòn tấn công của anh trai tớ.”

“Tớ thấy, nhưng... đó là điều mà thầy của tớ gọi là liều lĩnh, cậu biết không ?”

“Không cần biết nó là loại gì, dũng cảm là dũng cảm! Anh ấy can đảm và mạnh mẽ! Vị vua đích thực trong những vị vua!”

“Mrrrgh… Những vị vua yếu cũng có thể vĩ đại. Ngài Albert và Anh hai có thể ra quyết định vì mọi người.”

Mắt Tomoe và Yuriga chạm nhau tưởng chừng như có những tia lửa bắn ra... nhưng chúng chỉ là trẻ con, nên nhìn chúng như đang có một cuộc thi gườm nhau hơn.

“Nào, nào, Tomoe, Yuriga, cả hai bình tĩnh nào.” Ichiha đứng giữa và cố gắng làm cả hai bình tĩnh.

Với cặp mắt sắc bén, Công tước Chima chú ý đến điều cậu bé đang làm, và, “Ồ!” Ông ấy thốt lên với vẻ mặt niềm nở của một ông chú trung niên. “Có vẻ như Ichiha nhút nhát của chúng tôi đã nhanh chóng kết bạn với em gái ngài! Chúng ở tầm tuổi nhau, tôi thật mong muốn thấy chúng mau lớn!”

“Ahaha... Liệu nó có thể thật sao?” Tôi cười gượng.

Công tước Chima không thấy Tomoe và Yuriga đang trừng mắt nhe răng với nhau mặc dù chúng cũng tầm tuổi nhau sao?

Mặc dù chỉ là trẻ con, tình bạn giữa Ichiha và Tomoe có thể giúp vị công tước liên hệ với Vương quốc... chính xác là điều mà tôi đang nghĩ.

Đáng ra tôi phải thấy được điều đó từ người đàn ông với sự nhạy bén trong ngoại giao đã giữ cho đất nước mình độc lập trong một khu vực đầy rẫy các cuộc chiến giữa các thế lực nhỏ và vừa. Ông ấy không thể bị xem thường.

“Tôi rất biết ơn em gái của Ngài vì đã kết bạn với Ichiha,” Công tước Chima nói thêm.

“Ahaha...”

Tôi biết rằng có lẽ không nên dính líu quá sâu với loại cáo già như ông ta, nhưng giờ thì tôi đã biết Ichiha tài năng đến thế nào, nên tôi không thể đối xử quá lạnh nhạt với ông ta. Dù vậy, nếu ông ta biết rằng tôi có hứng thú với Ichiha, ông ta có thể lợi dụng điều đó.

Còn về hiện tại, tôi không còn cách nào khác ngoài che giấu cảm xúc của mình bằng một nụ cười lịch sự.

Rồi Công tước Chima cầm lấy tay tôi và nói, “Tối nay, chúng tôi sẽ tổ chức một vũ hội nhỏ để ăn mừng chiến thắng. Tôi cũng sẽ tiến hành buổi ban thưởng, nên tôi vô cùng mong ngài sẽ tham dự, Ngài Souma.”

“Ồ, được chứ. Tôi chắc chắn sẽ tham dự,” Tôi gật đầu.

Công tước Chima gật đầu hài lòng với câu trả lời của tôi và cùng Ichiha vào trong lâu đài. Khi chúng tôi cũng chuẩn bị trở về phòng thì,...

“Ô! Anh hai,” Yuriga nói trong lúc nhìn lên trời.

Khi tôi nhìn lên, một con đại hổ trắng đang chuẩn bị hạ cánh.

Đó là Fuuga và Durga.

Durga hẳn là bị phủ bởi máu quái vật, bởi bộ lông trắng bị vấy bẩn bởi màu đỏ tối ở vài chỗ Durga. Trong lúc tôi đang ngắm nhìn một Durga hùng vĩ, Fuuga thò đầu sang một bên.

“Ồ ta thấy là các người cũng quay trở lại rồi.”

“Phải,” Tôi nói. “Nghe như anh cũng đã làm việc cật lực ngoài chiến trường nhỉ.”

“Ừ, đúng. Lúc lực lượng của Friedonia xuất hiện, tôi phát hiện tất cả con mồi đều đã biến mất rồi. Tôi muốn được hoang dại thêm một lúc nữa, nhưng mà, còn có thể làm gì đây...? Ồ, phải rồi.” Fuuga nhảy xuống khỏi Durga, dí sát mặt anh ấy đến mặt tôi. “Này, Souma. Cậu cũng có thú cưỡi biết bay, đúng không? Con màu đen ấy.”

“...Ờ, phải. Thật ra cô ấy là vị hôn thê của tôi chứ không hẳn là thú cưỡi.”

“Hôn thê sao...? Chà, sao cũng được. Sao chúng ta không làm một buổi trò chuyện nhỏ trên trời nhỉ? Một cuộc đàm đạo thành tâm, như những nhà cai trị với nhau.”

Trước khi tôi kịp đáp lời, Aisha đã chen ngang. “Với tư cách là cận vệ của Bệ hạ, tôi không cho phép điều đó!”

Fuuga ném cung và ống tên cho Yuriga, cắm thanh trường đao xuống đất.

“Một cuộc nói chuyện nhỏ thôi. Chúng ta sẽ bỏ hết vũ khí ở lại. Cả thanh phá thạch đao của tôi, Zanganto, luôn.”

Thứ vũ khí giống với Thanh Long Đao đó gọi là Zaganto à? Tôi cảm thấy sức nặng của nó khi anh ta cắm nó xuống đất, nó hoàn toàn có thể chẻ đá như không.

“Ngoài ra, nói hai chúng ta là vậy, nhưng cô rồng đó sẽ đi theo, đúng chứ?” Fuuga hỏi.

“Nếu tôi giở trò, cô ấy có thể bay đi, hoặc tấn công tôi, hoặc sao cũng được.”

“Nhưng...” Aisha vẫn thể hiện sự lo lắng trên gương mặt của cô ấy.

Tôi có thể hiểu vì sao cô ấy cảm thấy như vậy.

Đây là Fuuga. Kể cả khi không cầm vũ khí, anh ta cũng có thể dễ dàng gϊếŧ tôi. Aisha nghĩ rằng, nếu anh ta cố gắng làm vậy, một mình Naden có thể sẽ không bảo vệ được tôi. Chỉ mình Fuuga thôi đã khiến người ta phải cảnh giác đến vậy rồi. Nhưng đó cũng là lý do vì sao càng không thể để anh ta biết chúng tôi đang cảnh giác.

“Ổn thôi mà, Aisha,” Tôi nói. “Anh chắc là anh ta chỉ muốn nói chuyện thôi.”

“Bệ hạ...”

“Aisha.” Juna nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ấy. Và rồi cô thì thầm điều gì đó vào tai Aisha. Tôi không thể nghe được từ đây, nhưng ý của Juna đại khái là, “Hãy để việc này cho Bệ hạ.”

Cô ấy đang thuyết phục Aisha giúp tôi.

Dẫu có phần hơi bất đắc dĩ, Aisha đành lui xuống. “...Em hiểu rồi. Công nương Naden, tôi yêu cầu cô làm mọi thứ để bảo vệ Bệ hạ.”

“Chúng tôi để Bệ hạ cho cô chăm sóc, Naden,” Juna đồng tình.

“Đã rõ, Aisha, Juna.”

Thế rồi Naden chuyển sang dạng ryuu, lộ diện thân hinh đồ sộ trước mặt Fuuga.

Trong dạng ryuu của cô ấy, Naden dài khoảng ba mươi mét, nên kể cả khi chân chạm đất, cô ấy vẫn lớn hơn Durga.

Nhìn lên, Fuuga huýt sáo ngưỡng mộ . “Whew... Cô ấy lớn thật! I thought it seeing her at a distance, nhưng cô ấy thật sự khiến tôi chấn động ở khoảng cách gần thế này! Cô ấy có mạnh, như tôi nghĩ không?”

“Ta có,” Naden trả lời mạnh mẽ “Nên nếu ngươi có ý định hãm hại Souma, ta sẽ không khách sáo đâu.”

Fuuga cười lớn trước lời đe dọa. “Cô nói chuyện thẳng vào tâm trí cơ à? Tôi đã tưởng cô ấy trông kì quái thôi, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng giống với long tộc mà tôi biết. Tôi hiểu rồi, long nữ! Nếu tôi hành xử mờ ám, hãy cứ nghiền nát tôi bằng hàm của cô!”

Tôi chỉ biết ngạc nhiên trước sự gan dạ của Fuuga khi nói thế trong lúc đối mặt với một ryuu. Người đàn ông này không biết sợ sao?

Naden nhìn anh ta với đôi mắt ryuu vàng kim của cô ấy. “Tôi sẽ làm vậy,” Cô ấy nói bằng một giọng nghiêm nghị.

Durga có lẽ đã trở nên cảnh giác bởi sự xuất hiện bất thình lình của một ryuu, bởi nó đang để lộ tiếng gầm gừ. Bằng cách nào đó chúng tôi lại chuẩn bị bước vào tình thế long tranh hổ đấu.

Để thay đổi bầu không khí, tôi vỗ tay một tiếng thật kêu. “Vậy, chúng ta sẽ nói chuyện, đúng chứ? Bắt đầu thôi.”

Tôi nhảy lên lưng Naden, và chúng tôi vυ't lên trời cao. Fuuga và Durga đuổi theo ngay phía sau.

Naden bơi trong không trung, và Durga phóng ngang bầu trời, rồng và hổ kề nhau bay lượn trên bầu trời Wedan. We bay lên thật cao, đến khi thấy được sông Dabicon, biên giới của Liên minh các quốc gia phương Đông và Lãnh địa Quỷ Vương.

Đó là lúc nó diễn ra.

“Này, Souma. Đất nước này, Liên minh các quốc gia phương Đông, như thế nào trong mắt cậu?” Fuuga đột nhiên hỏi.

“...Ý anh là?”

“Ý tôi là, cậu có nghĩ nó thật sự vô vọng không? Trong một vùng đất với đủ loại quốc gia lớn nhỏ, họ có bề dày lịch sử hợp nhất và rạn nứt, liên minh và phản bội. Cũng giống như đất nước trên thảo nguyên của tôi vậy. Trên tất cả, bởi vì những cuộc hôn nhân liên minh rắc rối như thế, tất cả bọn họ đều kết thông gia với nhau một cách vô vọng. Khi cậu có họ hàng ở khắp nơi như thế, chẳng ai nghiêm túc nghĩ đến chuyện thống nhất đất nước nữa.”

Fuuga nhổ ra từng từ theo đúng nghĩa đen. Rồi anh ta ngồi xếp bằng trên lưng Durga, chống khuỷu tay lên gối và úp mặt vào tay.

Đôi mắt nhìn xuống vùng đất bên dưới hoàn toàn lạnh lùng. Nó như thể anh ta đang coi thường đất nước mình.

“Cuối cùng họ đã cố gắng gia nhập trở lại Liên minh các quốc gia phương Đông, nhưng về cơ bản chẳng có gì thay đổi. Hãy nhìn vào đợt quái vật tấn công này. Nếu chúng ta đoàn kết để chiến đấu như một, mọi chuyện sẽ kết thúc dễ dàng hơn, nhưng khi sự bảo toàn và lợi ích riêng của mỗi quốc gia dính vào, chúng tôi không thể làm việc cùng nhau. Nếu lực lượng của Vương quốc Friedonia không đến giải vây cho chúng tôi, thì sẽ mất nhiều thời gian hơn để quét sạch tất cả, và thậm chí có thể một số quốc gia cỡ trung bình sẽ thất thủ. Đó là lý do tại sao tôi biết ơn cậu. "

“Anh thẳng thắn về việc đó thật đấy,” Tôi nói, có hơi ngạc nhiên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhận được lời cảm ơn từ Fuuga.

Tuy nhiên, nghĩ lại thì, hành động của Fuuga có khuynh hướng dựa trên cảm tính. Bởi vì anh ta thẳng thắn, nên anh ta không hề sợ hãi khi đối mặt với những vị vua khác, và anh ấy có thể nói thẳng tình cảm của mình với Công nương Mutsumi. Sự thẳng thắn đó ắt hẳn đến từ sức mạnh khiến anh ta không cần bận tâm người khác nhìn nhận anh ta thế nào.

Khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, Fuuga nghiến răng. “Nếu các cậu không xuất hiện, ai biết được trận chiến vì Wedan sẽ kéo dài bao lâu? Mọi người chỉ chiến đấu vì bản thân họ, ham muốn phần thưởng cho chính họ.”

“Đừng hành xử như thể anh không tham gia vào,” tôi nói. “Bao gồm cả anh luôn, phải không?”

“Đến lượt tôi làm thì không sao. Kể cả khi làm theo cách tôi muốn, tôi vẫn là người cống hiến nhiều nhất.”

“Hẳn là vậy nhỉ, tôi đoán thế...”

Nhưng sự thật là, anh ta đúng. Kể cả khi làm việc mình muốn, Fuuga vẫn đạt được thành quả quả.

Dù vậy, nếu mọi người bắt chước anh ta, chẳng có gì đảm bảo kết quả sẽ y hệt.

Thành quả của Fuuga phần lớn là nhờ năng khiếu bẩm sinh của anh ta.

Nghĩ lại thì ... những người đàn ông đánh nhau với Tomoe cũng bị thương. Đây là những người, đánh giá theo quy mô thái độ của họ, là những nhân vật tương đối cộm cán ở quốc gia của họ bị thương. Thông thường, họ sẽ không cần phải ra tiền tuyến thường xuyên đến vậy. Liệu đây có phải là vì ảnh hưởng từ Fuuga không?

Có lẽ những vị chỉ huy từ các quốc gia khác đã bị thôi thúc bởi Fuuga, cố gắng hành động liều lĩnh để đạt được kết quả như anh ấy. Rồi, bởi vì họ không thể làm giống như anh ta, họ đã bị chấn thương nặng, thậm chí là tử vong.

Phải chăng đã có nhiều vị thủ lĩnh từ các vùng nhỏ bé đã ngã xuống hay bị thương tật bởi chuỗi chiến trận này không?

Khi tôi vừa nghĩ tới điều đó, một dòng điện liền chạy dọc sống lưng. Lần này đã là trên mười lần mà cảm giác lo lắng về một thứ gì đó bất định lại dâng lên trong tôi.

Không hề biết tôi đang nghĩ gì, Fuuga nói tiếp. ‘’Và, về chuyện đó, tôi đã có một suy nghĩ lúc còn ở trên chiến trường. Liên minh phương Đông phải được thống nhất. Giống như cách mà ông già tôi chinh phục các bộ lạc.’’

Fuuga nắm chặt bàn tay mà anh đã duỗi ra thành nắm đấm.

‘’Ở cái thời mà chúng ta có Lãnh Địa Quỷ ở phía bắc, Liên minh phương Đông lại không thể làm được gì. Ngay cả khi nữ hoàng mà họ gọi là thánh nữ giương cao cờ thống nhất các quốc gia nhân loại ở phía tây, và một vị vua trẻ tái thiết một vương quốc cũ nát thành một cường quốc mới, liên minh vẫn không thể làm được gì. Chúng tôi thậm chí không thể đứng vững trong giai đoạn này của thời đại. Điều đó gây khó chịu cho những người dân sống trên mảnh đất này.’’

Tôi lặng thinh lắng nghe.

Giai đoạn này của thời đại… Fuuga đang muốn vươn lên sao?

Anh ta tính đóng vai nào đây? Ai là người mà anh ta đang cố gắng trở thành?

‘’Đó chính xác là lý do tại sao ai đó phải thực sự thống nhất nó.’’ Fuuga đứng trên lưng Durga và giang rộng cánh tay. ‘’Sự thống nhất Liên minh phương Đông. Sẽ tốn rất nhiều công sức để phá hủy hết mọi thứ để điều đó diễn ra. Như tôi đã nói, đất nước này gắn kết với nhau một cách vô vọng bởi các liên minh và quan hệ huyết thống. Để thống nhất nó, tất cả nhiều đó phải được phá hủy, dẹp bỏ, biến nó về lại trạng thái trắng tinh. Nó sẽ tốn vô số công sức để thực hiện cho dù có chuyện gì đi nữa, và cho dù bao nhiêu sẽ đổ xuống đi nữa.

‘’Anh đang nói là anh sẽ làm vậy sao, Fuuga?’’ Tôi căng thẳng hỏi.

Fuuga vỗ vào ngực bằng một cánh tay. ‘’Yeah! Trong thời điểm này, trong thời đại này, còn ai ngoài tôi ra?! Sự thật là, tôi đã làm nó ở đất nước của mình. Cha tôi đã mang các bộ tộc lại với nhau, nhưng tôi là người đã khiến những kẻ âm mưu gϊếŧ ông ấy quy phục dưới tôi với tư cách là chiến binh. Giờ đây, đất nước có kỳ vọng rất lớn ở tôi.’’

Âm mưu gϊếŧ cha anh ấy. Báo cáo từ đội Hắc Miêu không thể nêu rõ là cha Fuuga, Raiga Haan, bị chốc độc hay bị ám sát, nhưng.. có vẻ như Fuuga miêu tả nó là một vụ ám sát.

‘’Nhìn vào thời đại chúng ta đang sống đi. ‘Sức mạnh’ có thể ảnh hưởng ngang ngửa với cái ‘lý tưởng’ mà thánh nữ đang có.’’

Rồi Fuuga chỉ xuống đất.

‘’Liên minh phương Đông giờ đây tràn ngập với dân tị nạn từ phương bắc. Từ quốc gia đối phó với chuyện đó theo cách của riêng họ, nhưng tôi chắc rằng, dưới tình hình hiện giờ, những người tị nạn có lý do của họ để bất mãn. Ngay cả là một mảnh đất nhỏ của Lãnh Địa Quỷ được giải phóng, họ có thể thấy trong tôi niềm hi vọng giải phóng quê nhà, và họ sẽ tràn tới bên tôi. Và những người tị nạn không phải là những người duy nhất muốn Lãnh Địa Quỷ được giải phóng. Những người lính, nông dân mong muốn có đất đai, những thương nhân, thợ rèn mong muốn có sản phẩm, và những tên lãnh chúa đáng thương muốn mở rộng tài sản sẽ đều cưỡi trên làn sóng đó.’’

Fuuga tiếp tục miêu tả biểu đồ tưởng tượng của mình. Có những phần trông có vẻ không tưởng, nhưng tôi lại có một điềm báo lạ rằng Fuuga có thể sẽ làm được nó. Nếu mọi người cảm thấy giống như những gì Fuuga nói… nó có thể trở thành ‘hi vọng’ cho họ.

‘’Nhưng liệu nó sẽ dễ dàng như thế không?’’ Tôi hỏi. ‘’Ngay cả trong thời kỳ đỉnh cao, Đế Quốc đã thất bại trong việc tiến công vào Lãnh Địa Quỷ.’’

‘’Tôi biết điều đó. Nhưng có một lý do thuyết phục tôi.’’

‘’Một lý do thuyết phục anh?’’ Tôi đáp lại đầy thắc mắc.

Fuuga gật đầu chắc nịch. ‘’Họ nói là quân đồng minh dẫn đầu bởi Đế Quốc không phải bị đánh bại bởi quái vật, mà là bởi lũ quỷ. Và lũ quỷ chỉ tồn tại ở sâu trong Lãnh Địa Quỷ.’’

Tôi sốc. Lũ quỷ chỉ tồn tại ở sâu trong Lãnh Địa Quỷ thôi ư?

‘’...Và anh dựa vào đâu để cho là như thế?’’

‘’Tôi đã tiến vào Lãnh Địa Quỷ vì tò mò, nhưng dù cho thường xuyên bị tấn công bởi quái vật, tôi chưa bao giờ chạm trán một con quỷ nào. Tôi cũng đã đi vào khá sâu. Điều ấy có nghĩa là lũ quỷ không hề phân tán khắp nơi trong Lãnh Địa Quỷ.

Fuuga có lẽ không hề biết, nhưng tôi đã chia sẻ thuyết ‘’Quái vật với lũ quỷ giống như động vật với con người’’ với Đế Quốc. Nếu lũ quỷ không thể giao tiếp với đám quái vật, chúng có thể thấy bọn quái như những con thú nguy hiểm, giống như cách chúng ta nhìn nhận vậy.

Nếu lũ quỷ lo lắng cho bọn quái, thay vì phân bố lực lượng, tại sao chúng không tạo ra những thuộc địa lớn để bảo vệ lũ quái khỏi các cuộc tấn công?

Nếu như điều ấy là đúng, thì đó là một giải thích hợp lý cho việc tại sao lực lượng đồng minh dẫn dắt bởi Đế Quốc đã có những bước tiến rất tốn lúc đầu. Cơ bản là, quân đồng minh đã vào sâu bên trong Lãnh Địa Quỷ, và có lẽ họ chạm trán với một lãnh địa quỷ. Rồi họ tấn công cả lũ quái vật và những con quỷ mà không hề phân biệt rõ ràng…

Nói cách khác, cuộc tiêu diệt những con quái vật vô hại đã trở thành một trận chiến toàn diện.

‘’Urgh…’’ Tôi đặt tay lên trán như bị một cơn đau đầu ào tới.

Naden bày tỏ lo lắng qua thần giao cách cảm với một giọng nhỏ nhẹ. ‘’Này, Souma, anh ổn chứ?’’

Tôi nói với cô ấy rằng tôi ổn thôi, nhưng bên trong, tôi không hề nghĩ là ổn chút nào. Có quá nhiều thứ để nghĩ tới. Tôi muốn trao đổi với Maria càng sớm càng tốt.

Không hề để ý, Fuuga tiếp lời. ‘’Đó là lý do vì sao tôi nghĩ việc chiếm lại một phần của Lãnh Địa Quỷ là khả thi. Tôi sẽ dùng chiến tính đó để đẩy dư luận liên minh về phía mình, và tạo cợ hội cho sự thống nhất. Tôi sẽ nghiền nát bất cứ ai cản đường tôi, ép buộc những kẻ chống đối bằng sức mạnh, và đập tan những thứ xiềng xích níu giữ chúng tôi lại, và thống nhất đất nước này làm một.

‘’Anh định sẽ làm tất cả những điều đó một mình sao?’’

‘’Tôi đã nói rồi mà phải không? Nếu không phải tôi thì ai?!’’ Fuuga trông tràn đầy tự tin. (Không Fuuga chứ ai, đố Souma tìm đc ai giống Fuuga thứ 2 :v)

Trí tưởng tượng và sự quyết tâm mãnh liệt đó… Người đàn ông này hoàn toàn ở một tầm cao hoàn toàn khác.

Điều đã làm nên người đàn ông này, không còn nghi ngờ gì, chính là sự áp lực của đất nước này, và mong ước của mọi người để giải phóng nó. Anh ấy là hiện thân cho hy vọng của mọi người.

‘’Anh có biết rằng sẽ có bao nhiêu máu sẽ đổ xuống không?’’ tôi hỏi. ‘’"Đây là con đường tàn sát mà anh sẽ đi."

‘’Tôi không quan tâm! Cuộc đời rất ngắn ngủi. Ngay cả những tộc sống lâu năm cũng sẽ ra đi khi thời điểm tới. Vì vậy, mong ước lớn nhất của con người là đạt được điều gì đó tuyệt vời mà các thế hệ tương lai sẽ ghi nhớ!”

...Yeah, không còn nghi ngờ gì nữa rồi.

Người đàn ông này đang cố gắng trở thành thứ mà Maria đã từ chối trở thành.

Anh ta là một cá thể sẽ gieo mầm hi vọng cho mọi người, trở thành thứ gì đó cao cả hơn con người trong quá trình đó.

Anh ấy muốn trở thành "con người vĩ đại" của thời đại này.

Mỗi khi thời đại tiến tới một bước chững, những vĩ nhân sẽ luôn xuất hiện như đáp trả lời nguyện cầu của mọi người.

Tần Thủy Hoàng, Oda Nobunaga, Napoleon… Những vĩ nhân, những người dường như luôn vượt qua nghịch cảnh, luôn rất tàn bạo trong việc phá hủy những giá trị được gây dựng nên tại thời điểm đó, và họ cố gắng xây dựng một thế giới mới bên trên những tàn tích của xã hội cũ. Nhiều người trong số họ được ca tụng bởi các thế hệ sau này nhờ những công lao của họ nhưng tất cả đều bị cho là sát nhân không hơn bấy thời.

Tôi nhìn thấy một khả năng vĩ nhân như thế ở Fuuga.

Trong thời đại hỗn loạn này với Lãnh Địa Quỷ ở phía bắc, người dân cần một chỗ dựa để họ có thể trao niềm tin. Tôi được gắn cái mác ‘’anh hùng’’,và Maria có khả năng trở thành ‘’thánh nữ’’. Tuy nhiên, chúng tôi đều chối bỏ việc trở thành một cái gì đó to lớn hơn là con người, nên chỗ dựa đó vẫn chưa xuất hiện.

Nhưng Fuuga thì sao? Nếu mọi người mong đợi Fuuga trở thành ‘’vĩ nhân’’, liệu Fuuga có chần chừ không?

Rồi, với niềm tin của mọi người đằng sau anh ta, chẳng phải anh ta sẽ trở thành bá chủ của thời đại này sao?

Khi mình trở về… Mình phải nói cho Maria.

Mình phải nói cho cô ấy cảnh giác với Fuuga Haan của Liên minh phương Đông.

Nếu người đàn ông này thực sự trỗi dậy, thì ngay cả quốc gia mạnh nhất nhân loại cũng sẽ gặp nguy.

Và vì thế, tôi căn dặn bản thân phải trở nên cảnh giác hơn với người tên Fuuga Haan này từ giờ trở đi.