“Kết hôn, tâm tính sẽ dịu đi,” Hề Dược Đình lại chuyển chủ đề, hừ lạnh, “Giới thiệu cho anh mối nào cũng đều môn đăng hộ đối, kết quả anh chọn đối tượng vô dụng nhất với mình.”
Cảm xúc thất thường của Hề Dược Đình, Hề Lan Dự sớm đã lĩnh giáo qua vô số lần, trên mặt không hề gợn sóng. Anh đáp lại:
“Tiền Duy Viễn đồng ý sẽ giao lại cổ phần khách sạn, chúng ta sẽ tiếp nhận chúng.”
Hề Dược Đình khinh thường:
“Nếu không phải do Bắc Thành chúng ta mãi vẫn không tiến vào được thị trường khách sạn, thì cần gì phải quan tâm tới nhà bọn họ?”
Hề Lan Dự rũ mắt, đáy mắt lạnh lẽo:
“Đúng vậy.”
Vốn dĩ hôn nhân chính là công cụ để Hề Dược Đình kiềm anh lại.
Hiện giờ ý định có chút thất bại, ông ta đương nhiên muốn mỉa mai vài câu, Hề Lan Dự mặc kệ ông ta nói, lông mày cũng chẳng thèm cau lại tí nào.
Bộc phát cơn giận một hồi, Hề Dược Đình cùng nhân viên Trương Trợ đi khỏi văn phòng. Bên ngoài, tiếng bấm chuột từ bàn trợ lý vang lên không ngừng, rõ ràng là vừa ăn xong dưa, đang làm bộ làm tịch trước mặt lãnh đạo.
Trương Trợ không im trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
Vừa rồi khi lão Phật gia đi khỏi, trợ lý Trương Ngật không nhịn được mà bất bình thay sếp:
“Chủ tịch cũng thật là, mỗi ngày sếp đều ăn ngủ trên công ty, vậy mà vừa mới trở về, ngài ấy đã mặc kệ trắng đen giáo huấn một hồi.”
Hề Lan Dự ngước mắt, không mặn không nhạt nhìn qua Trương Ngật một cái.
Trương Ngật trong lòng sợ sệt không dám nói tiếp, nhưng lại không nhịn được mà tiếp tục:
“Tôi thực sự không hiểu, sếp mỗi ngày đều sống chết vì công ty, đến một câu nói tốt cũng không nói được, vậy là có ý gì?”
Hồi Hề Lan Dự vừa mới vào công ty còn tứ cố vô thân, Trương Ngật đã đi theo anh làm trợ lý, làm đến bây giờ cũng đã được 6 năm.
Hai người hoạn nạn gì đều đã trải qua cùng nhau, tình nghĩa anh em đã hơn cả ông chủ và trợ lý, cho nên có nói vài câu thật lòng cũng không sao.
Hề Lan Dự không thích nhiều lời, chán ghét rũ mắt nhìn xuống chiếc áo sơ mi mình đang mặc.
Mới vừa rồi bị gạt tàn thuốc làm , để lại mấy vệt màu tàn thuốc dính trên chiếc áo trắng.
Anh ấn nút bấm cạnh cửa, cửa phòng nghỉ chậm rãi mở ra, Hề Lan Dự đưa áo sơ mi cho Trương Ngật, giao phó:
“Gọi dì vào đây quét dọn. Với lại, giám đốc Trần nhiều tuổi rồi, chỉ sợ ông ta giờ hồ đồ đến mức không phân biệt được ai mới là sếp, cho ông ta về nghỉ làm hai ngày.”
Giám đốc Trần là người có tuổi trong công ty, vốn vẫn luôn có mối quan hệ hòa hảo lét lút với Hề Dược Đình. Lần này tin tức lộ ra, tám, chín phần là do ông ta giở trò.