Cảnh tượng nhất thời ngưng đọng, Ninh Chi liền cho rằng Hề Lan Dự sẽ ép cô phải phối hợp. Nhưng bỗng nhiên anh đứng thẳng lại, giọng nói điềm đạm giao phó tài xế:
“Đưa cô ấy về.”
Nói xong, anh gật nhẹ đầu:
“Hôm nay Ninh tiểu thư vất vả rồi.”
Ninh Chi:
“Hẳn là vậy.”
Xe hơi chậm rãi đi ra khỏi bãi đỗ xe, Ninh Chi quay đầu lại nhìn.
Cách một lớp cửa kính ô tô, người đàn ông một tay đút túi quần, cất bước biến mất ở chỗ ngoặt. Hẳn là anh quản lí cơ thể cực kỳ nghiêm khắc, vậy mà nhìn từ xa, tấm lưng ấy lại mang theo vài phần gầy gò cô đơn.
Giống như một cơn gió thổi ngược chiều bão.
……
Tại văn phòng tổng giám đốc, tầng cao nhất tòa nhà Bắc Thần.
Hề Dược Đình đem một xấp tư liệu hung hăng ném vào người Hề Lan Dự:
“Hằng Xa Bạo Lôi, vì sao lại không nói tôi biết!? Lúc trước Lam Nhân khuyên tôi không nên cho anh tiếp quản công ty, là tôi thuyết phụ cô ấy, hiện tại anh báo đáp tôi như thế này sao?
Văn phòng vốn luôn gọn gàng sạch sẽ giờ biên thành hỗn độn, trên mặt đất khắp nơi đều là giấy, Hề Lan Dự nhíu hạ mi mắt cực khẽ:
“Chuyện này tôi đã nắm chắc.”
“Nắm chắc cái gì! Lập tức rút khoản đầu tư phía Hằng Xa! Giảm bớt tổn thất!”
Hề Lan Dự không nói gì, chỉ trầm mặc.
Hề Dược Đình không nói hai lần, nắm gạt tàn thuốc trên bàn ném qua, nện ngay trên ngực Hề Lan Dự.
Phát ra một tiếng cực nặng nề.
Anh không hề tránh né, cả đời đều đã chịu cảnh này.
Gạt tàn thuốc rơi xuống mặt đất, vỡ ra mấy mảnh thủy tinh, động tĩnh nãy giờ, bên ngoài đều có thể nghe thấy hết.
Hề Lan Dự nhếch khóe môi, nhìn thẳng Hề Dược Đình:
“Nếu ông tức giận với tôi thì chờ đến khi về nhà hẵng xả cơn. Ông có thực sự hiểu tình hình hiện tại của công ty không?”
“Hay là,” Hề Lan Dự nhìn quanh gian phòng, dửng dưng nói, “Ông căn bản không quan tâm công ty sống chết thế nào? Nếu thật sự không quan tâm, ngày mai tôi liền nghỉ việc.”
So sánh với Hề Lan Dự, một người bình tĩnh và khoan thai, Hề Dược Đình cứng họng xấu hổ. Ông ta há mồm thở dốc, sắc mặt đỏ gay sau đợt to tiếng vừa rồi, tuy vậy giọng nói lại có phần rụt rè hơn.
“Được, được, được lắm.”
Hề Dược Đình liên tiếp nói ba chữ “được”, thấy không thể uy hϊếp, liền thay đổi đề tài:
“Nghe nói anh cùng con gái đầu nhà họ Tiền kết hôn? Người đâu rồi?”
Hề Lan dự “ừm” một tiếng, nói:
“Tôi bảo cô ấy về trước.”
Hề Dược Đình cười lạnh:
“Sao lại thế? Sợ tôi làm khó cô ấy?”
Hề Lan dự:
“Không phải, cô ấy có chút mệt mỏi.”
Hề Dược Đình lập tức lại bày ra bộ dáng khuyên bảo của một người cha:
“Tôi đã khuyên anh từ lâu, kết hôn sớm là chuyện tốt, đừng suốt ngày kháng cự, lúc trước tôi và Lam Nhân cũng nhờ xem mắt mà kết hôn, không phải vẫn tốt sao?”