Anh khom lưng đem giấy chứng nhận kết hôn tiện tay cất vào ngăn kéo giữ đồ bên trong xe. Tầm mắt Ninh Chi đảo qua nơi chiếc xương quai xanh thẳng tắp ẩn hiện.
Cảm thấy thật thần kỳ.
Người này thế mà lại trở thành chồng trên danh nghĩa của cô.
Ninh Chi lại liếc thêm lần nữa rồi quay mặt đi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Những tòa nhà và cây cối trong thành phố thoắt cái đã lui hết về phía sau, còn cô ngồi ở trong xe, nội tâm lại thản nhiên, chẳng màng liệu điểm dừng tiếp theo có chính xác hay không.
Không gian bên trong thực an tĩnh, Hề Lan Dự lật xem giấy tờ, trang giấy thỉnh thoảng phát ra tiếng loạt soạt. Ninh Chi thì chụp ảnh giấy hôn thú, gửi cho bà ngoại, báo cáo tiến độ nhiệm vụ.
Ai làm việc nấy, chẳng hề nói một câu.
Dù cho ai nhìn vào, trông họ cũng chẳng khác gì hai kẻ xa lạ đang đi cùng nhau trên một chuyến xe.
Đi được nửa đường, công ty Hề Lan Dự đột nhiên có việc gấp, xe rẽ vòng sang hướng Bắc Thần.
Có một lần Ninh Chi lên mạng tra về Hề Lan Dự, sản nghiệp mà mấy thế hệ tích lũy nhà Hề gia đến giờ nằm trong tay anh, đều trở nên sáng lạn.
Công ty đổi tên thành Bắc Thần sau khoảng ba năm, tọa ngay ở mảnh đất đắt đỏ nhất Bắc Thành.
Như thế này có thể thấy được năng lực của họ lớn như thế nào.
Tập đoàn Bắc Thần cách nội thành không xa, trước đây Ninh Chi cùng Trịnh Nhất Mãn đi dạo phố ngẫu nhiên từng đi qua vài lần.
Tòa cao ốc khí thế sơn màu, đâm thẳng lên tận trời, kiến trúc hoàn toàn xứng tầm khi nằm ở đây.
Ninh Chi khi đó không ngờ, có một ngày chính mình sẽ dừng ở bãi đỗ xe này cùng tổng tài tập đoàn Bắc Thần.
Hề Lan Dự đẩy cửa xuống xe, Ninh Chi không biết anh sẽ đi bao lâu, cũng không biết tự mình có nên rời đi trước hay không, đang định đề nghị tài xế đưa cô về nhà trước. Hề Lan Dự bỗng nhiên xoay người lại, một tay giữ cửa xe, hơi cúi người, mắt kính lạnh lẽo hạ xuống, đằng sau đôi mắt anh không một chút gợn sóng:
“Ninh tiểu thư, phiền cô cùng tôi đi lên, bố tôi muốn gặp cô.”
Ninh Chi hơi hơi nhíu mày, ứng phó với Hề Lan Dự đã là một vấn đề nan giải với cô rồi, còn nếu là bố anh ta…
Ninh Chi đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cô ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ hưởng ánh mắt đối diện với Hề Lan Dự, cô lạnh nhạt mà cười nhẹ, mở miệng:
“Hề tiên sinh, nếu tôi từ chối thì sao?”
Hề Lan dự ánh mắt hơi có chút phức tạp, dường như đang đánh giá cô?
Ninh Chi không quan tâm, chỉ kiên định nói:
“Xin hãy đưa tôi về nhà.”
Bất luận đã đối diện bao nhiêu lần, đối diện với ánh mắt của anh, Ninh Chi vẫn thấy áp lực như cũ.
Cô thoáng nghiêng người tránh né.