Hề Lan Dự thật ra hào phóng hơn so với Ninh Chi nghĩ. Một tuần sau, anh ta mua một căn hộ đứng tên cô, chỉ cách bệnh viện Bắc Thành có năm phút đi bộ.
Ngoài ra cô cũng được nhận thêm không ít cổ phiếu cùng tiền mặt.
Đăng ký kết hôn xong, cô trực tiếp biến thành một tiểu phú bà tự do tự tại.
Chỉ có kẻ giả tạo mới nói là không kiêu ngạo vì điều này.
Buổi tối, Ninh Chi hẹn Trịnh Nhất Mãn đến một quán bar gần nhà, vừa lúc cùng nói ra sự việc xảy ra gần đây.
Trịnh Nhất Mãn cảm thấy không thể tin nổi:
“Kết hôn giả?! Hôn nhân của hai người không phải là thật ư!”
Ninh Chi nâng chén rượu lên quơ quơ, uống một ngụm:
“Xem mắt là thật, giấy hôn thú cũng là thật, nhưng cuộc hôn nhân này là giả.”
Trịnh Nhất Mãn cạn lời:
“Làm ơn đi đại tiểu thư, lần tới cậu có thể nói trước cho tớ được không, vừa mới ngồi xuống xong đấy, tim tớ suýt nữa bị cậu dọa mà rớt ra ngoài.”
Ninh Chi thành khẩn:
“Thực xin lỗi nhiều lắm, tớ sợ nói cho cậu rồi, cậu lại khuyên bảo khiến tớ không còn dũng khí để làm chuyện đó.”
Trịnh Nhất Mãn nâng cái ly lên, khẽ cụng ly cùng cô:
“Mặc kệ quá trình thế nào, chúc mừng cậu giải quyết được chuyện nhân sinh đại sự.”
Nhắc tới Hề Lan dự, Trịnh Nhất Mãn cảm khái:
“Chi Chi, cậu có cảm thấy hay không, nhân duyên gặp gỡ trên thế gian thật sự thực thần kỳ. Lần trước cậu còn đang bảo tớ sẽ tặng cho anh ta bộ ấm trà, tớ còn có chút không tin, kết quả hiện tại, cậu đã kết hôn, mà chuyện đầu tư của tớ nói không quá cũng khá thuận lợi. Thật sự có loại cảm giác sóng to tiến đến, không biết sẽ đem cậu đẩy về phương nào.”
Ninh Chi bỗng nhiên nghĩ đến lúc hai người gặp mặt, hơi trà quyện sương mù, cả phòng thanh lãnh, người đàn ông thành thạo pha trà, vẻ mặt xa cách.
Khi đó Trịnh Nhất Mãn dò hỏi ý kiến cô, cô liền cảm giác, chỉ có bộ ấm pha trà mới hợp với khí chất của Hề Lan Dự.
……
Uống qua một lúc, Ninh Chi đi vào phòng vệ sinh để dặm lại lớp trang điểm.
Xung quanh tối tăm, hành lang người đến người đi, cô rửa tay xong, cẩn thận nghiêng người để tránh va chạm người khác.
Ninh Chi có thói quen sạch sẽ, cô nhíu mày nhìn dưới mặt đất, chọn những chỗ sạch sẽ mà đặt chân.
Bỗng nhiên một cỗ lực mạnh mẽ giáng tới, cô không chú ý, bị một tên ma men bên cạnh lao tới, đã mượn rượu làm càn đẩy cô lảo đảo.
Bên cạnh chính là mặt tường, không kịp tránh, Ninh Chi nhắm mắt lại.
Cơn đau đớn đã đoán trước tuyệt nhiên không hề xuất hiện, Ninh Chi ngã vào một cái ôm hòa quyện hương thuốc lá và rượu.
Ngước mắt lên, trông thấy gương mặt nhìn nghiêng của một người đàn ông, sắc bén và tinh tế.
Là Hề Lan Dự.