Răng Khôn

Chương 14.2: Đau răng

Giáo viên Tiếng Anh vỗ tay một lúc, mỉa mai nói: “Em có hẹn trước với bạn cùng bàn của em rồi đúng chứ, chừa cho lớp khác chút mặt mũi, chiếm vị trí nhất khối rồi để vị trí thứ hai khối lại cho người ta, lần này em thi không bằng Lâm Quân? Sao mà thi được 87 điểm hay vậy, còn thấp hơn 20 điểm so với điểm trung bình!”

Hạ Môi: “...Chân em đau, răng cũng đau.”

Giáo viên Tiếng Anh cười khẩy: “Em dùng chân hay dùng răng viết bài vậy?”

“...”

Quên đi.

Hạ Môi nằm yên, để ông ấy nói.

Giáo viên Tiếng Anh nói như súng máy, Hạ Môi thậm chí còn không để vào tai cho đến câu cuối cùng: “Sau giờ học mang bài thi đến văn phòng gặp tôi.”

Tan học, Hạ Môi đành chấp nhận số mệnh, ủ rũ bước ra ngoài.

Vừa đúng lúc chủ nhiệm lớp đang đi tới, vẻ mặt tươi cười: “Trình Thanh Diễm, đến chỗ thầy một chút.”

Hai người lần lượt đi đến văn phòng, nhưng một người đi để bị mắng, còn một người đi để được khen ngợi.

Hạ Môi bước đến bàn của giáo viên Tiếng Anh và đưa bài thi ra.

Các bài nghe trước và trắc nghiệm cô đều chọn đúng, đến bài đọc thì cơn đau răng của cô đã bắt đầu nhức nhối, các câu trả lời đều là nhắm mắt khoanh bừa, hầu hết đều sai, bài luận văn cô còn dứt khoát không viết.

“Nói tôi nghe xem.” Giáo viên tiếng Anh nhấp một ngụm nước.

Hạ Môi: “Nói gì ạ?”

“Làm sao em có thể làm bài thi tốt như vậy?”

“...”

Giáo viên Tiếng Anh thở dài, thay đổi giọng điệu nghiêm túc: “Thực ra đầu óc của em cũng khá thông minh, nếu không dựa vào cái thái độ học tập này mà có thể đạt được hạng nhất môn tiếng Anh của trường Trung học Minh Triết thì quả thật không phải chuyện dễ dàng.”

“...” Lời này đối với Hạ Môi không giống như đang khen ngợi.

“Nếu em thật sự tập trung học tập thì có thể tăng một hai trăm hạng cũng không thành vấn đề, hiện tại em đã 11, cũng nên bình tĩnh lại rồi.”

Bên kia, chủ nhiệm lớp đang mỉm cười nói chuyện với Trình Thanh Diễm, vỗ vỗ bả vai anh, bộ dạng rất vui vẻ.

“Trước đây thầy đã xem qua hồ sơ của em rồi.” Chủ nhiệm lớp nói: “Có phải em từng tham gia cuộc thi lập trình và đạt giải thưởng quốc gia ở trường cấp ba cũ không?”

“Vâng ạ.”

“Vân là phương diện robot kia sao?”

“Trí tuệ nhân tạo ạ.”

“Thật lợi hại, thật lợi hại a.” Chủ nhiệm lớp tràn đầy ngưỡng mộ: "Mới sáng nay Cục Giáo dục đã đưa ra thông báo, có một cuộc thi Thạc sĩ Cơ khí dành cho Sinh viên Đại học Quốc gia, ban đầu là dành cho sinh viên đại học, nhưng một số địa điểm cũng được trao cho trường trung học. Nếu em có thể đạt được giải thưởng, đến lúc đó khả năng cao là sẽ có sự giới thiệu từ các trường danh tiếng được chỉ định. Mặc dù điểm số của em không có vấn đề gì, nhưng xét cho cùng thì đây là xu hướng tiên tiến hiện nay, nếu em có thể tiếp xúc được với nó thì chắc chắn sẽ rất tốt."

Trình Thanh Diễm hỏi: “Thi đấu cá nhân hay tổ đội ạ?”

"Sao cũng được, miễn là số lượng không quá năm người. Có điều trường chúng ta không có lớp thi lập trình nên có thể sẽ khó tìm được người có thể lập đội với em được."

Trình Thanh diễm gật đầu: “Một mình em là được rồi.”

Hạ Môi: Người anh em, cậu hơi điên quá rồi đấy.

Cô nhớ tới những cuốn sách lần trước cô nhìn thấy trong phòng Trình Thanh Diễm.

Có vẻ như anh thực sự có thể làm được.

Giáo viên Tiếng Anh ở bên cạnh cũng nghe được, nói: “Hạ Môi, em có thể học hỏi bạn cùng bàn của em được không?”

“...”

Cô không trả lời, giáo viên Tiếng Anh liền gọi anh: “Trình Thanh Diễm.”

Anh nhìn sang: “Sao ạ?”

“Em có thể quản bạn cùng bạn của mình để em ấy không ngủ quên trong lớp được không?”

Hạ Môi nhìn sang, vừa lúc đối diện với Trình Thanh Diễm, cô vừa bị mắng, không vui mà liếc anh một cái.

Trình Thanh Diễm cười: “Em không quản được.”

“Đúng vậy, con bé này xinh đẹp như thế, tính cách lại còn hoang dã hơn nam sinh.” Giáo viên Tiếng Anh thở dài: “Thôi vậy, Hạ Môi, gọi phụ huynh của em đi.”

Hạ Môi: ?

Thầy để Trình Thanh Diễm quản em luôn đi!

“Bố mẹ em không có ở đây.” Cô nói.

Giáo viên Tiếng Anh đã trải qua nhiều trận chiến: “Ồ, vậy khi nào họ trở về?”

“Chắc phải chờ đến kỳ nghỉ đông của năm mới ạ.”

“Có phải em cho rằng tôi không làm gì được em đúng không? Có tin tôi trực tiếp đến thăm hỏi gia đình em không?”

“...”