Hình ảnh thầy giáo đến thăm nhà in sâu trong tâm trí Hạ Môi, cô không dám nghĩ đến nó nữa.
Không còn cách nào khác nên đành phải cầu xin sự thương xót: “Bài kiểm tra Tiếng Anh lần sau của em, nhất định sẽ…” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhất định sẽ chiếm vị trí thứ hai ạ.”
“Không phải hạng nhất à?”
Hạ Môi nhìn Trình Thanh Diễm rồi liếc mắt một cái, lẩm bẩm: “Không thể vượt qua được ạ.”
Giáo viên Tiếng Anh cười rộ lên: “Được rồi, nếu em đứng thứ hai trong kỳ thi thì tôi sẽ không gọi điện cho bố mẹ em nữa. Còn lần này, em hãy chọn ra tất cả những câu hỏi sai rồi viết phân tích ra cho tôi, sau đó viết kiểm điểm. Đừng nghĩ đến việc trốn, trong hôm nay phải nộp cho tôi.”
Hạ Môi uể oải nói “vâng” rồi quay trở về lớp học.
*
Trình Thanh Diễm đã tiếp xúc với lập trình rất sớm, cũng rất có thiên phú, sau này khi còn học lớp 10 anh đã gặp được một người thầy, xem như là người hướng dẫn, sau đó anh mới chuyển từ lập trình máy tính sang trí tuệ nhân tạo.
Người thầy đó tốt nghiệp một trường khoa học máy tính danh tiếng, ông ấy rất tán thưởng về tài năng của Trình Thanh Diễm nên đã giới thiệu anh với một vị giáo sư đang làm một dự án nghiên cứu khoa học, vị giáo sư đó là bạn học cũ trước đây của ông ấy ở trường đại học.
Lúc đầu, ông ấy không nghĩ một học sinh trung học có thể đạt được thành tích gì, nhưng giáo sư đã sớm phát hiện ra Trình Thanh Diễm cực kỳ tài năng.
Vừa đúng lúc Trình Thanh Diễm đến Kha Bắc, trụ sở của viện nghiên cứu dưới danh nghĩa của ông ấy cũng ở Kha Bắc nên liền giao cho anh tham gia một nhánh của dự án.
Thỉnh thoảng Trình Thanh Diễm hay về muộn vào ban đêm là do anh phải ở lại viện nghiên cứu.
Tính đến hôm nay, dự án đã đi đến giai đoạn cuối cùng và bắt đầu viết báo cáo.
Khi Trình Thanh Diễm viết xong báo cáo vẫn còn sớm, mới bảy giờ.
Anh tính nhắn tin nói chuyện với giáo sư. Nhưng sau đó, khi anh thuận tay mở vòng bạn bè ra xem thì anh lại không lướt tiếp nữa. Bài đăng đầu tiên là của Hạ Môi, có một bức ảnh và một dòng caption ngắn: “Chịu được cảnh nằm gai nếm mật, mới sớm thành người tài*.”
*学得苦中苦,方为人上人: Thành ngữ chịu được chỉ những người chịu được khó khăn, gian khổ mới thành người tài có thể đứng trên đầu người khác; tóm lại là nếu chịu đựng được mọi thứ khổ sở, mới đạt được công danh phú quý, được người khác kính trọng.
Ảnh chụp là một bầu trời xanh tím, trông giống như một cảnh trong truyện tranh vậy.
Chiếc bàn học lộ ra trong một góc của bức ảnh.
Trình Thanh Diễm cau mày, đi ra ngoài gửi tin nhắn cho cô: [Vẫn còn ở trường à?]
Hạ Môi trả lời bằng một bức ảnh.
Một tờ giấy A4, phía trên có ba chữ - Bản kiểm điểm.
Chữ viết ở đoạn đầu khá gọn gàng nhưng về cuối lại là rồng bay phượng múa.
Trình Thanh Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ, dự báo thời tiết nói buổi tối hôm nay sẽ có bão.
Bây giờ muộn như vậy, trong trường học chắc chắn sẽ không có ai, lỡ như lại gặp phải Bàng Bình…
Trình Thanh Diễm cau mày, đột nhiên đứng dậy.
Một vị học trưởng cũng ở trong viên nghiên cứu gọi anh lại: “Cậu đi đâu vậy?”
“Có chút việc.”
“Không phải cậu nói cần chuẩn bị gì đó cho cuộc thi sao?”
“Ngày mai đi.” Anh cầm lấy ô: “Em đi trước nhé.”
*
Kỳ thật việc sửa lại các các câu hỏi sai và viết kiểm điểm không mất nhiều thời gian như vậy, nhưng Hạ Môi lại có một cái tật xấu, đọc đề thi hơn mười phút liền khiến cô mệt rã rời nên đã ngủ một giấc trước.
Cô gấp bản kiểm điểm lại làm đôi và đặt lên bàn của giáo viên Tiếng Anh.
Khi cô bước ra khỏi văn phòng thì thời tiết đột nhiên thay đổi, có vẻ như sắp có mưa to.
May mắn thay, Hạ Môi đã nhớ lại bài học của mình vì lần trước cô quên mang theo ô, hiện tại cô luôn để một chiếc ô trong cặp khi đi học.
Cô thu dọn đồ đạc, tập tễnh cầm ô và nhảy xuống cầu thang.
Lúc Trình Thanh Diễm chạy đến thì thấy một màn như vậy.
Cô gái nhỏ cầm chiếc ô gấp màu vàng trong tay, vừa nhảy nhót vừa lắc lư, vừa cúi đầu gọi điện thoại: “Chú Ngô, chú đến rồi sao?”
Chú Ngô là tài xế phụ trách việc đưa đón cô.
Nhiệt độ trên trán Trình Thanh Diễm cuối cùng cũng tiêu tan.
Anh quên mất việc Hạ Môi đang bị đau chân, đương nhiên sẽ không thể tự mình đi về, cũng sẽ không thể gặp được Bàng Bình.
Hơn nữa, cô còn mang theo một chiếc ô.
Hạ Môi cúi đầu nhảy xuống bật thang, bỗng nhiên trước mắt cô xuất hiện một đôi giày, cô ngẩng đầu lên “Ơ” một tiếng.
Trình Thanh Diễm chớp mắt nhẹ một cái khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia của cô.
“Sao cậu lại ở đây?” Cô hỏi.
Trình Thanh Diễm ép mình phải hô hấp chậm lại, che giấu việc chính mình chạy tới đây.
“Để quên đồ.” Trình Thanh Diễm nói.
“Ồ.” Hạ Môi gật đầu, nghiêng người sang một bên để anh đi lên, sau đó nói với điện thoại: “Chú Ngô, chú đợi một chút, Trình Thanh Diễm phải quay lại phòng học lấy đồ.”
Trình Thanh Diễm dừng lại.
Hạ Môi cúp điện thoại, nhìn anh với một ánh mắt kỳ quái: “Mau lên đi, chú Ngô đang đợi chúng ta đó.”
Anh mím chặt môi dưới.
Lên lầu đi vào lớp học, Trình Thanh Diễm lấy một cuốn sách nhét vào cặp sách.
Hạ Môi vẫn đang đợi ở đó, giống như người không có xương mà dựa vào lan can, cầm điện thoại di động không biết đang xem cái gì, cười lớn, để lộ lúm đồng tiền nhỏ.
Trình Thanh Diễm tiến lên một bước: "Đi thôi."
Hạ Môi thoải mái đặt tay mình lên cánh tay anh, dùng cánh tay anh làm nạng rồi nhảy xuống cầu thang.
Tóc đuôi ngựa đung đưa trong ánh hoàng hôn sắp buông xuống.