Răng Khôn

Chương 14.1: Đau răng

“Bài kiểm tra lần này của cậu có tốt không?” Trần Dĩ Niên từ xa đã nhìn thấy Hạ Môi đang nhìn bảng vàng mỉm cười, liền đi tới vòng tay qua vai cô và nhìn sang.

Kết quả là nhìn rất lâu cũng không tìm được tên cô, cuối cùng cũng tìm được tên cô ở vị trí thứ năm từ dưới lên.

“Đây có phải là kỷ lục mới của cậu không vậy?” Trần Dĩ Niên nói.

Lúc này Hạ Môi mới nhìn thấy tên của cô.

Lúc đầu, cô còn tính dựa vào điểm số của hai môn Ngữ văn và tiếng Anh, muốn cố gắng đấu tranh lấy vị trí ở hạng hai mươi mấy trong bảng xếp hạng chung. Nhưng tới lúc thi thì cô lại bị đau răng nên chỉ đành khoanh bừa trên phiếu trả lời câu hỏi. Kết quả, cô chỉ đành đứng đầu bảng xếp hạng tính từ cuối đếm lên thôi.

“Cậu cũng chẳng khá hơn đâu.” Hạ Môi nói.

Trần Dĩ Niên xếp thứ sáu từ dưới lên.

Việc Trình Thanh Diễm đạt hạng nhất trong kỳ thi thử đã sớm gây chấn động trong trường, đi đến đâu cũng có thể nghe thấy các cô gái bàn tán về chuyện đó, với vẻ ngạc nhiên, ghen tị và khen ngợi.

Diễn đàn của trường rất sôi nổi, tất cả đều đang nói về Trình Thanh Diễm.

Hạ Môi lén nhìn qua.

“Trình Thanh Diễm là thần, là thần phải không, lớn lên vừa đẹp trai lại còn có bộ não gợi cảm như vậy!!!”

“Tôi có thể đoán được trong tương lai sẽ có bao nhiêu cô gái phát điên vì Trình Thanh Diễm đấy.”

“Nghe nói sau khi Trần Dĩ Niên chia tay với Ôn Viện Viện của lớp xã hội thì không còn cô gái nào xuất hiện bên cạnh cậu ta nữa, chẳng lẽ sau khi Trình Thanh Diễm đến thì không còn ai tỏ tình với cậu ta nữa, phải không?”

“Ha ha ha, người anh em lầu trên mau nhảy sang nick clone đi, kẻo bị Trần Dĩ Niên phát hiện ra danh tính thật thì cậu xong đời thật đấy.”

“Nhưng nói đến chuyện yêu đương thì tôi cảm thấy Trần Dĩ Niên lại thú vị hơn, Trình Thanh Diễm thì lại quá lạnh lùng, cậu ta từ chối tất cả lời tỏ tình của các nữ sinh, ngay cả số điện thoại cũng không cho người ta.”

“Hàm ý của mấy lời này cũng giống như việc bạn muốn thi vào Thanh Hoa - Bắc Đại vậy. Trần Dĩ Niên đổi người yêu liên tục, nhưng nếu cô bạn gái đó không có vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần, thì chẳng lẽ cậu ta lại chuyển sự chú ý sang những người bình thường chắc? Dù có đổi gu thật đi chăng nữa thì cũng chỉ là vui chơi qua đường thôi, chơi chán là bỏ ngay.”

“Có điều không ai cảm thấy nếu đổi thành Trình Thanh Diễm thì cũng sẽ bị chơi đến xương cốt cũng không còn sao? Loại nam thần lạnh lùng và lôi cuốn như vậy nếu càng lún sâu sẽ càng rắc rối, không thể kiểm soát được bản thân.”

“Đúng vậy, thật không thể tưởng tượng được nếu cậu ta thích một cô gái thì sẽ như thế nào?”



Hạ Môi gửi ảnh chụp màn hình câu nói của lầu 3 cho Trần Dĩ Niên xem.

Trần Dĩ Niên: [?]

Trần Dĩ Niên: [Ông đây không có bạn gái là bởi vì không muốn, liên quan cái rắm gì đến Trình Thanh Diễm chứ.]

Dâu Tây Ngày Hạ: [Cậu mà cũng có một ngày không muốn có bạn gái nữa hả?]

Trần Dĩ Niên: [Không thú vị chút nào.]

Chủ nhiệm lớp rất vui mừng khi Trình Thanh diễm đứng đầu kỳ thi lần này, đây là lần đầu tiên lớp 3 có người đứng nhất, các giáo viên khác cũng rất vui mừng, bởi vì ngoại trừ Ngữ Văn nằm trong top 10, các mặt khác đều xếp hạng đầu tiên, bao gồm cả Toán và Tiếng Anh cũng đạt điểm tối đa.

Đề thi Tiếng Anh lần này rất khó, Lâm Quân là người đứng thứ hai kém anh 10 điểm, được 140 điểm.

Điểm Tiếng Anh của lớp 3 luôn đứng cuối bảng, nhưng lần này lại đạt điểm tuyệt đối, giáo viên Tiếng Anh cười đến không khép miệng được, khen ngợi Trình Thanh Diễm trong lớp một lúc sau đó chuyển chủ đề.

“Vốn nghĩ lần này đạt điểm tuyệt đối, như vậy điểm trung bình sẽ không xếp thứ nhất từ dưới lên nữa, kết quả là mấy người các cậu cũng biết cạnh tranh đó chứ.”

“...”

Giáo viên Tiếng Anh: “Hạ Môi.”

“Bài thi của em được bao nhiêu điểm?”

“...87 điểm ạ.”