Hạ Môi vô tình hai lần phát hiện ra sự tình về bố của Trình Thanh Diễm, cô biết chắc chắn không phải chuyện gì dễ chịu, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
Con trai của kẻ gϊếŧ người.
Cho nên người đàn ông đó nói, trên người mày chảy dòng máu của tao, cho dù mày có muốn thừa nhận hay không thì tao cũng là bố của mày! Mày phải giống ông đây! Đây là số mệnh của mày!
Vì vậy Trình Thanh Diễm nói, Trình Chí Viễn nói không sai, máu của ông ta đang chảy trên người anh, anh sẽ không thua khi đối đầu trực diện.
Số mệnh?
Số mệnh của con trai của kẻ gϊếŧ người?
Hạ Môi cau mày.
Cô đột nhiên mất kiên nhẫn cắt ngang cuộc thảo luận của mọi người: “Như vậy là đủ rồi, chuyện của bố cậu ta thì có liên quan gì đến cậu ta chứ?”
Thấy cô tức giận, đám người kia lập tức hạ giọng xuống.
Hạ Môi nói: “Hôm qua là Trình Thanh Diễm cứu tôi, chuyện này đến đây là kết thúc, đừng có truyền ra khắp trường đó.”
*
Sau khi ra khỏi KTV, Hạ Môi bắt taxi về nhà.
Cái nóng oi bức của mùa hè khiến l*иg ngực cô nặng trĩu.
Khi đến trước cửa nhà, cô nhìn lên tầng hai, đèn trong phòng Trình Thanh Diễm vẫn chưa bật.
Anh vẫn chưa quay lại.
Mấy ngày nay Hạ Môi cũng đại khái đoán ra thói quen của Trình Thanh Diễm.
Anh luôn về nhà muộn ba hoặc bốn ngày trong một tuần, 11 hoặc 2 giờ sẽ làm bài tập về nhà trước, anh làm bài rất nhanh, thường trong khoảng một giờ là xong, sau đó tắm rửa, tắt đèn và đi ngủ.
Cô bước ra khỏi phòng tắm và nằm xuống giường.
Cô vẫn đang suy nghĩ về những lời Mộc Tử Hào nói lúc nãy.
Có chút khó chịu.
Cô tính toán.
Trình Thanh Diễm lớn hơn cô một tuổi, năm nay anh 17 tuổi, bố anh bị kết án 9 năm, thời điểm xảy ra sự việc Trình Thanh Diễm mới chỉ có 8 tuổi, đang học lớp 2 tiểu học.
Vụ việc đó gây xôn xao dư luận, có lẽ nhiều người trong trường sẽ biết và bàn tán rất nhiều.
Cô chợt hiểu tại sao đôi lúc cô lại nhìn thấy bầu không khí u ám giống như liều mạng ở trên người Trình Thanh Diễm.
Hạ Môi thở dài, lấy điện thoại ra xem giờ.
0h15.
Trình Thanh Diễm vẫn chưa trở về.
Trở về làm bài tập và đi ngủ đã là hai giờ.
Cả đêm chỉ ngủ được có năm tiếng.
Không biết anh làm gì mà lúc nào cũng về muộn như vậy?
Hạ Môi bấm vào khung chat với anh, vẫn là một chỗ trống.
Hạ Môi gõ: Khi nào cậu về?
Dừng một chút, lại xóa bỏ và gõ lại.
Dâu Tây Ngày Hạ: [Cậu về chưa?]
Anh trả lời rất nhanh.
Trình Thanh Diễm: [Về ngay đây.]
Trình Thanh Diễm: [Có chuyện gì vậy?]
“...”
Không có chuyện gì cả.
Hạ Môi bĩu môi, trả lời: [Tôi khát nước.]
Trình Thanh Diễm: [Ba phút.]
Ba phút là sao?
Sau đó, Hạ Môi rất nhanh liền nghe thấy dưới lầu có tiếng mở cửa.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa phòng ngủ, Trình Thanh Diễm bưng cốc nước đi vào.
Mặc bộ đồng phục học sinh sạch sẽ, cặp sách vẫn trên vai, mái tóc trước trán được chải chuốt gọn gàng, nhìn rất ngay thẳng và tao nhã.
Hạ Môi không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã.
*
Ngày hôm sau, kết quả của bài thi thử đã có.
Hạ Môi suýt chút nữa đã quên mất hôm qua là ngày làm bài thi, nhưng vừa vào trường đã nghe thấy một nhóm nữ sinh đang bàn tán về việc vị trí số một của lớp khoa học tự nhiên đã thay đổi người.
Người đứng nhất lớp tự nhiên khối 11 vẫn chưa hề thay đổi.
Lớp xã hội luôn là Đường Thanh Vân, còn lớp tự nhiên vẫn luôn là một bạn nam tên “Lâm Quân” lớp 11A1.
Bỗng nhiên Hạ Môi có một linh cảm.
Cô bước nhanh về phía bảng thông báo.
Danh sách thí sinh dự thi lần này được dán vào bảng vàng trên bảng tin.
Hạng nhất: Trình Thanh Diễm, 702 điểm.
Hạng nhì: Lâm Quân, 685 điểm.
Vượt quá 20 điểm.
Trong đầu Hạ Môi chợt hiện lên một hình ảnh, trong bóng tối, nơi bạn thậm chí không thể nhìn thấy năm ngón tay của mình, một đám lửa đột nhiên bùng lên, chiếu sáng khu vực xung quanh.
Cô sửng sốt một lúc, sau đó mới nhận ra đây là ảnh đại diện của Trình Thanh Diễm.
Tâm trạng buồn bã ngày hôm qua của cô nhanh chóng biến mất cùng với danh sách trên bảng vàng này.