Răng Khôn

Chương 13.2: Đau răng

Hạ Môi liếc nhìn anh và thấy anh đã làm xong bài kiểm tra, bài luận tiếng Anh được viết rất gọn gàng.

Còn gần một giờ nữa mới nộp bài.

“Làm gì vậy?” Cô dùng khẩu hình miệng hỏi.

Trình Thanh Diễm: “Chân đau?”

Hạ Môi phồng má: “Răng.”

Nói xong, cô nằm xuống cho đến khi nghe thấy một âm thanh khác bên tai.

Trình Thanh Diễm đặt một viên kẹo bạc hà lên bàn của cô.

Hạ Môi sững sờ một lúc rồi xé vỏ kẹo bỏ vào miệng.

Bạc hà có tác dụng ức chế và làm tê liệt dây thần kinh, vị ngọt trong trẻo lan tỏa giữa kẽ răng thực sự đã làm dịu cơn đau.

Cô suy nghĩ miên mang, nếu đau răng khôn đồng nghĩa với việc gặp được tình yêu đích thực, vậy cơn đau thuyên giảm có ý nghĩa gì.

*

Làm bài kiểm tra một ngày, Trần Dĩ Niên và một đám người đã hẹn nhau đi ra ngoài chơi sau khi bài kiểm tra buổi chiều kết thúc.

Hạ Môi tàn nhưng không phế, khập khiễng tham gia cùng bọn họ.

Cô đem chuyện hôm qua gặp Bàng Bình và Mộc Tử Hào kể cho Trần Dĩ Niên nghe, Trần Dĩ Niên rất tức giận, định đi đến KTV, nơi nhóm người Mộc Tử Hào thường tụ tập.

Đám người ở trường Trung học 12 thường không học hành gì, trốn học là chuyện thường tình, nghe nói KTV kia là do Bàng Bình điều hành, có thể coi là “căn cứ” của nhóm người đó.

Khi bọn họ đến KTV, Bàng Bình không có ở đó nhưng Mộc Tử Hào thì có.

Trần Dĩ Niên ôm một bụng tức, đang định trút giận thay Hạ Môi nhưng không ngờ tên Mộc Tử Hào này khi nhìn thấy Hạ Môi lại trở nên nhu nhược như vậy, hắn liền xin lỗi về chuyện ngày hôm qua, thiếu điều muốn dập đầu quỳ lạy khiến cho Trần Dĩ Niên vốn đang tức giận cũng không biết trút vào đâu.

Mộc Tử Hào hào phóng với đám người phía trước, anh ta đứng bên cạnh Hạ Môi cười cười nói nói: “Mọi người cứ ăn uống thỏa thích đi, hôm nay anh bao.”

Trần Dĩ Niên đẩy anh ta ra: “Ông đây thiếu cậu chút tiền nhỏ đó à?”

Mộc Tử Hào không để ý tới cậu ta, tiếp tục nói chuyện với Hạ Môi: “Môi Môi, em cho anh cơ hội chuộc lỗi đi mà.”

“Đừng la hét nữa.” Hạ Môi cau mày.

Mộc Tử Hào “Ah” một tiếng với dáng vẻ mất mát.

Sau khi mở phòng riêng, Mộc Tử Hào kêu người mang trái cây và đồ uống vào, chính mình cũng đi vào theo.

“Quả thật là lỗi của anh, tính anh Bàng vốn dĩ rất cố chấp cho nên hôm qua mới cứng đầu cứng cổ như vậy.” Mộc Tử Hào cầm ly nước ép bưởi đưa cho Hạ Môi: “Em rộng lượng đừng có chấp nhặt với anh ấy làm gì, hoan hỉ thôi.”

Hạ Môi cúi đầu nghịch điện thoại, không thèm để ý tới.

Mộc Tử Hào lại thích điểm này của Hạ Môi nên không hề thấy khó chịu, lại hỏi: “Nhưng mà Môi Môi này, em và Trình Thanh Diễm có quan hệ gì vậy?”

Hạ Môi dừng ngón tay lại, chửi thầm trong lòng.

Cô không nói với Trần Dĩ Niên và những người khác về chuyện của Trình Thanh Diễm.

Quả nhiên.

Trần Dĩ Niên hỏi: “Trình Thanh Diễm?”

Mộc Tử Hào nói: “Cậu cũng biết cậu ta à? Thật sự là anh của Môi Môi sao?”

Trần Dĩ Niên cười cười: “Cái quái gì vậy?”

“Mới hôm qua…”

Mộc Tử Hào vừa mở miệng đã bị Hạ Môi cắt ngang: “Không có gì, hôm qua đúng lúc gặp được Trình Thanh Diễm nên cậu ta đưa tớ đi thôi.”

Trần Dĩ Niên nhướng mày: “Nhìn không ra a, người anh em này cũng được đó.”

Mộc Tử Hào thở phào nhẹ nhõm: “Không có quan hệ gì thì tốt, không có quan hệ gì thì tốt, cậu không biết đâu, anh Bàng và Trình Thanh Diễm chính là có thù oán, về sau cậu cách xa cậu ta một chút đi, nếu là đối đầu trực diện, Trình Thanh Diễm đơn thương độc mã, cậu không phải là đối thủ của cậu ta đâu, đừng để bị liên lụy.”

Trần Dĩ Niên ngồi dậy: “Không phải Trình Thanh Diễm là từ nơi khác chuyển trường tới sao, tại sao lại có thù oán với Bàng Bình?”

“Thực ra anh Bàng cũng không phải là người Kha Bắc, trước kia là người Nam Tích, lúc ấy đã kết thù rồi.”

Mộc Tử Hào nói: “Anh Bàng từng có một người anh trai mở sòng bạc ở Nam Tích, công việc kinh doanh rất lớn. Tôi nghe nói bố của Trình Thanh Diễm là một tay chơi cờ bạc, nợ không ít tiền, quy tắc của sòng bạc là nếu không trả được tiền sẽ bị đánh, chặt tay cũng có, nhưng ai ngờ sau đó anh trai của anh Bàng lại trực tiếp bị bố của Trình Thanh Diễm chém luôn.”

“Mẹ kiếp.”

“Có chết không? Bố cậu ta không phải là kẻ gϊếŧ người đó chứ?”

Những người khác lập tức hưng phấn hẳn lên.

Mộc Tử Hào: “Đã chết rồi, ông ta bị kết án 9 năm, chuyện này gây chấn động rất lớn. Sau đó sòng bạc cũng đóng cửa, việc kinh doanh sa sút. Không phải là vì Kha Bắc phát triển tốt, anh Bàng là tự mình đến đây, không ngờ oan gia ngõ hẹp, kẻ địch gặp nhau.”

“Mẹ kiếp, này cũng thật tàn nhẫn a, chẳng trách tôi luôn cảm thấy tên đó không dễ chọc vào như vẻ bề ngoài đâu.”

“Con trai của kẻ gϊếŧ người đương nhiên là không dễ chọc rồi.”

Một đám người đang không ngừng bàn luận về chuyện này.