Răng Khôn

Chương 13.1: Đau răng

Trình Thanh Diễm đã từng bị thương rất nhiều nên rất quen thuộc với việc xử lý vết thương, vừa rồi khi nhìn lên cầu thang, thấy mắt cá chân của Hạ Môi liền biết tình huống như thế nào.

Trình Thanh Diễm đưa ly nước cho cô, sau đó nhìn quanh phòng, lấy túi nhựa tròng vào túi đá.

"Chườm lạnh trước."

Hạ Môi cảm thấy có chút khó chịu nên im lặng nhận lấy, chườm túi đá lên mắt cá chân.

Cách một cái túi nhựa sẽ không lạnh đến mức chịu không nổi.

“Trước khi bôi thuốc, chườm lạnh một tiếng.” Anh chỉ vào lọ dầu hoạt tính.

Hạ Môi liếc nhìn anh, sau đó lại nhìn xuống mắt cá chân của mình: “Một giờ sau có lẽ tôi đã ngủ luôn rồi.”

“Vậy ngày mai tỉnh dậy rồi bôi.”

“Ồ.”

Trình Thanh Diễm lấy điện thoại ra, bấm vào "Thêm bạn bè" rồi đưa cho cô.

Hạ Môi sững sờ: “Cái gì vậy?”

“Có lẽ chân của cậu sẽ đau trong vài ngày.” Trình Thanh Diễm nói: “Sau này cậu muốn uống nước hay gì đó thì cứ nhắn tin cho tôi, đừng di chuyển.”

Đúng lúc này, chiếc răng khôn đã tồn tại được vài ngày của Hạ Môi đột nhiên lại đau nhức.

Cô cau mày vì đau răng và đau chân, nhưng nhanh chóng giãn lông mày ra lần nữa, có một cảm giác kỳ lạ khó tả lan tràn trong lòng.

Cô nhập số, gửi lời mời kết bạn rồi đưa lại điện thoại cho anh.

Trình Thanh Diễm không ở trong phòng cô lâu, lúc chuẩn bị rời đi đã bị Hạ Môi gọi lại.

Anh quay lại, nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô gái, ấp a ấp úng nói một câu: “Tôi sẽ không nói bậy đâu.”

Thanh âm rất nhỏ.

Trình Thanh Diễm dừng lại và nhận ra cô đang ám chỉ điều gì.

“Tôi biết.” Anh nói.

“Ah?”

Trình Thanh Diễm thản nhiên cười: “Lần trước ở cạnh cửa hàng tiện lợi, cậu đã nhìn thấy hết rồi sao?”

“...”

Anh gặp Trình Chí Viễn ở đó, sau đó nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, anh quay lại và nhìn thấy Hạ Môi bước đi rất nhanh, tóc cô biến mất ở góc rẽ.

“Ngủ sớm đi.”

Trình Thanh Diễm nói xong thì mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Hạ Môi.

Túi nước đá bọc trong túi nhựa chứa đầy không khí lạnh, tạo ra một lớp hơi nước trong túi.

Hạ Môi ấn túi nước đá vào mắt cá chân, ngồi bất động trên giường vài phút rồi bất ngờ cầm điện thoại lên.

Có một yêu cầu kết bạn bên trong.

Tên Wechat của Trình Thanh Diễm cũng chính là tên của anh.

Ảnh đại diện là một ngọn lửa nhỏ trong bóng tối.

Hạ Môi phóng to màn hình và nhận ra đó là một chiếc bật lửa, chiếc bật lửa màu đen tan vào màn đêm đen tối, chỉ còn lại một ngọn lửa nhỏ màu xanh lam tỏa ra.

Ngọn lửa.

Rất phù hợp với tên của anh.

Hạ Môi đồng ý thêm bạn tốt.

*

Là một trường trung học tư thục có học phí cao, trường Trung học Minh Triết không thiếu những phú nhị đại hay pha trò, nhưng lượng học sinh cũng rất tốt, quanh năm đã thu hút rất nhiều học sinh bình thường với điểm cao nhất thông qua học bổng cao và nhiều giải thưởng khác nhau, nhiều học sinh học tập cũng rất nghiêm túc.

Chẳng hạn như, một tuần sau khi học kỳ mới bắt đầu đã có một bài thi thử.

Hạ Môi là một học sinh học lệch nghiêm trọng, Ngữ Văn bình thường, Tiếng Anh vượt trội, còn những môn khác đều đội sổ.

Nhưng thật không may, hôm nay không chỉ chân cô đau mà răng cũng đau khủng khϊếp, cơn đau như ăn sâu vào dây thần kinh trong não, thậm chí cả tiếng Anh cô cũng không thể đọc được.

Cô đau đến mức không muốn thi nữa, chỉ viết mấy câu ABCD cho xong, sau đó cau mày nằm trên bàn.

Đột nhiên, có một âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.

Trình Thanh Diễm đang gõ gõ trên bàn của cô.