Răng Khôn

Chương 5.2: Đau răng

Hạ Môi thiếu kiên nhẫn nói: “Các cậu quen biết với người ta à, người nào người nấy gọi đều gọi là anh bạn thế hả?”

Vương Bằng: “Mặc dù không quen biết, nhưng không biết sao tớ lại cảm thấy rất hợp với khí chất của chúng ta, nhìn rất vừa mắt.”

“Trình Thanh Diễm?” Cô gái ở bên cạnh Trần Dĩ Niên đột nhiên lên tiếng.

Trần Dĩ Niên cúi đầu nhìn cô ấy: “Cậu có biết sao?”

“Không phải cấp 2 tớ học ở Nam Tích mà, cũng có một người tên là Trình Thanh Diễm, lần nào cũng đứng thứ nhất, sao cậu ấy lại đến Kha Bắc vậy nhỉ?”

“Còn là một học bá?” Vương Bằng nói: “Xem như tớ mù, đúng là phạm sai lầm mà.”

Vừa dứt lời, hiệu trường đứng trên bục chào cờ cuối cùng cũng nói xong, tiếp sau đây mời học đại biểu lên phát biểu, cùng khối với họ, Đường Thanh Vân lớp xã hội khối 11, tóc cột đuôi ngựa, giọng nói bình đạm rõ ràng.

Trần Dĩ Niên quay đầu nhìn sang.

Chưa nhìn được hai giây, cô bạn ở bên cạnh đã không vui nói: “Dĩ Niên, cậu cứ nhìn cậu ấy suốt làm gì vậy.”

Trần Dĩ Niên nhướng mày: “Sao nào, bây giờ đến cả đảo mặt tôi cũng không thể đảo được nữa hả”

“Có thế đảo, nhưng không được đảo mắt sang cậu ấy.” Đôi mắt cô gái ngấn nước, giọng điệu nũng nĩu: “Có vài bạn nam lớp mình nói Đường Thanh Vân là gương mặt đại diện của lớp bọn tớ, có phải cậu cũng thấy cậu ấy đẹp hơn tớ không?”

Trần Dĩ Niên an ủi xoa vai cô gái, vô cùng thờ ơ mà dỗ dành: “Ai có thể đẹp hơn cậu chứ?”

Hạ Môi không chịu nổi cuộc đối thoại đưa đẩy tình tứ của hai người này được nữa.

Giờ mới biết thì ra cô bạn này học lớp xã hội khối 11.

Những cô gái bên cạnh Trần Dĩ Niên, trong nhóm bạn của bọn họ trước nay đều không biết tên, bởi vì thật sự bị đổi quá nhanh đổi quá nhiều.

Hạ Môi cho một viên kẹo bạc hà vào miệng.

Sự mát lạnh của bạc hà lan ra giữa môi và răng.

Cô trốn dưới bóng cây nhàn nhã, nhìn về đoàn người ngồi chật chội ngồi ở sân trường.

Có thể vô cùng dễ dàng tìm thấy Trình Thanh Diễm, lần theo hướng ánh mắt của những bạn nữ là có thể tìm được.

Dưới ánh nắng, chàng thiếu niên ngồi thẳng người, ánh mắt hướng về phía trước.

Khuôn mặt tai họa đó đã làm cho biết bao bạn nữ kia tim đập mặt đỏ.

Rắc một tiếng.

Hạ Môi cắn vỡ viên kẹo trong miệng.

Cô lại đột nhiên bật lên một tiếng “rít”, ôm lấy má hít một hơi.

“Sao đấy?” Trần Dĩ Niên hỏi.

Cô cau mày: “Đau răng.”

“Ai bảo cậu ăn kẹo, bị sâu răng rồi chứ gì.”

“Không phải sâu răng.” Hạ Môi nuốt viên kẹo đã được căn nát kia xuống, uống một ngụm nước: “Hình như mọc răng khôn rồi.”

“Răng khôn?” Bạn nữ ngồi bên cạnh Trần Dĩ Niên lại lên tiếng lần nữa: “Chị Môi Môi, cậu biết truyền thuyết liên quan đến răng khôn không?”

“Cái gì?”

“Nghe nói.” Cô ấy nói với một giọng điệu thần bí: “Mọc răng khôn, có nghĩa là sẽ gặp phải tình yêu đích thực.”

Hạ Môi chằng thèm quan tâm, giễu cợt một tiếng: “Vậy cậu phải chú ý một chút rồi, người ở trước mặt tôi khi mọc răng khôn đây chính là Trần Dĩ Niên đấy.”

Cô gái rụt lại ôm chặt lấy Trần Dĩ Niên, nói với giọng nũng nĩu: “Chị Môi Môi! Cậu không được như vậy đâu!”

Lúc đó Hạ Môi còn chưa biết, cái gì gọi là “tình yêu đích thực”, cũng không hề biết, một lời tiên tri, đúng thật cô đã gặp được cái người thay đổi một đời của cô kia, cũng chính là người cô nhớ mãi không quên.

Đương nhiên, đây đều là những chuyện của sau này.

*

Trình Thanh Diêm nói lời giữ lời, sau khi tan học đúng thật là không hề xuất hiện trước mặt cô nữa.

Đến cả chỗ ở cũng phải đến 11 giờ tối mới quay về, Hạ Môi mơ màng nghe thấy âm thanh mở cửa của anh ở phòng bên.

Sáng sớm hôm sau, anh đã rời khỏi nhà từ sớm.

Có điều hôm nay cô lười phải để ý xem anh lại làm cái gì, cô còn có việc gấp khác nữa – hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô.

Ngày 2 tháng 9.

Mới sáng sớm cô đã nhìn thấy tin nhắn của Trần Dĩ Niên trên điện thoại, nội dung rất đơn giản: [Tớ xin cho cậu nghỉ với thầy cô rồi.]

Hạ Môi mang một bộ váy màu đen, xuống lầu ăn cơm.

“Dì Trương, bố cháu tới công ty rồi sao?” Hạ Môi hỏi.

Trên mặt Dì Trương lộ ra một biểu cảm khó tin, cuối cùng cùng nói ra dưới ánh mắt chăm chú của cô: “Tối qua đột nhiên Hạ tổng có việc gấp nên đi công tác rồi, công việc bận mà.”

Đôi tay cầm muỗng của Hạ Môi khẽ khựng lại, bình tĩnh nói: “Vậy mình cháu đi là được.”

Dù gì cũng đã sớm quen rồi.

“Đúng rồi, mang cái này theo đi.” Dì Trương lấy một nhánh cành củi khô từ trong túi ra.

“Đây là cái gì?”

“Nhành củi.”

Hạ Môi cười cười, nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Lúc rời khỏi nhà cô đi tới một tiệm bán hoa trước, mua một bó hoa tầm xuân kết hợp cùng hoa Baby Gypsophila.

Đến nghĩa trang Long Tuyền.

Hàng 16.