Răng Khôn

Chương 5.3: Đau răng

Lúc nhỏ vì thu hút sự chú ý của mẹ mà cô thường gây họa, cũng ngay lúc đó quen được Trần Dĩ Niên, Trần Dĩ Niên thường khen tính cách cô rất thú vị, nhưng trong mắt mẹ, đó gọi là “phản nghịch”.

Hạ Môi đứng trước bia mộ.

Trước nay cô không biết phải nói gì, hôm nay lại có vài lời muốn nói.

“Mẹ, Hạ Chấn Ninh tái hôn rồi, mấy ngày trước còn đem người phụ nữ ấy và con trai của bà ta về nhà, bây giờ con đang ở với họ.”

“Một người hiếu thắng như mẹ, nghe thấy điều này chắc tức phát điên nhỉ.”

Hạ Môi cười một tiếng: “Có điều con cũng không giúp gì được cho mẹ, dù gì trong mắt mẹ con cũng chỉ là một đống rác có thể tùy ý vứt đi mà thôi.”

Giống như một con chó hoang gọi thì đến đuổi thì đi vậy.

Hạ Môi ở lại trong nghĩa trang, đến chập choạng tối mới rời đi.

Cô đến trung tâm thương mại ăn bữa tối một mình, vừa chuẩn bị về nhà, trời lại đột nhiên đổ mưa.

Cơn mưa rào ngày hạ luôn đến một cách bất ngờ và xối xả như trút nước.

Tiếng sấm vang lên như thể sắp đánh tan toàn bộ thành phố này vậy.

Những hạt mưa lớn đánh vào người Hạ Môi, trong chốc lát làm cho cả người cô ướt đẫm, chiếc váy đen ướt nhẹp dính lên người, cô đi qua những con phố đông đúc, xuyên qua những chiếc ô đủ màu sắc nhưng không hề dừng lại bước chân của mình cho dù chỉ là một giây một phút nào.

Cuối cùng tìm được một quán nhỏ ở bên đường.

Gió mạnh thổi đập vào cửa vang lên từng tiếng đùng đùng.

Hạ Môi lấy tay che như ô, chảy thẳng vào quán nhỏ.

“Hoan nghênh quý khách.” Ông cụ ngồi sau cánh cửa của quán lên tiếng, nâng mắt nhìn dáng vẻ ướt như chuột lột của Hạ Môi, lập tức “Aiyo” một tiếng: “Sao lại để ướt như vậy chứ?”

Ông cụ nhìn có vẻ đã khoảng bảy mươi tám mươi tuổi, mái tóc hoa râm, lấy ra một chiếc khăn khô: “Nhanh lau đi, đồ mới đấy.”

Hạ Môi nhận lấy, nói cảm ơn.

Đầu tóc cô đã bị ướt hết, váy trên người cũng vậy, trên chân còn có mấy vết bùn đất đã bị bắn lên khi cô chạy đi lúc nãy.

“Ở đây có bán ô không?” Cô hỏi.

“Ô hả, mới bán hết rồi.” Ông cụ nói: “Mùa hè nhiều cơn mưa rào đột ngột, ô bán rất đắt hàng, hay là cô bé đợi ở đây thêm một lát, cơn mưa này diễn ra không quá lâu đâu, chắc là một lát nữa sẽ ngừng.”

Lời vừa nói xong, người ngồi ở quầy thanh toán đứng dậy: “Sửa xong máy tính rồi.”

“Nhanh vậy hả, vậy có thể chơi trò chơi được rồi chứ?”

“Ở chỗ ông không có mạng, chỉ có mấy trò được cài trong máy sẵn thôi, mấy trò như gỡ mìn, đánh bài đều có thể chơi được.”

Tay áo chàng thiếu niên được xắn lên khủy tay, trên tay còn có bụi, là do lúc nãy sửa chiếc máy tĩnh cũ kỹ quẹt nhầm.

Trái tim Hạ Môi chấn động một hồi.

Chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen tai, răng khôn lại bắt đầu đau theo.

Quay đầu nhìn sang.

Trình Thanh Diễm...

Sao hôm nay xui xẻo vậy chứ!

Nhưng anh ở đây làm gì?

Ông cụ rất thích anh, cười nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, sau khi cái máy tĩnh cũ này của ông bị hư, đứa cháu kia của ông cũng không chịu đến đây nữa.”

Trình Thanh Diễm lau sạch tay, nói: “Lần sau nếu ông muốn kết nối mạng tải trò chơi về thì cứ gọi cháu.”

“Được được, bao nhiêu tiền vậy?”

Trình Thanh Diễm lấy một chai nước từ quầy hàng phía sau: “Ông mời cháu chai nước là được.”

“Vậy, vậy thì ngại quá.”

“Thật sự không cần, tiện tay mà thôi.”

Trình Thanh Diễm nói xong đi về phía ngoài cửa, cả quá trình đều không nhìn Hạ Môi lấy một cái, vạt vai lướt qua, đúng thật giống như không quen biết vậy.

Anh mang theo ô, bỏ ở ngay trước cửa quán.

Anh cúi người nhặt nó lên, chiếc ô màu xanh dương, anh che lên, đi vào màn mưa.

Sau đó anh dừng bước lại, quay đầu, giọng nói bình thản: “Không qua đây sao?”

Ông cụ ngẩn người, nhìn Hạ Môi, kinh ngạc nói: “Hai đứa quen nhau hả?”

Hạ Môi không nói gì.

Trình Thanh Diễm rút thuốc ra, châm lên một điếu cho vào miệng, hai má hơi hóp lại, hít vào một hơi thật sâu, tràn vào phổi rồi thở ra bằng mũi.

Quai hàm anh hơi hếch lên, cách làn khói thuốc xám nhạt nhìn về phía cô, khi anh cất tiếng, giọng anh đã nhuộm hơi ấm của khói thuốc, mang vẻ trầm tĩnh và lôi cuốn như sấm rền, cùng với sự liều lĩnh ngỗ ngược đặc trưng của một chàng thiếu niên trẻ.

“Đây là.” Anh nói, vừa cợt nhả vừa châm chọc: “Công chúa nhà cháu.”

Lời này để trả lời câu hỏi của ông cụ.

Trong màn đêm mờ mịt do cơn mưa lớn, những chiếc ô đủ loại màu sắc đi qua đi lại, nhưng chỉ có một cái ô này cứ vững vàng dừng trước mặt cô.