Răng Khôn

Chương 5.1: Đau răng

Đứng phạt hoặc cúi đầu, cũng là một vấn đề.

Nhưng việc Trình Thanh Diễm đáng bị đánh lại không phải là vấn đề.

Hạ Môi sững người hai giây trước câu nói kia của anh, thật đúng là phải gắng lắm mới kiềm lại được cú đấm kích động kia.

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.

Bây giờ mà nâng cú đấm lên thì có lẽ mối quan hệ của hai người họ sẽ bị lộ.

Cô kiềm lại, cuối cùng cũng nuốt cục tức này vào trong, nhấc chân dẫm thật mạnh về phía Trình Thanh Diễm.

Nhưng không ngờ anh lại phản ứng nhanh, nhích chân sang làm cho cô dẫm vào không khí, sau đó giày anh đẩy vào mũi giày của cô, để đôi chân không an phận kia mắc kẹt với góc bàn không thể nào động đây.

Hạ Môi vùng vẫy, đầu gối đυ.ng vào bàn học, vang lên hai tiếng động.

Thầy chủ nhiệm nhìn sang: “Ô hổ, làm quen với bạn mới hăng hái vậy sao.”

Ánh mắt của mọi người lần lượt nhìn sang phía họ.

Trên mặt Hạ Môi không có chút cảm xúc gì, nhưng trên thực tế, chân phải của cô đã bị anh dễ dàng khóa chặt ở dưới bàn, căn bản không thể nào vùng ra được.

Chất liệu quần đồng phục mỏng đến mức thậm chí cô còn có thể cảm nhận được những cơ bắp săn chắc dưới cẳng chân của anh.

Mang theo độ ấm.

Đợi đến khi mọi người thôi nhìn, Trình Thanh Diễm cúi người nhích sát gần lại, ngay bên tai cô, nói với chất giọng trầm thấp: “Công chúa, tôi khuyên cậu không nên đánh nhau với tôi, không phải cậu chưa từng thấy qua.”

Rõ ràng anh đang giả vờ!

Cái gì mà thanh cao trong sáng, gì mà tỏa nắng ngay thẳng, đều là giả!

Trình Thanh Diễm nói với chất giọng thấp đến mức chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy: “Yên tâm, tôi cũng không có hứng thú để mọi người biết quan hệ của chúng ta, cũng có thể không xuất hiện trước mặt cậu sau khi tan học.”

Bởi vì sát lại gần, khi anh nói hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai Hạ Môi: “Nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, đúng thật mẹ tôi phải ở lại lâu đài của công chúa một khoảng thời gian, nên khoảng thời gian này, vẫn mong công chúa miễn cưỡng chung sống hòa bình với tôi.”

Cái gì mà công chúa, cái gì mà lâu đài của công chúa chứ, đây rõ ràng là đang châm chọc!

Hạ Môi nhìn chằm chằm vào mắt anh, nói từng chữ một: “Nếu như đã là “mong” thì thành ý của cậu đâu?”

Trình Thanh Diễm cười một cái, thả chân cô ra.

Nụ cười của anh có tình lừa gạt, trong chốc lát lại quay về trạng thái học sinh ngoan.

Giả!

Hạ Môi thầm bình luận trong lòng.

Mà một giây sau, tay của cô bị kéo sang.

“A...”

Trình Thanh Diễm bấm vào ngón tay trỏ của cô, tay anh mò ra phía sau, lấy ra một cuộn băng từ trong cặp ra, thành thục quấn băng quanh ngón trỏ của cô vài vòng rồi buộc chặt lại, làm cho nó trong như bị thương thật.

“Thành ý.” Anh nói.

Vừa đúng lúc thầy chủ nhiệm kiểm tra bài tập toán ở bàn Lê Chi Ngữ xong, nhưng trên đó toàn là tầm bậy tầm bạ, cách giải đề không khớp với đề bài, không biết đã chép từ chỗ nào.

“Mở đầu năm học mới tốt đẹp ha, bây giờ lấy cuốn vở này đi ra ngoài cửa đứng, không làm xong thì hôm nay không cần phải vào lớp học lại nữa.” Thầy chủ nhiệm nói, rồi lại đi đến bên cạnh Hạ Môi: “Của em đâu?”

*

Hai tiết sau, là lễ khai giảng.

Dưới ánh nắng chói chang, hiệu trưởng lại luyên thuyên những chuyện vô nghĩa mà ông ấy nhắc đi nhắc lại trong nhiều năm nay, một nhóm người Hạ Môi an toàn trốn ra ngoài, từ sớm đã lẻn ra đi trốn vào chỗ dưới bóng cây.

“Chị Hạ đúng là chị Hạ, sao tớ không nghĩ tới còn có cái cớ tay bị thương này chứ.” Vương Bằng nói: “Có điều miếng băng này cậu quấn giống thật thật đấy, còn lừa được cả thầy giáo.”

Trần Dĩ Niêm khoác vai một bạn nữ, dựa vào bên cạnh.

Lại đổi bạn nữ khác rồi, không phải cô bạn Hứa Nhu lần trước nói ở quán nướng.

Cậu ta giễu cợt nói: “Người khác quấn cho cậu ấy đấy.”

“Ai vậy?”

Trần Dĩ Niên nhìn thấy rõ ràng: “Bạn học mới.”

“Anh bạn tên Trình Thanh Diễm kia được đấy chứ...”