Tôi Có Một Tòa Nhà Ma

Chương 64: Ăn?

Cổ bị con quái vật trong gương bóp chặt lấy, còn kẻ gϊếŧ người tay cầm con dao sắc nhọn thì đang đứng phía sau anh tầm ba, bốn mét, lúc này Trần Ca không được phép do dự nữa, sau khi thấy giao diện dành riêng cho Trương Nhã thì trực tiếp đưa tay nhập hai chữ lên trên đó - cứu tôi!

Tiếng cười quái dị trong đầu càng lúc càng lớn, Trần Ca không kịp gõ thêm nhiều chữ, con dao nhọn Trương Bằng đang cầm đã đâm đến chỗ anh.

Anh nghiêng người né qua, cầm đồ linh tinh trong tủ lên rồi ném về phía Trương Bằng.

Cánh tay dần dần không dùng lực được nữa, cổ Trần Ca đã hơi biến dạng, thêm một lúc nữa thì không cần Trương Bằng phải ra tay, anh cũng sẽ bị con quái vật trong gương này bóp cổ đến chết.

Cánh tay với các mạch máu nổi lên chạm vào cổ nhưng lại không thể sờ được bất cứ thứ gì, hy vọng cuối cùng của Trần Ca đều được gửi gắm hết vào cái điện thoại di động màu đen kia.

Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động đang nằm dưới đất, trên giao diện riêng có màu đỏ như máu hiện lên một hàng chữ: “Cô ấy đã biết tâm ý của bạn, xin vui lòng xác nhận nội dung giao hẹn đầu tiên.”

Lúc này cho dù Trương Nhã đưa ra một yêu cầu quá đáng gì đối với Trần Ca thì anh cũng sẽ đồng ý không chút do dự.

Trần Ca di chuyển ngón tay, khó khăn lắm mới có thể chạm vào nút xác nhận ở trên màn hình.

Vào khoảnh khắc đầu ngón tay vừa chạm vào màn hình thì nhiệt độ trong căn phòng sửa chữa kín như bưng này chợt hạ xuống, gió lạnh thổi đến từ bốn phương tám hướng.

Nụ cười quái dị trong đầu Trần Ca bỗng im bặt, con quái vật đứng sau lưng lạnh run, hóa ra nó cũng biết sợ.

Tí tách, tí tách, âm thanh giọt máu rơi xuống không biết vang lên từ chỗ nào, con quái vật trong gương vốn đang đứng sau lưng Trần Ca đột nhiên buông tay, lùi lại quay về bên trong thân thể Trương Bằng.

Trong phòng sửa chữa trở nên thật yên tĩnh, Trương Bằng cầm dao nhọn trong tay cũng phát hiện ra có chuyện không đúng, nhưng cái tên cờ bạc liều mạng này dù có phát hiện ra cái gì thì vào thời khắc mấu chốt cũng sẽ không lui lại, giơ mũi dao lên nhằm thẳng về phía Trần Ca.

Nhưng khi hắn ta vừa bước thêm một bước thì biểu cảm trên mặt đột nhiên biến đổi, quái vật trong kính tiếp quản cơ thể hắn đang cưỡng ép hắn ta rời khỏi nơi này.

Một người một quỷ đang tranh chấp nội bộ, trong khi bọn họ đang tranh đấu thì cái bóng của Trần Ca chậm rãi đứng lên, một bóng dáng mặc áo dính đầy máu đứng ở phía sau lưng của anh.

Có thể là trong Học Viện Tư Thục Tây Thành, Trương Nhã đã để lại cho hai người bọn họ bóng ma tâm lý quá sâu đậm. Sau khi Trương Bằng cùng quái vật trong gương nhìn thấy được lệ quỷ áo đỏ đứng ở phía sau lưng Trần Ca thì ngay lập tức cùng có chung suy nghĩ, xoay người bỏ chạy không hề do dự chút nào.

Không bị quái vật trong kính trói buộc nữa, Trần Ca cũng được giải phóng, ban nãy khi còn đang thập tử nhất sinh thì trong lòng của anh nhẫn nhịn đầy bụng lửa giận, sao lại có thể để cho Trương Bằng trốn thoát được chứ.

Anh quơ tay cầm lấy cái búa sắt nát sọ định chạy theo thì ai ngờ tốc độ của lệ quỷ áo đỏ còn nhanh hơn anh, hình như Trương Nhã có một sự yêu thích nhất định đối với gϊếŧ người hành hạ, cho nên căn bản không cần Trần Ca ra lệnh đã dùng tóc đen ghim chặt vào cơ thể Trương Bằng.

Bước chân của kẻ gϊếŧ người chậm dần, sao mà Trần Ca có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được, anh vung cây búa đập liên tiếp vào vai Trương Bằng.

Lực đánh mạnh mẽ khiến Trương Bằng ngã nhào về phía trước, Trần Ca thuận thế tiến lên, đập thêm một búa thẳng vào bắp đùi của Trương Bằng.

Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ căn phòng sửa chữa, con quái vật trong gương trốn ở bên trong thân thể Trương Bằng đã biết không thể quay trở về được nên nó quả quyết từ bỏ Trương Bằng, chạy nhanh về phía nhà vệ sinh.

“Tầng một chỉ có nhà vệ sinh mới có gương, không hay rồi!”

Không đợi Trần Ca mở miệng, Trương Nhã đã bỏ qua Trương Bằng, đuổi sát theo con quái vật trong gương, con quái vật xấu xí này đã thành công gợi lên sự hứng thú của cô.

“Mình phải nghĩ ra biện pháp che cái gương đó lại.” Anh nhìn xung quanh một chút, ôm thùng máu nhân tạo còn thừa một nửa trong phòng sửa chữa chạy ra ngoài hành lang.

Cửa phòng vệ sinh đung đưa trong gió, lúc Trần Ca chạy đến, vừa hay nhìn thấy một nửa cơ thể con quái vật trong gương bị tóc đen đâm thủng, khoảng cách của nó với cái gương đã rất gần rồi.

“Lần này chắc chắn sẽ không để mày chạy mất đâu!” Trần Ca lập tức tạt nửa thùng máu giả lên trên mặt gương trong nhà vệ sinh, không quan tâm nó có ích hay không.

Mặt kính bị che mất, bóng đen ở trước gương dừng lại một chút, nó còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã bị tóc đen trói lại, từng sợi tóc dài đâm thủng người nó, ngay cả hình dạng của một người cũng không thể nhìn ra được nữa.

Quần áo dính máu phấp phới, sau Trương Nhã chơi chán thì chia cái bóng đen đã bị vò thành một cục không rõ làm hai nửa, một nửa bị cô nuốt vào, còn nửa còn lại thì xé nát hoàn toàn, sau đó nhẹ nhàng thổi về phía mặt của Trần Ca.

Trần Ca rùng mình một cái, cảm giác có thứ gì đó bay vào trong mắt mình, cơ thể đột nhiên cảm thấy rất lạnh.

“Đó là cái gì?” Trần Ca muốn lấy được đáp án từ Trương Nhã, nhưng đáng tiếc sau khi lệ quỷ áo đỏ tàn bạo kinh khủng này làm xong hết mọi chuyện liền biến thành một cái bóng rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Cửa phòng vệ sinh còn đang lay động rất nhẹ, trong phòng không có để lại bất kỳ dấu vết gì, tất cả giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

“Quái vật trong gương cứ bị Trương Nhã ăn như vậy, còn một phần thì bị thổi vào trong mắt của mình.” Trần Ca nhìn vào tấm gương trong phòng vệ sinh, có một loại cảm giác không chân thật: “Quái vật trong gương đã được giải quyết, tối mai chắc là chữ số trên gương sẽ không xuất hiện nữa đâu nhỉ?”

Mãi đến hiện tại anh cũng vẫn không biết chữ số trên gương biểu thị cho cái gì, có lẽ trong đó có cất giấu một bí ẩn rất lớn nào đó.

Trần Ca đóng cửa phòng, cầm điện thoại của mình để báo cảnh sát, lần này anh không làm phiền Đội trưởng Lý nữa, dù sao người cũng không phải làm bằng sắt, mấy ngày nay Đội trưởng Lý đã quá khổ cực rồi.

Trần Ca đứng chắn ở cửa, nhìn Trương Bằng đang nằm co quắp trên mặt đất, từ khi quái vật trong gương rời khỏi cơ thể hắn ta thì hình như nó cũng mang một vật gì đó ở trên người hắn đi mất, lúc này nhìn hắn ta uể oải không phấn chấn cho lắm, ánh mắt dại ra nhìn không thấy tia sáng nào cả.

“Coi như là báo ứng đi.”

Hơn sáu giờ sáng, đồn công an Tây Thành, đội điều tra hình sự thuộc chi cục thành phố, còn có cả người phụ trách cùng nhân viên quản lý khu vui chơi đều tập trung ở cửa căn nhà ma, nghi phạm cuối cùng liên quan đến vụ án thảm sát ở nhà trọ Bình An năm năm trước rốt cuộc cũng sa lưới.

Sau khi tận mắt nhìn thấy Trương Bằng bị áp giải lên xe cảnh sát, thần kinh căng như dây đàn của Trần Ca cũng giãn ra, anh không ở lại nói chuyện thêm với những người khác mà một mình quay vào nhà ma, tự nhốt mình trong phòng nghỉ của nhân viên.

“Chuyện nhà trọ Bình An đã được xử lý sạch sẽ, quái vật trong gương cũng bị Trương Nhã ăn tươi, nhà ma này của mình không còn tai họa ngầm nào nữa, đợi đến hừng đông là có thể mở tất cả các cảnh tượng để đón tiếp khách tham quan được rồi.” Trần Ca nằm ở trên giường, tự hỏi về tương lai: “Chuyện mở rộng nhà ma là chuyện vô cùng cấp bách, không mở rộng ra thì không thể mở khóa nhiệm vụ tập luyện mới được, đợi khi ngủ dậy mình phải đi tìm chú Từ hỏi thăm một chút, nói gì thì nói cũng phải thuê hầm đỗ xe dưới đất cho bằng được.”

Trần Ca nhắm hai mắt lại, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, cho dù đắp chăn cũng vô ích, hình như sự lạnh lẽo này tỏa ra từ đôi mắt của anh.

“Trương Nhã đã thổi một phần của quái vật trong gương vào mặt của mình, sẽ không phải là do nó chứ?” Trần Ca tìm cái gương để nhìn mặt mình một chút, tất cả đều bình thường, chỉ là đôi mắt trở nên sâu sắc hơn, đồng tử giống như một hồ nước sâu tĩnh lặng.

Anh nhìn hồi lâu cũng không tìm ra được nguyên nhân, cơn buồn ngủ lại kéo tới, Trần Ca nhét tấm gương xuống dưới cái gối, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

10 giờ rưỡi sáng, cảm thấy mình ngủ còn chưa được mấy tiếng thì Trần Ca đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh nhìn vào cái tên hiện trên điện thoại, trực tiếp bấm loa ngoài: “Tiểu Uyển, buổi sáng hôm nay không cần phải đi làm đâu, chiều quay lại nhé.”

“Ông chủ! Có rất nhiều người đang đứng dưới này! Còn có cả cảnh sát lẫn phóng viên nữa, có phải anh đã gây ra chuyện gì rồi không?”