Tôi Có Một Tòa Nhà Ma

Chương 65: Đội trưởng Nhan

“Anh có gây ra chuyện gì đâu! Đợi một tí, anh xuống ngay bây giờ đây.”

Trần Ca ghé vào cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, chỗ cửa nhà ma quả thực có một đám người đang đứng vây quanh, trong trong ngoài ngoài phân ra ba bốn hàng, nhân số vẫn đang tăng lên không ngừng.

“Ông chủ, nếu không thì anh hãy tự thú đi, em cảm thấy hình như chuyện này rất lớn đấy.”

“Tự thú cái gì chứ! Ở im đấy chờ anh đi.” Trần Ca cúp điện thoại, vội vàng mặc áo khoác vào, lau qua mặt rồi chạy đến chỗ cửa nhà ma.

Anh nhấc rèm cửa ngăn ánh sáng lên, đẩy hàng rào bảo vệ ra.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào trên người, ngay khi Trần Ca vừa xuất hiện thì đoàn người đang nhốn nháo hò hét ầm ĩ từ từ yên tĩnh lại.

Du khách đứng phía ngoài đều nhìn về phía Trần Ca, trong ánh mắt có thêm chút hiếu kỳ, còn có một chút thất vọng nhè nhẹ, người đàn ông đang được cảnh sát bao vây chặt chẽ này nhìn cũng quá bình thường đó.

Đây cũng là lần đầu tiên Trần Ca bị nhiều người vây xem như vậy, bầu không khí xấu hổ, anh cảm thấy mình phải nói chút gì đó: “Có thể hỏi một chút được không, các vị đến nhà tôi làm gì vậy?”

“Cậu là Trần Ca sao?” Người cảnh sát dẫn đầu ôm một cái hộp, dáng người ông hơi mập, ánh mắt sắc bén, khí chất trưởng thành, nhưng bởi vì có một gương mặt trẻ con cho nên mang lại cảm giác hài hước không tả nổi.

“Đúng vậy.”

“Có thể cho tôi xem chứng minh nhân dân của cậu một chút được không?”

Trần Ca lục trong người đến nửa ngày mới lôi được chứng minh nhân dân ra đưa cho đối phương, trong lúc đó anh cũng len lén quan sát vị cảnh sát đang đứng trước mặt này, đồng phục trên người vị cảnh sát này không giống với Đội trưởng Lý.

“Tốt, đã xác định được thân phận.” Trên mặt cảnh sát hơi béo nở một nụ cười, ông vẫy vẫy tay với ký giả đứng bên cạnh, mở cái hộp trong tay, nói rất dõng dạc: “Đồng chí Trần Ca là người đã cung cấp manh mối mang tính then chốt trong vụ án thảm sát ở nhà trọ Bình An, căn cứ theo quy định tạm thời của thành phố Cửu Giang về việc trao tặng huân chương danh dự đối với nhân viên hoặc công dân tích cực trong công việc trị an thì hôm nay Cục Cảnh sát thành phố đặc biệt trao tặng huân chương danh dự hạng ba về trị an cho đồng chí Trần Ca! Hy vọng đồng chí Trần Ca quý trọng vinh dự này, đồng thời cũng giữ gìn ổn định xã hội, xúc tiến xã hội hài hòa để lập được công mới!”

Mấy câu nói liên tiếp của cảnh sát đã khiến Trần Ca lơ ngơ, sự việc thay đổi hơi nhanh, anh nhận cái hộp, cơn buồn ngủ còn chưa biến mất hoàn toàn, nhìn huân chương ở trong hộp, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất - tiền thưởng đâu?

Cảnh sát hơi béo đứng bên cạnh Trần Ca, phóng viên xung quanh vừa chụp hình vừa luôn mồm khen ngợi Trần Ca, toàn bộ quá trình kéo dài tới tận mười lăm phút mới kết thúc.

Đoàn người tản đi, sau khi phóng viên cũng đi hết thì Trần Ca lặng lẽ tìm được vị cảnh sát béo kia: “Chú à, tên chú là gì vậy?”

“Tôi họ Nhan, cậu có thể gọi tôi là Đội trưởng Nhan, tôi là bạn học với lão Lý làm ở đồn công an Tây Thành, ông ấy đã nhắc đến cậu rất nhiều lần rồi.” Đội trưởng Nhan thoạt nhìn khá hòa thuận, ánh mắt ông nhìn về phía Trần Ca lộ ra một ít tán thưởng: “Cách xử lý của cậu về vụ án thảm sát ở nhà trọ Bình An rất chính xác, trong quá trình bị nghi phạm đuổi gϊếŧ thì các loại phản ứng cũng như khả năng quan sát của cậu khiến cho tôi và lão Lý đều cảm thấy giật mình.”

Được đội trưởng Nhan khen như vậy thì Trần Ca cũng cảm thấy xấu hổ nếu đề cập đến vấn đề tiền thưởng vào lúc này: “Cháu cùng lắm chỉ là hơi thông minh một chút thôi, nếu như không có mấy chú thì có khả năng cháu cũng không thể trốn thoát khỏi nhà trọ Bình An đâu, cảnh sát nhân dân vì nhân dân, lời nói này không sai một chút nào.”

Lúng túng khen ngợi nhau một lúc lâu, đội trưởng Nhan mới phát hiện Trần Ca vẫn đứng dựa vào xe cảnh sát mà không chịu đi, ông mỉm cười, cũng hiểu được nguyên nhân sâu xa rồi: “Tiểu Trần, tiền thưởng của vụ án thảm sát cùng với tiền thưởng của huân chương danh dự hạng ba này cần phải cầm được giấy chứng nhận trước, sau đó cậu mới tự mình đến chi cục thành phố để lấy, bởi vì thời gian án kiện này quá dài cho nên cũng phải xử lý tương đối lâu, hi vọng cậu thứ lỗi.”

“Không sao đâu ạ, không sao đâu ạ.” Sau khi biết có thể đi lĩnh tiền thưởng thì cuối cùng nỗi lo lắng của Trần Ca cũng trở về trong bụng.

“Hôm nay tôi tới đây sớm chỉ đơn thuần muốn biểu thị cảm kích đối với cậu thôi, mỗi một vụ án chưa thể giải quyết đều giống như một hòn đá đè nặng lên trái tim người cảnh sát vậy, các vụ án đều được các thầy giao cho học trò của mình, rồi tiếp tục được truyền xuống tiếp. Bốn năm trước tôi cũng từng tham gia vào vụ án này, cũng được tính là một khúc mắc trong lòng tôi.” Nụ cười của Đội trưởng Nhan phát ra từ trong lòng: “Đúng rồi, ông cụ trong nhà trọ Bình An cũng muốn gặp cậu một lần. Ông cụ bị liệt phải ngồi xe lăn, nửa người dưới không thể động đậy được nữa, nói cũng không ra lời, nhưng đầu óc lại rất minh mẫn. Ông ấy biết cậu là người cứu ông ấy, lại còn là người phá giải vụ án của mấy năm trước nữa, cho nên muốn tôi thay mặt nói lời cảm ơn tới cậu.”

“Vâng.”

Vụ án thảm sát đó cũng chỉ là một nhiệm vụ trong cái điện thoại di động màu đen giao cho Trần Ca, nhưng đối với gia đình người bị hại thì nó lại mang ý nghĩa vô cùng quan trọng.

“Cậu có thể đến thăm ông ấy, nhưng nên đến sớm một chút, giờ ông ấy đang ở trong bệnh viện, có thể là bởi vì cảm xúc lên xuống quá lớn, hoặc cũng có thể là do chấp niệm mà ông ấy dùng để chống đỡ cơ thể đã biến mất, nói chung là tình huống của ông ấy bây giờ không lạc quan cho lắm.” Sau khi nói xong những lời này, đội trưởng Nhan ngồi vào trong xe.

“Được, khi nào có thời gian cháu sẽ qua thăm ông ấy.” Trần Ca nhìn bộ đồng phục hơi đặc biệt trên người người này, có cảm giác thân phận của đội trưởng Nhan này không hề tầm thường.

Đợi sau khi xe cảnh sát rời đi, Từ Uyển và nhân viên làm việc trong khu vui chơi mới vây quanh anh.

“Ông chủ, có phải là anh lại được lên TV lần nữa đúng không!”

“Có thể lắm, anh ấy còn được nhận huân chương danh dự nữa mà.”

Trần Ca tùy tiện ứng phó vài câu, sau khi tìm được chú Từ trong đám người đó liền dắt tay ông đi tới góc phòng.

“Chú à, cháu muốn hỏi chú vụ bãi đậu xe dưới tầng hầm thế nào rồi? Tiền sẽ có sẵn ngay thôi!”

Vừa nghe đến chuyện Trần Ca muốn thuê bãi đậu xe dưới tầng hầm thì lông mày chú Từ liền nhíu lại: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, tôi không thể mở to hai mắt nhìn cậu nhảy vào hố lửa được, hiện tại lượng du khách của khu vui chơi đang giảm dần, tất cả mọi người đều đang nghĩ đến việc rút lui, cậu không thể lý trí hơn một chút được à?”

“Cháu đang rất lý trí, cháu biết mình đang làm cái gì mà.” Thái độ Trần Ca kiên định, trong ngôi nhà ma này có thể đang cất giấu đầu mối then chốt trong vụ mất tích của cha mẹ anh, chỉ có thể cố gắng phát triển nhà ma không ngừng thì anh mới có tư cách, có năng lực tiếp xúc được thứ đó thôi.

“Cậu đúng là cứng đầu mà.” Chú Từ nói hồi lâu, Trần Ca cũng không lung lay một chút nào, ông rơi vào đường cùng đành phải gật đầu: “Cậu đi theo tôi, bởi vì chuyện tội phạm truy nã lẫn vào khu vui chơi mà ngài La cũng tới, cậu có thể tự mình đi hỏi ông ấy xem.”

“Giám đốc La cũng tới sao?” Rất lâu trước đây Trần Ca đã nghe cha mẹ mình nhắc đến ông, ngài La chính là ông chủ thực sự của khu vui chơi Thế Kỷ Mới này.

“Cậu nghĩ thử xem? Đội điều tra hình sự thuộc chi cục thành phố đã bố trí bao vây xung quanh khu vui chơi này, chắc chắn họ sẽ thông báo cho ban quản lý và yêu cầu hợp tác hết sức, mấy ngày nay giám đốc La đều ở tại khu vui chơi này.” Chú Từ dẫn Trần Ca đi tới một tòa nhà văn phòng ở phía bắc khu vui chơi, ngoại trừ vòng đu quay, đây là tòa nhà cao nhất trong khu vui chơi Thế Kỷ Mới: “Đợi lát nữa gặp được ngài La thì đừng nói bậy nói bạ, ít nói ít sai, không nói không sai, hiểu chưa?”

Trần Ca đi vào thang máy cùng chú Từ, đi tới tầng cao nhất của tòa nhà, hai người đứng ở ngoài cửa một văn phòng làm việc nào đó.

Cửa phòng không có khóa, chú Từ gõ cửa một cái, rất nhanh một người đàn ông tầm hơn năm mươi đi ra.

Vóc dáng của ông không cao lắm, tóc màu muối tiêu, ngũ quan thoạt nhìn rất dịu dàng, bộ đồ vest trên người không phải hàng hiệu nhưng mà cũng rất sạch sẽ ngăn nắp, trên quần áo không có một nếp nhăn nào cả.

“Đây là ngài La sao? Hình như không giống với trong ảnh lắm thì phải.” Dưới góc nhìn của Trần Ca thì người đàn ông trước mặt này nhìn càng giống một người thầy giáo nhân dân sắp về hưu hơn.