“Chị dâu cũng rất quan tâm đến chú nhỉ.”
“Tất nhiên rồi.” Đội trưởng Lý cất điện thoại đi, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu: “Cậu đây là thuộc vai vế nào? Gọi tôi là chú, gọi vợ tôi là chị dâu?”
Ông nói nửa ngày trời cũng không ai trả lời, quay lại nhìn mới thấy Trần Ca đã ngủ thϊếp đi.
Chiếc xe cảnh sát lái thẳng đến cổng khu vui chơi Thế Kỷ Mới, Trần Ca bị Đội trưởng Lý đánh thức, mơ mơ màng màng đeo ba lô xuống xe.
“Chú ý an toàn! Trương Bằng vẫn chưa sa lưới, dựa trên tình hình hiện tại, tâm lý cái tên liều mạng đang lẩn trốn này đã méo mó, hắn ta rất có thể sẽ trả thù cậu bằng mọi giá.” Đội trưởng Lý không yên tâm nên liên tục dặn dò.
“Cháu biết rồi.” Trần Ca đã tỉnh táo hơn một chút khi nhắc đến Trương Bằng, anh vẫy tay chào Đội trưởng Lý và bước vào khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
Ông cụ canh cửa đã ngủ say, Trần Ca bước vào từ cổng chính, đối phương cũng không hề hay biết.
“Thu hoạch tối nay không tệ, hoàn thành nhiệm vụ độ thiện cảm, mình có thể đưa ra một yêu cầu không quá vô lý cho Trương Nhã nhưng chỉ yêu cầu cô ta giúp mình loại bỏ quái vật trong gương thì có lãng phí không?” Trần Ca lấy ra điện thoại di động màu đen ra, mở giao diện riêng của Trương Nhã, mức độ thiện cảm đã được nâng cấp từ “Tình cảm đặc biệt” thành “Chỉ thuộc về bạn”.
“Mình cần nghiên cứu thật kỹ, cố gắng tận dụng tối đa cơ hội này.” Trần Ca chưa thoát khỏi trang, anh cầm điện thoại di động đẩy mở hàng rào bảo vệ của ngôi nhà ma và bước vào đó.
“Đợi sau khi có tiền rồi, có thể thuê một ngôi nhà bên ngoài chứ ngủ trong phòng nghỉ của nhân viên cứ có cảm giác lạ lạ.” Trần Ca bước đi trên hành lang tối tăm, anh đã quen thuộc với mọi ngóc ngách trong ngôi nhà ma này nên ngay cả khi không bật đèn cũng sẽ không đυ.ng trúng thứ gì.
“Két.”
Khi anh đi qua nhà vệ sinh ở tầng một, cánh cửa gỗ dường như bị gió thổi tạo ra một tiếng động nhẹ.
Vốn dĩ cửa nhà vệ sinh không được chắc, hôm nọ Trần Ca còn đập nó bằng búa nên cánh cửa đã bị biến dạng.
Anh muốn thử đóng chặt cửa lại, khi kéo cánh cửa chợt thấy cửa sổ nhà vệ sinh đang mở một nửa.
“Lúc rời khỏi nhà ma, mình quên đóng cửa sổ sao?”
Bầu trời bên ngoài đã lấp ló những tia sáng, Trần Ca đứng ở cửa sổ kiểm tra, không có dấu giày hay bất cứ dấu gì trên bệ cửa sổ: “Có phải gần đây mình quá căng thẳng không?”
Trần Ca thuận tay chộp lấy cây lau nhà bên cạnh tủ và đi về phía phòng giám sát ở nơi sâu nhất trên hành lang. Máy quay an ninh đã được lắp đặt lại trong ngôi nhà ma ám, về cơ bản có thể bao phủ tất cả các góc, chỉ cần kiểm tra đơn giản là có thể xác định xem có ai vào không.
Trần Ca đẩy cửa phòng giám sát, ngồi trước bàn và bật máy tính.
Tất cả các đoạn phim giám sát đều được lưu trong đó, trước tiên Trần Ca tìm ra số thứ tự máy giám sát ở cửa nhà vệ sinh và mở đoạn phim.
Vì cẩn thận nên anh mới muốn kiểm tra nhưng sau khi xem vài phút, Trần Ca đột nhiên phát hiện ra một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong đoạn phim!
Người đàn ông cúi đầu đi ra từ nhà vệ sinh rồi nhanh chóng chạy vào hành lang.
“Thực sự có người vào, bây giờ còn có một người khác ngoài mình trong ngôi nhà ma này!” Cơn buồn ngủ của Trần Ca hoàn toàn biến mất: “Dường như người này biết rõ cửa nhà vệ sinh có gắn camera an ninh, rõ ràng là có mục đích, trực tiếp chạy thẳng vào sâu trong hành lang, chắc chắn lúc trước hắn đã từng vào nhà ma.”
Trên hành lang có mấy cái máy quay, sau khi người đàn ông lạ mặt biến mất khỏi đoạn phim giám sát ở cửa nhà vệ sinh, Trần Ca tìm số của máy giám sát tiếp theo nằm ở góc hành lang có hình ảnh tiếp nối hình ảnh của máy ở cửa nhà vệ sinh.
Màn hình chuyển đổi, trong đoạn phim cho thấy sau khi người đàn ông lạ mặt chạy vào hành lang thì đi thẳng vào phòng giám sát.
“Đến thẳng phòng giám sát chắc chắn là để tiêu hủy đoạn phim giám sát. Người này không những là một chuyên gia mà còn biết rõ vị trí của các phòng khác nhau trong ngôi nhà ma của mình.”
Không có nhiều người có thể đáp ứng hai đặc điểm trên cùng một lúc. Trần Ca gần như đã giới hạn được phạm vi nhưng khi anh chuẩn bị tiến hành thêm một bước sàng lọc thì đột nhiên nhìn thấy mình xuất hiện trong đoạn phim giám sát.
“Đeo một cái ba lô, cầm cây lau nhà và một chiếc điện thoại di động màu đen, người đàn ông xa lạ chưa đi ra ngoài thì mình đã đi vào, nếu như vậy... Lúc này hắn ta đang ở trong phòng giám sát!” Khoảnh khắc anh nhìn thấy bản thân trong đoạn phim giám sát, Trần Ca ngay lập tức nắm lấy cây lau nhà bên cạnh quay đầu lại!
Một cái tủ đựng đồ linh tinh cách anh hơn hai mét bị đẩy ra, một người đàn ông với con dao sắc và đôi mắt đỏ ngầu chui ra khỏi chỗ đó!
“Trương Bằng!”
Khi nhìn thấy khuôn mặt méo mó của người đàn ông, Trần Ca trực tiếp hét lên, có lẽ bị giọng nói của Trần Ca kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên Trương Bằng nắm chặt con dao lao về phía anh như bị điên.
Lúc đầu Trần Ca hơi hoảng loạn, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, anh mở cửa phòng giám sát vung loạn xạ cây lau nhà vừa chiến đấu vừa lùi lại.
Mặc dù Trương Bằng chỉ có thể sử dụng một tay nhưng hắn ta có vẻ như không cần mạng nữa. Dường như người này cũng biết rằng bản thân không thể trốn thoát, hắn ta xuất hiện ở đây để kéo theo một kẻ đi cùng trước khi chết.
Trần Ca né từ bên này sang bên kia, dần tiến về phía phòng sửa chữa, anh nhìn có vẻ nhếch nhác nhưng suy nghĩ lại rất tỉnh táo.
Trương Bằng đến để liều mạng, chạy trốn cũng vô ích nên bắt buộc phải phản kháng. Nếu chỉ dựa vào cây lau nhà trong tay thì rất khó làm hắn ta bị thương nên Trần Ca đã nghĩ đến cây búa sắt của bác sĩ nát sọ, lúc trước anh sợ cảnh sát hiểu lầm nên đã giấu nó trong phòng sửa chữa.
Đòn tấn công ngày càng trở nên mạnh mẽ, Trương Bằng như nhìn thấu kế hoạch của Trần Ca. Hắn ta căn bản không né tránh mà để mặc cây lau nhà đánh tới chỉ vì muốn đến gần Trần Ca hơn.
Rất nhanh Trần Ca đã đến cửa phòng sửa chữa, anh chuẩn bị ngắm ngay khe hở đẩy mở cửa phòng sửa chữa nhưng trước khi anh kịp bước vào liền cảm thấy có một thứ gì đó trên cơ thể mình, như thể đang cõng một hòn đá.
“Hôm nay mày chết chắc!”
Trương Bằng luôn im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng, ánh mắt hắn ta khôi phục khí sắc, động tác vung dao cũng trở nên linh hoạt hơn.
“Chuyện gì đang xảy ra? Nãy giờ là do quái vật trong gương đang thao túng Trương Bằng? Còn bây giờ quái vật đó đã đi đâu?”
Chuyển động của anh ngày càng chậm hơn, Trần Ca đưa tay ra chạm vào sau lưng nhưng lại không thấy bất cứ thứ gì. Cột sống của anh bị uốn cong, khi quay đầu lại nhìn thì phát hiện một cái bóng có hình dạng giống như người trưởng thành đang nằm trên lưng anh!
“Quái vật trong gương!”
Đôi mắt anh lóe lên sự hoảng loạn, Trần Ca dùng hết sức lực đẩy về phía trước đâm vào phòng sửa chữa, anh liều mạng chạy đến tủ cất đồ linh tinh.
“Bây giờ không phải là lúc từ bỏ, Trương Bằng và bóng đen là một tổng thể, chỉ cần mình dùng búa tiêu diệt Trương Bằng thì có thể phá giải cục diện!”
Sau lưng như đang có một ngọn đồi nhỏ đè lên, quả nhiên Trần Ca đã đánh giá thấp tốc độ phát triển của bóng đen. So với lần đầu tiên anh gặp nó, quái vật này đã trở nên vô cùng khó đối phó.
Cổ truyền đến cảm giác nghẹt thở, sức nặng sau lưng vẫn đang tăng lên, tiếng cười của những người khác nhau văng vẳng bên tai. Trần Ca vốn đã mệt mỏi nên khi vừa bước đến cạnh tủ đã không thể cầm cự nổi.
Đầu xuất hiện một trận choáng váng, hai bên tai cứ kêu ong ong, Trần Ca không cần quay lại nhìn cũng biết Trương Bằng đang cầm dao xông tới.
Quái vật trên lưng sống chết đè chặt Trần Ca, anh cố hết sức để mở cánh cửa tủ. Khi anh đang tìm kiếm cây búa trong đống đồ linh tinh, chiếc điện thoại di động màu đen trong túi rơi ra, màn hình vẫn đang mở giao diện riêng của Trương Nhã.