Tôi Có Một Tòa Nhà Ma

Chương 62: Cảnh kinh dị bốn sao!

Sau ba lần liên tiếp thử mà không thành công, Trần Ca nhanh chóng từ bỏ, quyết định sau khi quay về nhà ma lại nghiên cứu tiếp.

Điều anh không ngờ tới là sau khi thoát khỏi giao diện đặc biệt của Trương Nhã, một tin nhắn chưa đọc xuất hiện trên điện thoại màu đen.

“Không phải nhiệm vụ thiện cảm đã hoàn thành rồi sao?” Trần Ca không suy nghĩ nhiều, mở tin nhắn thứ hai.

[Người May Mắn Được Lệ Quỷ Quan Tâm! Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ độ thiện cảm lệ quỷ áo đỏ, nhiệm vụ này là một nhánh của nhiệm vụ cảnh tượng kinh dị cấp bốn sao: Thông Linh* Trong Trường Ma!]

(*) Thông Linh: Khả năng giao tiếp với ma quỷ.

[Lưu ý: Khi mức độ hoàn thành nhiệm vụ thiện cảm được 100%, nhiệm vụ thử nghiệm của cảnh kinh dị bốn sao Thông Linh Trong Trường Ma sẽ được kích hoạt (nhiệm vụ có hiệu lực trong ba tháng). Sau khi hoàn thành tất cả các nhiệm vụ thử nghiệm thì có thể mở khóa cảnh tượng!]

[Thông Linh Trong Trường Ma - Chỉ số hù doạ bốn sao!]

[Nhiệm vụ nhánh một: Đôi giày đỏ (Trong khuôn viên trường sau nửa đêm, thiên nga máu giang đôi cánh, cô ta là một ác quỷ tràn đầy thù hận và một vũ công mặc áo đỏ). Địa điểm nhận nhiệm vụ là trường dân lập Tây Thành.]

[Nhiệm vụ nhánh hai: Người Đang Đứng Treo Cổ (Tôi không bao giờ nói đùa với người khác cho dù khi còn sống hay đã chết rồi). Địa điểm nhận nhiệm vụ là trường dân lập Tây Thành.]

[Nhiệm vụ nhánh ba: Mùi Hôi Thối (Hắn ta nhặt tất cả rác về phòng ngủ chỉ để che giấu một bí mật không thể nói ra). Địa điểm nhận nhiệm vụ là trường dân lập Tây Thành.]

[Nhiệm vụ nhánh bốn: Bút Tiên Không Thể Vứt Bỏ (Bút tiên bút tiên, có thể cho tôi biết người tiếp theo sẽ chết là ai không?). Địa điểm nhận nhiệm vụ là trường trung học Mộ Dương.]

[Nhiệm vụ nhánh năm: Phòng Vệ Sinh Thứ Năm (Cứ sau nửa đêm, có ai đó luôn có thể thấy một bóng đỏ xuất hiện trong nhà vệ sinh, để bắt được cô ta, tôi đã trốn trong phòng vệ sinh thứ năm của nhà vệ sinh). Địa điểm nhận nhiệm vụ là trường trung học Mộ Dương.]

[Nhiệm vụ nhánh sáu: Giếng Sâu (em gái và em trai không trở về nhà sau giờ học, họ đã đi đâu). Địa điểm nhận nhiệm vụ là trường trung học Mộ Dương.]

[Nhiệm vụ nhánh bảy: Phòng Học Không Được Sử Dụng (cuối hành lang có một phòng học bị niêm phong, trước giờ không có ai đi vào, nhưng mỗi khi trời tối trong phòng có rất nhiều người xuất hiện). Địa điểm nhận nhiệm vụ là trường trung học Mộ Dương.]

[Nhiệm vụ nhánh tám: Bất Tử (Trong kho chứa xác không được sử dụng dưới lòng đất, có một nhóm người bất tử). Địa điểm nhận nhiệm vụ là Học viện Pháp y Cửu Giang.]

[Nhiệm vụ cuối cùng: Chưa mở khóa.]

Sau khi đọc thông tin trên điện thoại màu đen, Trần Ca sững người: “Một cảnh kinh dị bốn sao?! Cảnh kinh dị một sao đã có thể doạ các sinh viên y khoa sợ hãi. Cảnh có chỉ số hù doạ bốn sao sẽ kinh khủng đến mức nào?”

Mỗi con người đều có một ngưỡng chịu đựng sự khủng hoảng, nếu vượt qua quá nhiều, rất có thể sẽ xảy ra chuyện.

Anh nhìn các nhiệm vụ nhánh của nhiệm vụ Thông Linh Trong Trường Ma một lần nữa, chỉ cần nhìn những mô tả nhiệm vụ thì anh đã nổi da gà rồi. Điều quan trọng là các nhiệm vụ này chỉ là các nhiệm vụ nhánh, nhiệm vụ cuối cùng đặc sắc nhất vẫn ở trạng thái chưa mở khóa. Có lẽ phải hoàn thành tám nhiệm vụ nhánh trước mới có thể thực hiện nhiệm vụ thứ chín.

“Đối với mình thì cảnh kinh dị bốn sao vẫn còn hơi khó, sau này đi khiêu chiến sau vậy.” Trần Ca đóng tin nhắn lại, nhìn vào cột thông tin trong điện thoại màu đen, trong số những cảnh tượng kinh dị có thể mở khóa, ngoại trừ Chiếc Xe Tang Tuyệt Mệnh và Bệnh Viện Số Ba thì xuất hiện thêm Thông Linh Trong Trường Ma. Không giống như hai cảnh kinh dị kia, tên của cảnh này có màu đỏ.

“Tất cả các sự kiện ma quái trong khuôn viên trường đều dồn vào một cảnh kinh dị. Ngay cả khi Thông Linh Trong Trường Ma được mở khóa thành công cũng không thể mở cho tất cả mọi người.” Trần Ca nhìn vào đánh giá về cảnh kinh dị trên điện thoại màu đen, anh dần nhận ra một điều. Ai cũng có thể vào cảnh kinh dị một sao nhưng nếu muốn vào cảnh kinh dị ba sao hoặc từ ba sao trở lên thì bắt buộc phải vượt qua cảnh kinh dị một và hai sao. Dù xuất phát từ ý nghĩ gì thì cũng được coi là một cách bảo vệ khách tham quan.

“Bằng cách này, tần suất chơi sẽ được cải thiện rất nhiều. Đối với những du khách đã từng chơi qua một lần thì vẫn có thể tiếp tục khiêu chiến các cảnh kinh dị cấp cao hơn cho đến khi tham gia hết các cảnh tượng. Mỗi lần tới đều có một trải nghiệm khác nhau, nhà ma của mình sẽ ngày càng nổi tiếng hơn.” Nghĩ đến đây, bỗng nhiên hình bóng của Hạc Sơn hiện lên trong tâm trí của anh. Cậu ta là khách tham quan duy nhất đã liên tục thách thức hai cảnh trong nhà ma: “Cậu nhóc này có thể coi là linh vật của mình, đợi khi có cảnh mới được mở khóa, mình có nên lừa cậu ta tới mở hàng trước không?”

Anh có nhiều ý tưởng trong đầu. Ví dụ như sau khi chấm điểm, có thể trao phần thưởng và chứng chỉ đặc biệt để khuyến khích khách tham quan vượt qua chính mình và thách thức những cảnh kinh khủng hơn.

“Mình có cảm giác của Boss đứng sau màn rồi.”

Trần Ca không nhịn được mà bật cười, sau này sợ là sẽ có một nhóm chuyên nghiệp đến ngôi nhà ma của anh để thực hiện một cuộc thám hiểm chỉ để hiểu thêm những chuyện ly kỳ giật gân.

“Cậu đang cười gì vậy? Dáng vẻ giống như là đang có âm mưu gì xấu xa thế.” Đội trưởng Lý bước ra khỏi phòng, ông đã hoàn thành cuộc điều tra cơ bản: “Đội thứ nhất và đội thứ hai đã liên lạc với tôi, tạm thời không tìm thấy dấu vết nào của Trương Bằng. Bầu không khí trong trường này không tốt lắm, môi trường lại phức tạp. Chúng ta sẽ rút ra ngoài trước, đợi cho đến khi Đội Điều tra Hình sự đến rồi tính tiếp.”

“Được.” Trần Ca cũng sớm đã có ý định đó, mục đích anh đến đây đã đạt được.

Mọi người ra khỏi trường dân lập Tây Thành, phong toả vòng ngoài, chờ đợi chi viện.

Đến khi trời tờ mờ sáng, Đội Điều tra Hình sự mới chạy đến. Ai cũng đều phải bôn ba mệt nhọc, cũng không dễ dàng gì.

Sau khi chào hỏi đối phương, Đội trưởng Lý lái một chiếc xe cảnh sát đưa Trần Ca rời đi.

“Lại một đêm nữa không ngủ.” Ngồi trong xe cảnh sát, Trần Ca mới hoàn toàn thư giãn, lười nhác vươn mình nằm trên ghế sau.

“Ngồi trong xe cảnh sát mà sao cậu cứ như đang ở nhà vậy hả?” Đội trưởng Lý lẩm bẩm không hài lòng: “Đúng rồi, tôi đã luôn muốn hỏi cậu một vài vấn đề nhưng vẫn chưa có dịp.”

“Vậy đừng hỏi nữa.” Trần Ca đã đoán được Đội trưởng Lý sẽ hỏi gì. Anh dùng ba lô che mặt và bắt đầu giả vờ ngủ.

“Tại sao nửa đêm cậu lại xuất hiện ở trường dân lập Tây Thành? Và làm sao cậu biết thời gian cụ thể mà cô gái kia đã nhảy khỏi tòa nhà? Đây đã là chuyện của bốn năm trước, ngay cả pháp y khám nghiệm tử thi cũng chỉ có thể đưa ra một khoảng thời gian ước lượng nhưng cậu có thể khẳng định chắc nịch nói cho tôi đáp án, thật là bất thường.” Đội trưởng Lý ngồi lên vị trí tay lái và khởi động xe.

“Đều là do cháu đoán thôi.” Trần Ca lật người: “Chú Tam Bảo, có thể bật điều hòa không?”

“Cậu thực sự không coi mình là người ngoài phải không?” Đội trưởng Lý phàn nàn, tiện tay bật điều hòa, vào lúc này điện thoại di động của ông đột nhiên rung lên.

“Chú, trả lời điện thoại đi.”

“Còn nhiều chuyện nữa, có tin tôi sẽ ném cậu xuống không?” Đội trưởng Lý nhìn số người gọi, sau khi nhấn nút trả lời, ông không nói gì và đầu kia cũng không ai lên tiếng. Sau hai ba giây, điện thoại cúp máy.

“Ai to gan như thế? Dám gọi quấy rối cảnh sát?” Trần Ca quay lại nhìn nhưng thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Đội trưởng Lý dịu hơn rất nhiều.

“Đó là vợ của tôi. Mỗi lần tôi ra ngoài để thi hành một nhiệm vụ, cô ấy sẽ gọi cho tôi để xác định xem tôi có an toàn không. Vì có một số nhiệm vụ đặc biệt cho nên chúng tôi đã thoả thuận trước là không cần lên tiếng nói chuyện chỉ cần nhận điện thoại đã đủ chứng tỏ tôi không sao.”