Trần Ca rất mừng vì anh đã không nói những điều không hay về Trương Nhã sau lưng cô, anh nở nụ cười lúng túng: “Tôi chỉ cảm thấy phòng tập nhảy rất ngột ngạt cho nên muốn ra đây hít thở.”
Dòng máu đỏ thẫm chảy xuống từ cổ áo, từng chút thấm ướt cơ thể cô, Trương Nhã nhìn chằm chằm vào Trần Ca rất lâu rồi giơ cánh tay nhợt nhạt mảnh khảnh chỉ về phía tòa nhà văn phòng của trường.
“Cô muốn tôi đến đó sao?” Không đợi Trần Ca tiếp tục đặt câu hỏi thì Trương Nhã đã biến mất.
Bây giờ Trần Ca chỉ cách cổng trường vài mét, anh hơi phân vân, nếu giờ đi kiểm tra, rất có thể sẽ lại gặp nguy hiểm nhưng nếu bỏ đi thì lại có chút không cam tâm.
“Thái độ của Trương Nhã đối với mình dường như đã dịu hơn một chút. Gợi ý của cô ta có lẽ có liên quan đến vụ án bốn năm trước nhưng trong trường này không phải chỉ có một sự tồn tại khủng khϊếp như Trương Nhã, mình chờ cảnh sát đến rồi cùng vào đó sẽ an toàn hơn.”
Ra khỏi khuôn viên trường, Trần Ca nắm chặt cây búa, đứng ngoài cửa chờ đợi. Anh không chắc Trương Bằng còn sống hay không nên hết sức cảnh giác, sẵn sàng lao ra để bổ một đao bất cứ lúc nào.
Mười lăm phút sau, đèn xe sáng chói xuyên qua màn đêm, hai chiếc xe cảnh sát đang chạy tới từ cuối đường cao tốc.
Trần Ca chạy ra lề đường vẫy đèn pin điện thoại di động trong tay: “Tôi ở đây!”
Xe cảnh sát dừng ở cổng trường dân lập Tây Thành, Đội trưởng Lý và một cảnh sát hoàn toàn xa lạ bước xuống.
“Chú Lý, lần này hành động của mọi người nhanh thật đó.” Theo tính toán của Trần Ca, phải ít nhất nửa tiếng nữa cảnh sát mới đến.
“Trước đó chúng tôi nhận được tố cáo từ một tài xế taxi, nói rằng hình như đã gặp phải một tên cướp, chúng tôi cũng đang chuẩn bị đến trường dân lập Tây Thành.” Hai mắt Đội trưởng Lý đã xuất hiện quầng thâm, ông đã làm việc với cường độ cao liên tục trong nhiều ngày.
“Vất vả rồi, vất vả rồi, mau vào trong thôi, có lẽ Trương Bằng vẫn ở trong trường!” Trần Ca chỉ vào cổng trường bị bỏ hoang, trông giống như đang chào đón người khác đến nhà mình.
“Đại Dũng.” Đội trưởng Lý gọi cấp dưới, một cảnh sát thân thể cường tráng với chiều cao một mét chín lấy ra chiếc kìm ép thủy lực từ cốp xe để mở cổng trường: “Sau khi vào khuôn viên trường thì phải nghiêm túc thực hiện theo quy tắc và điều lệ, nghi phạm rất xảo quyệt, không được tách nhóm.”
Ông quay đầu liếc nhìn Trần Ca: “Lần cuối cùng cậu nhìn thấy nghi phạm là ở đâu?”
“Cháu không rõ vị trí hiện tại của nghi phạm nhưng cháu có một chuyện khác muốn báo cáo với chú.” Trần Ca đi đến bên cạnh Đội trưởng Lý, nhìn về phía tòa nhà văn phòng Trương Nhã chỉ: “Đội trưởng Lý, cháu đưa chú đến một nơi.”
“Đại Dũng ở lại, những người khác hành động theo kế hoạch.” Đội trưởng Lý gọi người cảnh sát cao một mét chín đi cùng, hai người theo sau Trần Ca bước vào tòa nhà văn phòng.
Tòa nhà này chỉ có ba tầng nhưng nội thất trang trí tốt hơn nhiều so với các tòa nhà khác bên ngoài.
“Tại sao cậu lại đưa chúng tôi đến đây? Nghi phạm đã từng xuất hiện ở đây sao?” Đội trưởng Lý cầm đèn pin, đôi mắt ông bây giờ rất sắc bén, sự mệt mỏi đã biến mất. Ngay khi bước vào hiện trường vụ án dường như ông đã biến thành một người khác.
“Trương Bằng chưa từng vào tòa nhà văn phòng.” Trần Ca đi phía trước, nhớ lại vị trí cụ thể mà ngón tay Trương Nhã đã chỉ: “Nơi cháu đưa chú đến có liên quan đến vụ án tự tử của cô gái bốn năm trước.”
“Tôi không phải đã nói là đợi Trương Bằng sa lưới sẽ điều tra giúp cậu sao? Chuyện nào ra chuyện đó, bây giờ nhiệm vụ gấp rút nhất là bắt giữ Trương Bằng.”
“Đến rồi, chính là căn phòng này.” Trần Ca không trả lời câu hỏi của Đội trưởng Lý, sở dĩ anh đợi cảnh sát đến mới vào tòa nhà văn phòng là vì muốn giảm rủi ro xuống mức thấp nhất.
Trên cửa có viết đây là Phòng dụng cụ thể dục. Sau khi xé tờ giấy niêm phong xuống, đẩy mở cửa phòng, Trần Ca và Đội trưởng Lý bước vào.
Trong phòng có vô số những quả bóng vương vãi. Vợt cầu lông, vợt bóng bàn và các dụng cụ thể dục khác được đặt gần bức tường bên cạnh tủ.
“Cậu đưa chúng tôi vào đây chỉ để xem những thứ này?” Đội trưởng Lý dùng đèn pin quét mọi ngóc ngách trong phòng: “Mấy thứ này có thể chứng minh được điều gì?”
“Quản lý dụng cụ thể dục...” Trần Ca đi đến giữa phòng, anh lật tung mọi thứ, cuối cùng dừng lại bên cạnh một chiếc giường đơn phía sau tủ.
Trong phòng tập nhảy cũng có một chiếc giường đơn như thế này, tấm ván giường này nhỏ hơn tấm ván giường bình thường rất nhiều, có lẽ là được người ta cố ý đặt làm.
“Có người làm nhiệm vụ trực đêm trong phòng quản lý thể dục sao?” Trần Ca nghi ngờ nhấc tấm ván giường lên, một cảnh tượng kinh người xuất hiện.
Dưới tấm ván giường cũ mốc tồi tàn, hơn một chục đôi giày ballet nữ có kích cỡ khác nhau được giấu bên dưới, trong số đó có một đôi bị dính máu đã chuyển thành màu đỏ thẫm!
“Sao nhiều vậy?” Nhìn những đôi giày múa dường như là bị người ta cố tình giấu dưới giường, Trần Ca không biết nên tức giận hay kinh ngạc. Vụ án của trường dân lập Tây Thành có thể còn khủng khϊếp hơn so với những gì anh tưởng tượng.
“Nạn nhân không chỉ có một người” Trần Ca lớn tiếng nói với Đội trưởng Lý: “Tại sao giày múa của cô gái nhảy lầu lại xuất hiện ở đây? Trong báo cáo của mọi người đã không đề cập đến giày của cô ta?”
“Không có ghi chép nào về đôi giày.” Đội trưởng Lý cau mày: “Dưới gầm giường trong phòng kín, mấy đôi giày nhảy phủ đầy bụi bẩn, có vẻ như những đôi giày này đã bị để đây rất lâu. Tất cả các đôi giày đều được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng như thể có ai đó cố tình thu gom, có lẽ người này có một sở thích đặc biệt.”
“Chú Lý, chú là cảnh sát nhân dân, chú phải tìm lại sự công bằng cho các nạn nhân.” Trần Ca ném ván giường sang một bên: “Kẻ đã ép chết cô gái kia có thể tự do ra vào phòng tập nhảy và phòng quản lý dụng cụ thể dục thì rất có thể hắn ta là nhân viên quản lý hoặc gì đó tương tự.”
“Nếu đúng như cậu nói, phạm vi điều tra đã nhỏ hơn rất nhiều.” Đội trưởng Lý bị thu hút bởi đôi giày múa màu đỏ thẫm, ông cũng hơi xúc động: “Cậu có thể yên tâm, tôi chắc chắn sẽ điều tra đến cùng vụ án này, bất kể ai là kẻ gϊếŧ người, tôi cũng sẽ đưa hắn ra trước công lý!”
Sau khi Đội trưởng Lý nói câu đó, điện thoại di động màu đen của Trần Ca rung lên, anh lấy ra liếc nhìn.
Một thông báo mới xuất hiện trên màn hình điện thoại:
[Trước khi trời sáng, thành công tìm thấy đôi giày múa màu đỏ của Trương Nhã. Nhiệm vụ thiện cảm của Trương Nhã đã hoàn thành, mức độ hoàn thành nhiệm vụ là 50%.]
[Chỉ thuộc về bạn! Thiện cảm của Trương Nhã dành cho bạn đã tăng! Bạn có thể viết ra một điều bạn muốn cô lấy làm trên giao diện đặc biệt của Trương Nhã (Lưu ý: bạn không được vi phạm nguyện vọng của Trương Nhã).]
Trần Ca nhìn điện thoại, lặng lẽ lùi đến cửa phòng: “Mặc dù trải nghiệm tối nay trắc trở nhưng kết quả vẫn tốt.”
Anh nhấn vào giao diện đặc biệt của Trương Nhã, nhìn màn hình lập tức chuyển sang màu đỏ máu: “Miễn sao yêu cầu mình đưa ra không trái ngược với nguyện vọng của Trương Nhã là được.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Trần Ca đã viết một câu ở cuối màn hình [Tôi hy vọng Trương Nhã sẽ nghe lời tôi mãi mãi.]
[Xin lỗi, bạn đã vi phạm nguyện vọng của Trương Nhã, xin vui lòng thay đổi yêu cầu khác.]
[Tôi hy vọng Trương Nhã có thể bảo vệ tôi thoát khỏi nguy hiểm.]
[Xin lỗi, bạn đã vi phạm nguyện vọng của Trương Nhã, xin vui lòng thay đổi yêu cầu khác.]
[Tôi hy vọng Trương Nhã không làm hại tôi, không được có ý định gϊếŧ tôi! Như vậy chắc được chứ?]
[Xin lỗi, bạn đã vi phạm nghiêm trọng nguyện vọng của Trương Nhã, xin vui lòng thay đổi yêu cầu.]
“Hừmmmm...”