Sắc mặt chú tài xế trắng bệch, cười khổ: “Vậy chúc cậu thành công.”
“Vâng, chú có thể tắt điện thoại được không?” Trần Ca nở nụ cười hiền hòa: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Đương nhiên rồi.” Chú tài xế vui vẻ đồng ý, đưa tay nhấn mấy cái lên điện thoại di động. Lúc xe trườn về phía trước hai ba mét nữa, điện thoại vô tuyến trên xe đột nhiên sáng lên, chú tài xế vừa khẽ chạm vào, còn chưa lên tiếng thì bên trong đã truyền ra một giọng nói tục tằng:
“Ông Lưu, ông cũng ở trường dân lập Tây Thành à? Tôi đang tò mò sao buổi tối lại có người đi qua đó, phía bên chỗ tôi cũng có một người, hai ta đang rất gần nhau. Đúng rồi, ông phát cái gì trong nhóm vậy? Tôi bị bổng* rồi?”
“Không sao không sao, anh cứ lái xe đi.” Ông chú lau mồ hôi trên trán rồi cúp điện thoại.
“Phải là tôi bị bắt cóc* chứ? Chú à, giữa người với người phải có niềm tin nhỏ nhất chứ?” Trần Ca nhíu mày, anh cũng sợ thêm một lúc nữa sẽ kéo cả cảnh sát đến đây: “Đỗ ở đây đi.”
(*) Chú lái taxi viết tin nhắn nên viết theo kiểu pinyin, chữ bắt cóc (绑架 :bǎngjià) nhưng viết vội nên viết thành bổng (棒: bàng).
“Được!” Chú tài xế không nói thêm gì nữa, dừng xe, bắp chân vẫn còn đang run.
Trần Ca kiểm tra vật dụng trên người rồi đeo túi xách xuống xe. Lúc anh đóng cửa xe, ngẩng đầu lên thì phát hiện trên nóc taxi có một hàng chữ... Tôi bị ép, hãy báo cảnh sát!
“Chú nhiều trò thật đấy.”
Nhìn chiếc xe taxi đi như bay, mười mấy giây sau, mấy trăm mét xung quanh trở nên tĩnh mịch.
Bầu trời không trăng không sao, giống như sắp mưa, tầng mây rất dày, không hề có một chút ánh sáng nào.
Trần Ca mở điện thoại di động lên, xem thời gian, còn tám phút nữa mới đến giờ hẹn.
“Vừa rồi lúc ở trong xe, người trong điện thoại vô tuyến nói, ông ấy cũng đến trường dân lập Tây Thành, đã một giờ sáng rồi còn đi về nơi này, có khi nào liên quan đến mình không?” Anh khá để ý đến việc này, nếu không phải thời gian hạn chế thì anh sẽ mai phục bên đường xem rốt cuộc ai đi sau lưng mình.
“Còn tám phút, mình đi vào trong trường trước cũng được, làm quen hoàn cảnh, xem như chiếm địa hình trước.” Cạnh trường dân lập Tây Thành là một mảnh đất hoang, không thấy có ánh đèn nào, chỉ có một con đường hẹp vắt ngang qua lùm cây và khu rừng.
Trần Ca mở đèn pin điện thoại di động lên, đi về phía trước mấy trăm mét theo con đường cái, rốt cuộc cũng tới cửa chính của trường học đã bỏ hoang này.
Ổ khóa và lan can đều đã rỉ sét, cửa đóng chặt, nhìn vào trong hàng rào chỉ thấy một màu đen.
“Đi vào thế nào đây?”
Trần Ca ở bên ngoài một lúc, ném chiếc ba lô vào trong trường trước, sau đó bật lên, bám vào tường rào rồi nhảy qua.
Sân trường không lớn lắm, vừa nhìn đã thấy điểm cuối, trong bóng tối, hình ảnh mấy căn nhà tối đen giống như mấy người gác đêm cô độc.
Bảng hiệu trường học đã bị dỡ bỏ, thật ra Trần Ca cũng không biết tên thật của trường này là gì, chỉ biết mọi người đều gọi là trường dân lập Tây Thành.
Vì có lùm cây nên anh không thấy rõ đường dưới chân, thỉnh thoảng bắp chân lại bị cào xước, vừa nhột vừa đau.
“Tôi đã đến trong thời gian quy định, nhiệm vụ kế tiếp là vào trong đó tìm được giày khiêu vũ màu đỏ.” Trần Ca lấy cây búa trong túi ra, tay chạm vào chiếc cán búa lạnh băng khiến anh cảm thấy ổn định hơn nhiều.
Trần Ca dùng điện thoại di động chiếu sáng, đi về phía trường học, chưa được mấy bước, anh lại đột nhiên thấy không đúng, dừng bước lại rồi bước lùi vài bước về phía sau.
“Mình bị ảo giác ư? Sao lại cảm thấy lúc đi trong trường học, bả vai giống như bị đẩy? Lúc lùi lại thì sau lưng như có sức lực chặn lại, giống như sức mạnh vô hình vậy.” Nghiêng đầu nhìn hai vai, chỗ đó không có gì cả, anh lại chiếu đèn vào đó, cũng không có quỷ hồn như tưởng tượng.
“Chẳng lẽ cô ta đã đến? Đứng bên cạnh mình ư? Chỉ là mình không thấy cô ta sao?” Trần Ca rùng mình, rất muốn dùng chiếc búa quật ra sau lưng xem thử, nhưng lại lập tức thay đổi suy nghĩ. Nếu Trương Nhã thật sự ở sau lưng anh, cái búa này đập trúng khiến cô ta tức giận thì sao đây?
Anh chỉ là một ông chủ nhà ma nhỏ bé, bất lực, nơi này lại hoang vu như vậy, chọc giận mấy con ác quỷ đúng là không dám nghĩ đến hậu quả nữa.
“Được rồi, vào trước rồi nói.” Trần Ca đeo túi lên, giơ điện thoại di động, xách búa đi vào giữa sân.
Bóng tối ngày càng dày đặc, gió nổi lên, kèm theo một vài hạt mưa nhỏ như bụi.
“Giày khiêu vũ có thể nằm trong phòng ngủ của Trương Nhã hoặc phòng thay quần áo của sàn khiêu vũ, đây là hai nơi phải kiểm tra.”
Trần Ca đi về phía tòa nhà gần nhất, cây cối trong sân trường nghiêng như sắp đổ, trên đất, cỏ hoang mọc um tùm, xung quanh còn có rất nhiều pho tượng, hầu hết đều giống như người, nhìn vào buổi tối thì trông rất đáng sợ.
“Ký túc xá nữ sinh?”
Ký túc xá có bốn tầng, không tính là cao, chỉ là vì đã bỏ hoang từ lâu nên trông rất âm u.
Cửa thủy tinh của ký túc xá đã bị người ta dùng dây xích khóa lại, anh lại gần cửa nhìn vào bên trong.
Hành lang tối đen, cửa phòng hai dãy đều đóng chặt lại rất cẩn thận, quỷ dị nhất là giữa hành lang còn có một cái ghế đưa lưng về phía phòng ngủ.
“Một cái ghế không xê xích đúng lúc nằm ở giữa hành lang? Có ý nghĩa gì đặc biệt ư?” Trần Ca lùi về sau vài bước: “Cửa phòng học và cửa ký túc xá đều khóa lại, trên hành lang cũng không có rác, có thể thấy lúc nơi này bị niêm phong thì đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng tại sao bọn họ lại phải đặt một cái ghế ở giữa hành lang chứ? Chẳng lẽ là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?”
“Nếu cái ghế là người trong trường để lại, vậy sao bọn họ làm như thế? Nếu không phải bọn họ để lại, thì ai có thể dời cái ghế đến giữa hành lang khi cửa phòng đã khóa kín?” Trần Ca đặt điện thoại di động lên cửa kính ký túc xá, cái ghế cách cửa chính khoảng năm mét, trên đầu là một cái đèn hành lang bị đập vỡ.
“Đèn hành lang bị đập vỡ, dây điện còn ở bên ngoài, cái ghế, dây diện, sao cảnh tượng này lại giống như đang đuổi theo cái gì đó vậy?” Thật lòng thì sau khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy, trong lòng Trần Ca cũng đang đánh trống: “Chắc là mình nghĩ nhiều.”
Anh nhìn sang xung quanh, lá cây lay động trong đêm gió, trời về khuya, sân trường càng trở nên quái lạ.
“Không nên tự dọa mình, lệ quỷ áo đỏ Trương Nhã là thứ kinh khủng nhất tồn tại trong trường học này, mình có thư tình của cô ta, ai dám làm khó mình?” Đến lúc này, Trần Ca cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy: “Chỉ là một nhiệm vụ độ hảo cảm mà thôi, nói trắng ra thì là một cuộc hẹn đặc biệt, đừng hoảng hốt, cũng đừng sợ hãi.”
Anh lại lầm bầm lầu bầu tự khích lệ mình, sau đó nắm lấy cây búa đi về phía cửa kính, lúc định đập cây búa lên cửa kính xem thì ánh mắt đột nhiên dừng ở một nơi.
Cái ghế vốn nên ở giữa hành lang lại cách đèn hành lang đến một mét, giống như di chuyển về phía trước vậy.
“Con bà nó?”
Lần đầu tiên Trần Ca thấy chuyện như vậy: “Mình hoa mắt à?”