Trần Ca hít mấy hơi thật sâu, rồi dùng nước lạnh rửa mặt mới bình tĩnh trở lại.
“Nên đi thôi.”
Trần Ca lại lấy chiếc ba lô lần trước dùng ra, bỏ thư tình của Trương Nhã, pin sạc dự phòng và chiếc búa đa năng vào trong đó. Rút kinh nghiệm lần trước, anh lấy con dao gọt trái cây nhét vào trong túi quần, rồi bỏ con búp bê mà bố mẹ để lại vào trong túi áo.
Mặc dù trông khá lộm cộm không được đẹp mắt, nhưng dù sao như vậy cũng khiến anh yên tâm hơn.
Sau khi sắp xếp xong, Trần Ca khóa cửa lại rồi vội vàng chạy ra khỏi khu vui chơi.
Bây giờ là 12 giờ 15 phút sáng, xe trên đường rất ít, đợi một lúc lâu, anh mới bắt được một chiếc taxi ở ngã tư đường.
“Tới phụ cận trường dân lập Tây Thành, tôi không có nhiều thời gian, làm phiền chú chạy nhanh chút.”
“Được, lên xe đi.” Tài xế là một người rất thoải mái, trong xe còn đặt đĩa DJ thịnh hành mấy năm trước.
Trên xe, Trần Ca ngồi ở ghế sau, bắt đầu tận dụng thời gian điều tra tin tức về nhiệm vụ lần này.
Vừa mở nhiệm vụ độ hảo cảm lên, thứ đầu tiên hiện ra là truyện cổ tích “Đôi giày đỏ” của Andersen, anh lên mạng tìm bản gốc của câu chuyện này, đọc qua một lần, cảm thấy câu chuyện cổ tích này có hơi đáng sợ.
Nội dung chủ yếu nói về một cô gái có một đôi giày khiêu vũ màu đỏ rất đẹp, cô thường xuyên đi đôi giày này đến nhà thờ, có lẽ là bởi không tôn trọng thần linh, nên cô không thể tháo đôi giày này ra, chỉ có thể không ngừng khiêu vũ. Cô gái sợ hãi, bất lực, sức cùng lực kiệt, nên năn nỉ bác tiều phu chặt chân của mình đi. Cao trào của câu chuyện này chính là, đôi chân bị chặt xuống kia mang theo đôi giày khiêu vũ màu đỏ nhảy đi rất xa...
“Đây là truyện cổ tích sao?” Trần Ca không dám tưởng tượng hình ảnh đó trong đầu, nhiệm vụ tối nay của anh chính là tìm đôi giày khiêu vũ màu đỏ của Trương Nhã.
“Khi mình rút thư tình bị nguyền rủa ra, trong điện thoại di động màu đen có miêu tả về Trương Nhã. Cô mặc đồng phục học sinh, đi đôi giày khiêu vũ màu đỏ, lúc sắp chết còn mặc kiểu này, chẳng lẽ truyện về đôi giày khiêu vũ màu đỏ là thật? Đã mang vào rồi thì sẽ không thể cởi ra?”
Trong lòng Trần Ca hơi hoảng loạn, nhiệm vụ lần này khác với tất cả những nhiệm vụ trước đây, anh phải đối mặt với một lệ quỷ áo đỏ có giao diện riêng. Đó là điều mà chỉ có những con quỷ hung tàn nhất, có nỗi oan hận sâu nặng mới có.
“Xem ra đôi giày khiêu vũ màu đỏ chính là điểm mấu chốt của đêm nay.” Trần Ca lại liếc qua câu chuyện cổ tích kia, thực ra ý nghĩa của nó là muốn cảnh tỉnh mọi người không nên ham hư vinh, phải luôn biết khiêm tốn và kính sợ: “Sao điện thoại di động màu đen lại nhắc đến câu chuyện này ở những dòng đầu tiên của nhiệm vụ nhỉ, có thâm ý gì sao?”
Anh nghĩ mãi mà không rõ, nên thoát ra khỏi giao diện, bắt đầu tìm hiểu những thông tin liên quan đến trường dân lập Tây Thành.
Trường này chỉ vừa hoạt động được hai năm rưỡi đã bị đóng cửa, bị bỏ hoang trong một thời gian dài.
Còn về lý do đóng cửa, có rất nhiều lời đồn, có người bảo do trường thu học phí không hợp lý, có người bảo vì trường không có giấy chứng nhận.
Trần Ca kiên trì đọc hết tất cả những thông tin này, nhưng không hề có tin gì liên quan đến Trương Nhã, giống như Trương Nhã và ngôi trường này chẳng liên quan gì đến nhau.
“Có vấn đề! Chắc chắn sự thật không giống như những người kia suy đoán, có khi còn sâu xa hơn.” Trần Ca nhìn những ngọn đèn đường không ngừng chạy ngược lại ở bên ngoài cửa sổ, nheo mắt lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra mà khiến một cô gái biến thành lệ quỷ áo đỏ vậy chứ? Sự căm hận của cô ta từ đâu mà ra? Điều này có liên quan gì đến đôi giày khiêu vũ màu đỏ?”
Trần Ca đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên âm thanh DJ trong xe trở nên cao hơn, anh kinh ngạc nhìn về phía tài xế thì thấy chú tài xế đang dùng kính chiếu hậu quan sát mình.
“Có chuyện gì phiền lòng à? Tuổi còn trẻ mà sao đã mặt ủ mày chau như thế.” Chú tài xế là một người thích nói chuyện, lúc vừa lên xe đã trao đổi với Trần Ca mấy câu, nhưng vì phải tìm thông tin nên anh không trả lời chú ấy.
“Gần đây cháu gặp rất nhiều chuyện lạ lẫm, nên cảm thấy hơi bỡ ngỡ.” Trần Ca lễ phép cười nói, cất điện thoại di động đi.
“Dục tốc bất đạt mà, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, lúc mệt mỏi thì nghe nhạc đi, cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơi.” Chú tài xế rung chân theo điệu nhạc. Tính cách người này rất tốt, khiến cho người ta cảm thấy không phải người đang thức đêm lái taxi mà như đang hóng gió thôi vậy: “Đúng rồi, sao nửa đêm cậu còn tới trường dân lập Tây Thành làm gì? Chỗ đó rất hoang vắng, xung quanh hình như cũng không có khu nhà nào.”
Trần Ca há miệng, rốt cuộc vẫn nói ra: “Đi hẹn hò.”
“Hẹn hò? Hẹn hò vào giờ này à?” Chú tài xế quay đầu nhìn Trần Ca một cái.
“Vâng, cháu cũng không biết nói với chú thế nào, tính cách của cô ấy không tốt lắm, đôi lúc hơi kỳ lạ...” Trần Ca cố nói mọi chuyện theo hướng bình thường hóa. Với một người đàn ông chưa bao giờ kết giao bạn gái thì việc được phụ nữ hẹn hò thế này là một việc rất hãnh diện.
“Đó là chuyện vui mà! Có gì mà buồn rầu, không lẽ cậu sợ người ta không thích cậu? Nhưng mà phải nói, có ai mặc như vậy đi hẹn hò đâu? Tôi nói cậu nghe, đàn ông càng phải biết ăn mặc, cậu xem cái túi cậu đeo sau lưng đi, hoàn toàn không phù hợp với khí chất của cậu.”
Chú tài xế nói rất nhiều, nói Trần Ca không hiểu gì cả, đã đi hẹn hò thì phải vui vẻ, tràn trề niềm tin. Nhưng lần hẹn hò của anh lại rất kỳ lạ, bảo là hẹn hò, chẳng bằng nói là đang tự cứu sống mình khi tính mạng bị uy hϊếp thì đúng hơn.
“Đàn ông hẹn hò không nên hẹp hòi, phải ga lăng lên, đừng có mới gặp mặt đã hỏi wechat của cô ấy mà nên nghe và tiếp thu ý kiến của cô bé đã. Ở trong mắt các cô gái bây giờ, bệnh không có thuốc chữa duy nhất chính là bệnh thẳng nam giai đoạn cuối*, ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng...”
(*) Một thuật ngữ mạng, chỉ những người đàn ông cục súc, lạnh lùng, gia trưởng, độc đoán luôn xem mình là trên hết.
Nghe chú tài xế dặn đi dặn lại, Trần Ca rất muốn đổi chiếc DJ trong xe thành “Áo Cưới”, để cả hai người được yên tĩnh hơn.
Chiếc xe lao vυ't đi, nhà cửa hai bên đường ngày càng ít lại, con đường trở nên hẹp hơn, đèn đường cũng biến mất.
Cảnh tượng bên ngoài cửa xe trở nên vắng lặng, người ở thưa thớt, hai bên đường bắt đầu xuất hiện rừng cây.
“Còn phải đi về phía trước à? Phía trước ngoài trường học thì không có gì nữa đâu, có phải cậu đi nhầm chỗ không?” Chú tài xế nhìn bảng dẫn đường, đổi đề tài.
“Không có, chú tìm một chỗ gần trường học đỗ là được, bao nhiêu tiền ạ?”
“Mười chín, cậu trả bằng điện thoại đi, tôi đi xe ban đêm nên không cầm tiền lẻ.”
“Được.”
Trần Ca lấy điện thoại di động ra, không cẩn thận nên làm rơi con dao gọt trái cây xuống đệm ghế, khiến chú tài xế ngồi ghế trước giật mình.
Âm thanh DJ trong xe dần nhỏ lại, chú tài xế giả vờ đưa tay lên, lúc cầm bình nước thì len lén chạm vào trên điện thoại di động.
Mấy hành động nhỏ này đều lọt vào trong mắt Trần Ca, anh thầm cười khổ, chắc là chú ấy xem anh thành cướp rồi.
“Trả tiền thành công.” Trần Ca giơ điện thoại lên, lại liếc chú tài xế: “Chú, chú đang thu âm à, chuẩn bị báo cảnh sát chưa?”
Chú tài xế đang uống nước thiếu chút nữa phun ra ngoài, ông ho khan kịch liệt, khoát khoát tay.
“Thật ra cháu có thể hiểu được suy nghĩ của chú, nhưng mà...” Trần Ca nhìn đường ranh của trường học bên ngoài cửa sổ: “Đúng là cháu đến đây hẹn hò.”