Trần Ca ôm con búp bê đứng trước gương với đôi mắt sưng đỏ.
“Còn một phút nữa là đến 12 giờ.”
Trong phòng tắm không mở đèn, đôi mắt Trần Ca nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong gương.
Anh rất sợ bỏ qua điều gì đó, mắt cũng không chớp lấy một lần, tay đè lên bồn rửa mặt, dựa sát vào gương.
Anh tập trung tinh thần, dồn lực chú ý vào chiếc gương, đến lúc chỉ còn cách mấy giây nữa là đến mười hai giờ thì điện thoại trong túi Trần Ca lại rung lên.
“Điện thoại? Ai gọi cho mình lúc này vậy?”
Đột nhiên có chuyện bất ngờ xảy ra khiến Trần Ca bị giật mình, anh lấy di động ra, phía trên điện thoại hiện lên tên của Đội trưởng Lý.
“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi ư?” Trần Ca nhận điện thoại, đặt ở bên tai: “Chú Tam Bảo, chú tìm cháu có chuyện gì vậy?”
“Trương Bằng vẫn chưa sa lưới. Chúng tôi đang từng bước rút ngắn phạm vi điều tra, có thể xác định rằng hắn ta đang ẩn nấp ở ngoại ô phía Tây thành phố Cửu Giang! Cậu phải cẩn thận đấy! Tên nghi phạm này vô cùng xảo quyệt và nguy hiểm, cách thức hành động của hắn ta rất khác người, bây giờ, không thể loại trừ khả năng hắn ta trở lại tìm cậu!” Bên kia điện thoại, giọng nói của Đội trường Lý rất nghiêm túc, dồn dập.
“Không phải tối hôm qua có rất nhiều người mai phục ở bên ngoài khu vui chơi Thế Kỷ Mới ư? Hai tay của hắn ta bị thương, hẳn không thể chạy được bao xa mới phải?” Trong mắt Trần Ca, chuyện Trương Bằng sa lưới chỉ là vấn đề thời gian.
“Tình huống có biến rồi, tạm thời không thể nói rõ với cậu được. Tôi tiết lộ cho cậu một chút, tối hôm qua có một cảnh sát chặn nghi phạm thành công xong thì dường như nhìn thấy cái gì đó, bây giờ đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, đang cấp cứu ở bệnh viện.”
“Cái gì?” Sắc mặt Trần Ca thay đổi, đúng lúc này, anh lại lơ đãng nhìn về tấm gương trên vách tường.
Trên mặt gương trơn nhẵn, không biết từ lúc nào đã xuất một con số Ả Rập màu đỏ... “1”.
“Nhưng mà cậu cũng đừng lo lắng quá, phạm vi lục soát đang dần thu nhỏ lại, tà không thể thắng chính, chắc chắn hắn ta sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!”
Đội trường Lý còn không ngừng nói thêm gì đó, nhưng Trần Ca đã chẳng còn lòng dạ nghe tiếp nữa, anh đặt điện thoại sang bên cạnh, kinh ngạc nhìn mặt gương.
“Xuất hiện khi nào vậy? Quái vật trong gương đã rời đi rồi kia mà, sao con số này còn có thể xuất hiện trên tấm gương?” Trần Ca nghĩ lại tình cảnh đêm qua, quái vật trong gương có một nửa thân thể trong gương, một nửa thân thể ở ngoài gương, sau đó Trương Bằng chủ động tiến sát lại gần gương dung hợp với nó.
“Vậy thì con số này biểu đạt điều gì? Ngày hôm qua là “2”, hôm nay lại biến thành “1”, có khi nào mười hai giờ đêm ngày mai lại biến thành số “0” không?” Con số dần trở nên nhỏ hơn khiến cho đôi mắt của Trần Ca cũng trầm lại: “Sau khi Trương Bằng bị quái vật trong gương nhập vào người, con số xảy ra sự thay đổi lần đầu tiên, vừa rồi Đội trường Lý nói có một người cảnh sát rơi vào trạng thái hôn mê thì con số lại giảm xuống. Có phải mấy con số này có liên quan đến người bị hại không? Quái vật trong gương cần ba người sống?”
Dù mấy con số này thể hiện thời gian hay là mạng người thì Trận Ca cũng không định chờ đợi thêm nữa, trong lòng anh xuất hiện cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt.
“Quái vật trong gương không ngừng lớn mạnh lên, tối mai có thể là cơ hội cuối cùng của mình.” Trần Ca cầm giẻ lau, lau con số trên mặt gương, anh đã làm như vậy nhiều lần rồi.
Anh nói qua loa với Đội trường Lý mấy câu rồi cúp máy, cầm chiếc điện thoại di động màu đen lên tiến vào phòng dụng cụ.
“Đã qua nửa đêm rồi, nhiệm vụ thường ngày cũng nên đổi mới. Bây giờ nhiệm vụ có thể hỗ trợ cho mình chỉ có hai cái, một là nhiệm vụ tăng độ hảo cảm của lệ quỷ áo đỏ, hai là nhiệm vụ mức khó ác mộng mới xuất hiện hôm nay.”
Trần Ca mở điện thoại di động màu đen lên, rồi nhấn vào cột nhiệm vụ hằng ngày.
[Mức dễ: Kinh nghiệm sau khi đã trải qua một đoạn gặp gỡ kinh dị không nên khiến người trải nghiệm bị ám ảnh tâm lý. Tôi nghĩ chắc bạn cũng biết đạo lý “hăng quá hóa dở” chứ? Bạn vui lòng hoàn thiện chế độ an toàn của nhà ma, kiểm tra, rà soát tất cả các tai họa ngầm trong nhà ma.]
[Mức trung: Bạn đã nhận được thêm một cơ hội xây dựng nhà ma, hãy nhanh chóng tìm vị trí thích hợp tiến hành xây dựng thêm! Bởi vì hạn chế khu vực, trước thời điểm hoàn thành xây dựng, bạn không thể tiến hành nhiệm vụ thử nghiệm của cảnh tượng nào khác.]
[Mức khó ác mộng: Trong phòng của bạn vẫn còn một người khác đang ở, chẳng lẽ bạn không muốn biết hắn là ai sao?]
“Lưu ý: Nhiệm vụ khó ác mộng sẽ vô cùng nguy hiểm, vui lòng lựa chọn cẩn thận!”
Trần Ca nhìn ba nhiệm vụ, ánh mắt rơi vào nhiệm vụ mức khó ác mộng ở dòng thứ ba: “Trong phòng còn một người khác? Vừa nghe đã cảm thấy không thoải mái rồi.”
Trần Ca hiểu rất rõ mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ cấp ác mộng, anh suy nghĩ một lúc lâu cũng không định nhận nó, mà lại lướt điện thoại, mở giao diện đặc biệt của lệ quỷ áo đỏ lên.
[Bạn có muốn tiếp nhận nhiệm vụ độ hảo cảm của Trương Nhã không? Lưu ý: Nhiệm vụ sẽ tiềm ẩn những mối nguy nhất định!]
Điện thoại di động hiện lên cảnh cáo cho Trần Ca, anh xoa huyệt thái dương, vẫn chưa thể quyết định được.
“Hai nhiệm vụ này đều vô cùng nguy hiểm, nhưng giải thưởng của nhiệm vụ mức khó ác mộng là ngẫu nhiên, rất có thể mình sẽ có thêm một năng lực mang tính chất phụ trợ. Còn nhiệm vụ độ hảo cảm, Trương Nhã là lệ quỷ áo đỏ, có giao diện riêng trong điện thoại, trông có vẻ khá lợi hại, dường như còn cao hơn mấy bậc so với quái vật trong gương. Nếu như có thể khiến cô ấy ra tay thì khả năng mình thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này là rất lớn.”
Trần Ca phân tích một lúc lâu rồi cắn răng, mở nhiệm vụ độ hảo cảm của Trương Nhã ra.
[Xác nhận tiếp nhận nhiệm vụ độ hảo cảm của Trương Nhã?]
[Xác nhận!]
Giao diện màu đỏ bắt đầu thay đổi, giống như những đóa hoa hồng lụi tàn, trên màn hình di động nhanh chóng xuất hiện chữ mới.
[Chương thứ ba, quyển một của truyện cổ tích Andersen có nói về “Đôi giày đỏ”: Có một đôi giày múa màu đỏ vô cùng đẹp, rất hấp dẫn người khác. Nếu như có cô gái nào đó mang nó khiêu vũ thì sẽ cảm thấy rất nhẹ nhàng, tràn trề sức sống. Nhưng các cô gái cũng chỉ nghĩ mà thôi, không có ai dám mang nó khiêu vũ. Vì đây là một đôi giày kỳ quái, một khi mang lên sẽ nhảy không ngừng, cho đến khi mất hết tất cả sức lực mới thôi...]
[Trong vòng một tiếng kể từ khi nhận nhiệm vụ, bạn hãy đến trường dân lập Tây Thành, tìm được đôi giày múa màu đỏ của Trương Nhã trước hừng đông.]
[Chú ý: Lần hẹn đầu tiên đừng nên đến trễ, nếu không cô ấy sẽ không vui.]
Nhìn thông báo nhắc nhở nhiệm vụ trên điện thoại di động, vẻ mặt Trần Ca hiện lên biểu cảm quái dị. Trường dân lập Tây Thành đã bị bỏ hoang từ mấy năm trước, nguyên nhân cụ thể thì không rõ, nghe nói là có chuyện kinh khủng gì đó nên không thể không đóng cửa.
“Lần hẹn hò đầu tiên với con gái là mười hai giờ đêm ở ngôi trường bỏ hoang, có phải chuyện yêu đương của mình có vấn đề ở đâu rồi không?”
Nhiệm vụ yêu cầu đến trường dân lập Tây Thành trong vòng một tiếng, Trần Ca tính thời gian, xem như cũng đủ: “Trường dân lập Tây Thành cũ nằm ở ngoại ô phía Tây, không xa lắm, vấn đề là hơn mười hai giờ đêm... Được rồi, mình cứ đi tắm trước đã, dù nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên của mình.”
Trần Ca nhanh chóng tắm nước lạnh, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đứng trước gương lần nữa: “Còn khoảng năm phút, sao lại đột nhiên cảm thấy hơi hồi hộp rồi.”