Tôi Có Một Tòa Nhà Ma

Chương 54: Trung tâm hoạt động nghệ thuật

Hai mắt Trần Ca dán chặt vào cái ghế nằm giữa hành lang, anh nghiêng người đứng thẳng dậy, nắm chặt cây búa trong tay.

Anh đợi thêm mười mấy giây, cái ghế trong hành lang vẫn không nhúc nhích.

“Chẳng lẽ là do mình đang quan sát nó sao?” Trần Ca đi về phía trước mấy bước, mở chức năng quay phim trên điện thoại lên, đặt lên trên ổ khóa bên ngoài cửa kính.

Sau khi làm xong, anh lùi đến khu đất trống bên ngoài ký túc xá, lẳng lặng chờ đợi.

Sân trường lúc nửa đêm yên tĩnh đến mức khiến người ta không thể thích ứng được, ngay cả tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót cũng không nghe thấy.

Khoảng ba phút sau, Trần Ca tới gần ký túc xá, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghênh đón kết quả kinh khủng nhất. Nhưng khi anh đứng tại cửa ký túc xá một lần nữa, cái ghế vẫn đứng yên tại chỗ như lúc đầu, cách ngọn đèn trên nóc hành lang tầm một mét.

“Không nhúc nhích? Chuyện gì xảy ra vậy?” Trần Ca đứng bên cạnh cửa kính, cầm điện thoại đang đặt trên đó xuống. Anh xem qua video một lần, không phát hiện ra chuyện gì khác thường, cái ghế vẫn ngoan ngoãn đứng yên trong hành lang.

“Lẽ nào chỉ khi nó nhìn thấy con người mới di chuyển?” Trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ này, Trần Ca đã cảm thấy không ổn lắm. Anh quay đầu lại nhìn về phía hành lang ký túc xá nữ, chẳng biết cái ghế kia đã tiến lên đằng trước tầm hai mét từ lúc nào, lúc này nó đã cách cánh cửa kính rất gần!

“Lại tiến về phía trước rồi? Rốt cuộc thứ này có ý gì? Mình vừa mới tới là nó liền đến gần, chẳng lẽ là muốn biểu đạt chuyện gì đó với mình ư?” Nói không sợ là gạt người, chỉ là năng lực chịu đựng sự sợ hãi của Trần Ca mạnh hơn người bình thường nhiều, cho nên ở trong môi trường này anh vẫn có thể giữ đầu óc tỉnh táo mà suy xét.

“Vấn đề của ngôi trường này hơi lớn, trước khi hiểu rõ ràng mọi chuyện, tạm thời không nên trêu chọc những thứ này.” Thật ra Trần Ca rất muốn dùng búa đập nát tấm kính, sau đó kéo cái ghế kia ra ngoài phá hủy, nhưng khi nghĩ đến trong ký túc xá có quá nhiều góc chết, anh sợ sau khi đi vào sẽ gặp phải thứ gì khác, chưa kịp đẩy cái ghế ra ngoài thì bản thân mình đã bị bắt ngược lại rồi.

“Nhiệm vụ chủ yếu của đêm nay là tìm được giày múa màu đỏ, chỉ cần những thứ kỳ quái khó hiểu này không ảnh hưởng đến mình, mình cũng không cần liều mạng với chúng nó.” Trần Ca cầm điện thoại di động rời khỏi đó: “Đợi mình kiểm tra hết những nơi khác, nếu không tìm thấy giày múa màu đỏ thì lại quay về. Dù sao mình chỉ cần tìm thấy nó trước khi trời sáng là xem như nhiệm vụ thành công, thời gian còn đang rất dư dả.”

Trần Ca ghi nhớ vị trí cánh cửa ký túc xá nữ trong lòng, sau đó trở về theo đường cũ. Anh tắt đèn pin trên điện thoại di động đi, cầm búa sắt ngồi xổm ở gần cửa chính trường học.

“Tính thời gian thì chiếc taxi đi theo sau mình phải đến rồi mới đúng chứ, tại sao ở ngoài đường vẫn đen kịt như cũ vậy nhỉ?” Dưới khung cảnh tối om om, ánh đèn xe cực kỳ dễ thấy, nhưng mà Trần Ca đợi rất lâu cũng không thấy có ánh sáng đến gần trường học: “Không phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đó chứ?”

Trong lòng anh luôn khắc ghi chuyện này, theo anh thấy trên thế giới không thể nào xảy ra chuyện trùng hợp như vậy được, cái tên cũng muốn đến trường dân lập Tây Thành ở sau lưng anh nhất định có âm mưu.

“Có thể đối phương đoán được mình sẽ mai phục ở bên đường nên đã xuống xe từ trước, sau đó chậm rãi đi bộ tới đây, nếu là như vậy thật thì khó giải quyết đây.” Anh tình nguyện bản thân đã đoán sai, tình nguyện thừa nhận mình đang đấu trí đấu dũng với không khí chứ không muốn dây vào một đối thủ thật sự khó chơi.

“Xem ra phải tăng tốc độ lên thôi, bây giờ mình đang có hai ưu thế, thứ nhất là mình tới trước nên quen thuộc hoàn cảnh, thứ hai chính là sự tồn tại của Trương Nhã, hẳn là bà chị này không thể để mình bị khi dễ trên địa bàn của cô ta chứ?”

Hai mắt của Trần Ca đã thích ứng với bóng tối, có lẽ là do Âm Đồng nên trong bóng đêm, những thứ anh nhìn thấy cũng không quá mơ hồ.

“Ánh sáng sẽ làm mình bị lộ mất, bây giờ ai ở ngoài sáng kẻ đó sẽ biến thành con mồi.” Anh không mở điện thoại, xách theo búa đa năng đi đến một dãy nhà khác.

Tòa nhà cao nhất trong học viện tư thục Tây Thành là tòa nhà dạy học, tổng cộng có năm tầng, đằng sau tòa nhà dạy học là một sân tập mọc đầy cỏ dại, bên kia sân tập là một tòa nhà lẻ loi trơ trọi.

Bờ tường sơn màu đỏ nhạt, bởi vì cách một sân tập nên tòa nhà kia trông có vẻ rất khác biệt.

“Tòa nhà dạy học là nơi học tập, hẳn là giày múa sẽ không ở đó, càng không thể ở ký túc xá nam, đi đến tòa nhà sơn màu đỏ nhạt kia xem thử trước coi sao.”

Trần Ca chạy băng qua sân tập, vòng một vòng đi đến trước cửa tòa nhà kia.

Tòa nhà có tổng cộng bốn tầng, cao cỡ ký túc xá nữ nhưng chỉ chiếm diện tích tầm hai phần ba ký túc xá.

Trần Ca vừa tới gần đã lập tức phát hiện tòa nhà này không bình thường, ở giữa cửa chính đặt một tấm ván gỗ, phía trên dùng sơn đỏ nổi bật viết lên bốn chữ: Không được đi vào!

“Tòa nhà này dùng để làm gì nhỉ?” Con người thường hay tò mò, nhà trường càng cấm không cho vào, Trần Ca càng hiếu kỳ hơn: “Chắc chắn mấy năm trước trong tòa nhà này đã xảy ra một vài chuyện, nói không chừng đôi giày múa màu đỏ mình muốn tìm đang ở bên trong.”

Trần Ca né tránh tấm ván gỗ, đi đến trước cửa, trên cửa cố ý khóa thêm hai lớp khóa.

“Cửa chính không mở được, nếu dùng búa đập thì gây ra tiếng động quá lớn, lỡ mà cái tên đi theo đằng sau mình bị kéo tới thì không được.” Trần Ca không đυ.ng chạm tới cánh cửa mà đi tới bên khác của tòa nhà, nơi đây có một ô cửa sổ bị hư tổn nghiêm trọng, mặt kính phía trên đã bị vỡ một khoảng lớn.

“Đi vào từ chỗ này vậy.” Trần Ca thò tay vào trong cửa sổ, mở chốt cửa ra. Vì lý do an toàn nên anh đứng đợi bên ngoài vài phút, sau khi xác định không có ai mới nhảy vào trong.

Trần Ca đóng cửa sổ, sắp đặt lại giống như ban đầu. Anh không dám lơ là, cẩn thận dò xét hoàn cảnh xung quanh từng li từng tí một.

Đây là một phòng vẽ tranh, trên tường dán những tác phẩm của học sinh, trong tủ trưng bày mô hình làm bằng thạch cao.

“Trông rất đáng sợ, nhưng so với nhà ma của mình thì còn kém xa.” Trần Ca băng qua hai hàng mô hình thạch cao, đi tới cửa sau của phòng vẽ tranh.

Anh thuận theo cửa sổ thủy tinh nhìn ra bên ngoài, trên hành lang dán mấy chữ trung tâm hoạt động nghệ thuật của học sinh năng khiếu.

“Xem ra không tìm nhầm chỗ.” Trần Ca nhẹ nhàng đẩy cửa phòng vẽ tranh ra, có lẽ là do lâu rồi không có ai sử dụng nên cánh cửa gỗ chuyển động phát ra âm thanh kẽo kẹt chói tai, khiến người ta nghe thấy mà hãi hùng khϊếp vía.

“Bình tĩnh, phải mau chóng tìm thấy đôi giày.” Bởi vì tiến vào tòa nhà tương đối kín đáo nên tia sáng sẽ không truyền đi quá xa, do đó anh lại mở điện thoại di động lên.

Ánh đèn yếu ớt không thể nào mang lại cho người ta cảm giác an tâm, thật ra khi ở trong môi trường này, mở đèn pin còn thêm đáng sợ hơn.

Trần Ca lần lượt xem qua những căn phòng trên lầu một, tất cả đều là phòng vẽ tranh, có phòng còn chất đống những giá vẽ chưa được dọn dẹp và một ít tác phẩm của học sinh.

“Trung tâm hoạt động nghệ thuật của học sinh năng khiếu có tổng cộng bốn tầng, phòng tập múa mình cần tìm hẳn là nằm trong những tầng khác.”

Trần Ca cầm điện thoại di động và búa đa năng đi lên cầu thang. Khi anh bước lên lầu hai, trái tim đột nhiên đập thình thịch, da gà nổi đầy trên cánh tay.

Anh đưa mắt nhìn sang, ở giữa hành lang lầu hai cũng đặt một cái ghế gỗ.

“Tại sao lại gặp thứ này nữa?”

Trần Ca siết chặt cây búa trong tay, bắp thịt toàn thân chậm rãi căng cứng.