Trọng Sinh Cưới Tổ Đối Chiếu Làm Chồng

Chương 20: Đừng qua lại nữa

Trương Phóng Viễn thở dài một hơi, tâm trạng mới bình ổn lại. Anh đặt cái cuốc xuống, ngồi xuống trên cái đòn xẻng, mồ hôi chảy ra trên trán.

Anh lấy khăn tay trong thắt lưng ra, trừng mắt với Hứa Hòa bên cạnh.

"Lần sau cậu đừng lại qua lại với Phí Liêm nữa."

Hứa Hòa nhìn chiếc khăn tay quen thuộc trong tay Trương Phóng Viễn, không biết từ lúc nào đã bị người bên cạnh nhét trong ngực. Tai cậu đỏ lên, không chịu thua kém với giọng điệu hung dữ của anh đồ tể: "Tại sao tôi phải nghe anh!"

"Anh ta cho cậu cái gì, cậu nói cho tôi, tôi đều mua cho cậu." Trương Phóng Viễn thấy mình hét to cũng không dọa được ai, ngược lại khiến Hứa Hòa càng thêm tức giận, trong lòng loạn thành một cục, có khí lại không dám phát, cuối cùng lại nén giặn, giọng điệu mềm mại: "Xem như tôi cầu xin cậu được chưa."

Hứa Hòa nhìn bộ dáng gần như khẩn cầu của Trương Phóng Viễn, tai đỏ hết cả lên: "Anh, anh nói mấy lời này với tôi làm gì."

Nói xong, cậu lại nói: "Mà nói anh ta cũng chưa cho tôi cái gì, chỉ là viết mấy chữ dạy tôi nhận mà thôi."

Lông mày Trương Phóng Viễn giật giật: "Tôi tuy rằng không được học hành đàng hoàng, nhưng cũng biết chữ, cậu muốn biết chữ tôi cũng có thể dạy cậu."

Hứa Hòa không trả lời, kỳ thực muốn nói cho Trương Phóng Viễn biết Phí Liêm sắp trở thành anh rể mình, với mình chẳng có quan hệ gì cả, bản thân mình như thế này cũng không ai có khả năng nghĩ đến mình.

Nhưng cậu đã quen giao tiếp như vậy, trước khi chuyện chưa được hoàn toàn xác định thì không thể khoa trương, nếu không đến lúc đó xảy ra vấn đề thì không dễ đi tìm vợ, nếu biết mình đã nói chuyện ra ngoài, về nhà chắc chắn sẽ bị ăn đòn.

Trương Phóng Viễn thấy cậu lại không nói gì, cả người đều sốt ruột, nơi nào cũng không thoải mái: "Cậu sao không nói lời nào?"

"Anh muốn tôi nói gì."

"Nói cậu biết rồi a! Nói cậu sau này có việc liền đến tìm tôi!"

Hứa Hòa chán nản, rồi lại nhìn Trương Phóng Viễn không thể làm gì: "Anh người này....... Anh người này như thế nào như vậy."

Trương Phóng Viễn thấy cậu không nói ra điều mình muốn nghe, vẫn còn bực mình một lúc, lại nói: "Cậu sao không mang dây cột tóc tôi đưa cho cậu, không thích sao?"

"Không." Hứa Hòa ngồi xổm xuống một bên cắt cỏ dại mọc lên đầu xuân, lát nữa về nhà sẽ dùng để cho vịt: "Ai xuống đất mang thứ tốt như vậy."

Trong lòng Trương Phóng Viễn lập tức lại lâng lâng: "Vậy mấy ngày nữa Ngày Của Hoa cậu mang lên đi."

"……"

"Mang đi, tôi muốn nhìn cậu mang."

"Đến lúc đó lại nói."

Hứa Hòa nghe thấy xa xa có tiếng nói chuyện, liếc nhìn Trương Phóng Viễn như là sinh ra trong đất, nhỏ giọng thúc giục nói: "Anh về trước đi."

"Giúp cậu làm xong việc rồi cậu liền đuổi tôi đi, sao không thấy cậu đuổi Phí Liêm, cậu không muốn thấy tôi như vậy?"

Lại bắt đầu ồn ào.

Người này trước kia cũng không như vậy a.

Hứa Hòa chỉ có thể vuốt ve bộ lông xù xì của con chó tạc mao: "Anh ở đây nói chuyện, người ta nhìn thấy thế nào được, lại còn nói năng linh tinh."

Trương Phóng Viễn tuy rằng không quá để ý danh tiếng của bản thân, lề mề cũng là một đống hỗn độn, nhưng Hứa Hòa rốt cuộc là một tiểu ca nhi, khác với nam tử. Nghe vậy tuy khó chịu, nhưng anh cũng không phản bác, tự mình đứng dậy: "Tôi đi là được rồi."

Ngữ khí chua chát.

"......"

"Hạ...... Lần sau gặp lại."

"Vậy Ngày Của Hoa giờ Tuất tôi ở Hải Đường loan chờ cậu!"

Hứa Hòa ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Phóng Viễn lập tức hai mắt sáng ngời, phía sau như là mọc ra một cái đuôi to, luôn luôn hướng về phía cậu đung đưa.

Nói xong, cũng không đợi cậu đáp ứng hoặc là từ chối, nhảy lên bờ ruộng, nhanh như chớp liền chạy đi.

Hứa Hòa nhấc lưỡi hái, lỗ tai đỏ đã lan tràn đến mặt thay đổi màu hai má.

........

Trương Phóng Viễn mua đầu heo thứ hai có chút nhỏ, thịt không nhiều bằng cái đầu tiên, nhưng tốc độ bán lại không nhanh bằng cái đầu tiên. Thứ nhất là con đầu tiên bán là trước mười lăm, người mua thịt nhiều, thứ hai thịt đầy đặn dễ bán.

Tiêu phí mấy ngày công phu, cũng may là cũng bán xong rồi, nhưng là khó khăn lắm kiếm lời một ngàn văn tiền. Nghề đồ tể này, kiếm tiền là so người bình thường muốn nhanh, nhưng là anh tiêu tiền lợi hại, không quá để ý tiền, lần này ở trong thành bày quán, anh liền ở trong thành ăn uống, ngoài ra còn thêm mua vài thứ, tiền tích góp lại cũng chỉ có hai ngàn.

Ngoài ra còn thêm phía trước cầm vòng tay còn dư lại một ngàn, linh tinh vụn vặt thêm lên còn có 4000 tiền.

Hôm nay lại đi thôn khác định ra một đầu heo, ngày mai đi làm thịt trực tiếp chuyển đến trong thành đi, anh cần phải bán xong trước Ngày Của Hoa.

Mới vừa về đến nhà, Trương Phóng Viễn liền nghe thấy ngoài phòng Trần Tứ tới đây, cầm ra một bình rượu gạo.

Hai người ăn ý một người mở rượu, một người từ nhà bếp lấy ra thức ăn.

Trần Tứ nhìn một cái đĩa thịt dê kho tương, mang theo một mùi thịt dê đặc trưng, thèm thẳng nuốt nước miếng: "Cậu đang kiếm tiền!"

Trương Phóng Viễn dựa vào ghế dựa ngồi xuống: "Kiếm tiền cái gì, mới vừa bắt đầu. Đây là lúc trước đáp ứng cậu mua thịt dê, đông chí tuy qua, hiện tại bổ sung."

Trần Tứ ăn thịt ngon lành, đầu lưỡi nói: "Cậu cũng quá khách khí, hắc hắc."

Trương Phóng Viễn miếng có miếng không ăn thịt, rót rượu gạo, nhìn Trần Tứ ăn ngấu nghiến, bỗng nhiên nói: "Cậu cảm thấy tôi so với con một Phí gia kia thế nào?"

Trần Tứ khó hiểu nhìn Trương Phóng Viễn một cái: "Hai người đều là con một, có cái gì giống vậy?"

Trương Phóng Viễn ở cái dưới bàn phía đá một cái. Trần Tứ ăn đau: "Cậu muốn so cái gì a? Các người một người đồ tể, một người đọc sách, trong sách nói như thế nào nhỉ, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược! Không thể so."

"Vậy nếu cậu là con gái hoặc là tiểu ca nhi, muốn chọn một người làm chồng, cậu chọn ai?"

Trần Tứ thấy Trương Phóng Viễn có vẻ không hiểu, cũng không muốn làm giả thuyết này, nhưng vì ngại nắm tay rắn chắc hữu lực của Trương Phóng Viễn đang dần dần siết chặt, cậu ta vẫn nói: "Nếu tôi là tiểu ca nhi, tôi sẽ chọn cậu."

"Tại sao?"

Trần Tứ vỗ vỗ ngực cứng cáp của Trương Phóng Viễn, cười tươi rói: "Nhìn cái thân hình lực lưỡng khỏe mạnh này, có thể so sánh với những thư sinh da trắng mặt trơn không?"

"Cút!"

Chân Trương Phóng Viễn duỗi ra, Trần Tứ bị đá một cái.

Phí gia

Phí Liêm về nhà thì thấy mẹ mình mới từ đồng ruộng trở về. Thấy con trai nghỉ tắm gội về nhà, bà vui mừng vội vàng múc một gáo nước ở lu nước bên cạnh sân rửa sạch bùn trên tay con: "Mẹ xuống bếp làm cho con chút đồ ăn ngon."

"Vâng." Phí Liêm trở về phòng bỏ túi sách, sợ quần áo viện phục về nhà làm bẩn nên cũng thay luôn.

"Phu tử nhìn con gần đây viết văn chương tiến bộ không nhỏ, thi viện rất có hy vọng."

Phí Liêm thay xong quần áo đi xuống bếp, chủ động báo cáo cho mẹ về tình hình học tập ở thư viện.

Mẹ Phí nghe xong con trai nói thì trên mặt hiện lên nụ cười không giấu được, giống như tiền tiêu vặt được triều đình cấp cho tú tài lang quân, ruộng màu mỡ đã đến trong tay, hương thân đã hâm mộ đến đỏ hai mắt: "Tiền đồ của con, sự hưng thịnh của nhà họ Phí có hi vọng! Không uổng công cha mẹ mấy năm nay vất vả nuôi con đọc sách."

Phí Liêm mím môi, ném củi lửa gãy vào bếp: "Mẹ, con bây giờ tuổi cũng không nhỏ, còn hai năm nữa cũng sắp nhược quán."

"Dù nói người đọc sách thành thân muộn, nhưng cũng......" Phí Liêm nói tiếp không ra lời: "Chờ con lần này thi viện xong, nếu có thể đạt được thành tích tốt, con muốn......."

Mẹ Phí tất nhiên đã nghe ra ý định muốn cưới vợ của con trai, vui mừng nói: "Con trai trưởng thành rồi. Con không nói, mẹ cũng có quyết định này, con hiện tại nói ra, mẹ đơn giản cũng cùng lời tuyên bố."

"Trước mẹ có đi nhà họ Hứa làm khách, cùng mẹ Hứa nói chuyện rất tốt, chờ con thi viện xong, chúng ta liền lên nhà họ Hứa cầu thân đi."

Phí Liêm nghe vậy kích động đến mức tay run rẩy, trong mắt bỗng nhiên sáng rực, đột nhiên từ trạm bếp bước ra: "Câu cửa miệng nói hiểu con không ai bằng mẹ, mẹ thật sự là thông hiểu tâm ý của con."

"Con mau ngồi xuống ăn cơm." Mẹ Phí thấy con trai cao hứng không biết trời đất, trong lòng cũng vui mừng, nhưng lại có chút khó chịu không nói nên lời, bà cũng không rõ tại sao lại vậy, nhưng vẫn nói: "Con cùng Thiều Xuân nói chuyện đi, cô nương kia sinh ra thật tốt, lại xinh đẹp dễ nuôi, về sau Liêm nhi làm quan mang bên người cũng là có mặt mũi."

Phí Liêm lại ngẩn ra, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ: "Thiều, Thiều Xuân........ Mẹ định ra chính là Thiều Xuân."

"Thì còn có thể là ai, nhà họ Hứa chỉ có hai đứa con, không nhẽ là Hứa Hòa." Mẹ Phí khó hiểu nói: "Tiểu ca nhi thật ra cũng không có gì, hắn với Liêm nhi là một chút không hậu đối, định hắn còn không phải chọc người trong thôn chê cười sao."

Phí Liêm lại sốt ruột nói: "Nhưng, nhưng con......."

Mẹ Phí ngây cả người, mí mắt khẽ nâng, nhìn vẻ mặt không tình nguyện của con trai, kinh sợ nói: "Liêm nhi chẳng lẽ là nhìn trúng Hứa Hòa!?"

Phí Liêm không nói gì, chỉ cúi thấp đầu xuống.

Mẹ Phí ném cái nồi xuống, sốt ruột từ bếp bước tới trước mặt Phí Liêm. Bà thậm chí hoài nghi mình có phải đã quản con trai quá nghiêm, không cho phép con trai tiếp xúc với các cô gái trong làng, dẫn đến con trai có chút lệch lạc: "Cái thằng Hứa Hòa kia cao gầy, đen sì như con khỉ, tính tình lại kỳ quái, Liêm nhi coi trọng nó cái gì chứ! Chị gái nó Hứa Thiều Xuân mới là cô gái xinh đẹp nhất làng này, đến cả đàn ông ở làng bên cạnh cũng đều muốn tán tỉnh!"

Bà khen Hứa Thiều Xuân một tràng, lại chê Hứa Hòa một hồi, Phí Liêm lại lộ vẻ mặt khổ sở: "Con thấy Hòa ca nhi cũng tốt, cậu ấy chăm chỉ chịu khó, quan trọng nhất là tiến tới chịu học. Còn Thiều Xuân... cũng xinh đẹp, có tướng lương thê, nhưng không thích đọc sách viết chữ..."

Mẹ Phí lắc đầu ngay tắp lự: "Không nói đến con gái không tài mới là đức, Hứa Hòa chắc chắn không được, đó là nếu con không muốn lấy Hứa Thiều Xuân thì cũng không thể lấy Hứa Hòa, thật sự là quá gây cười. Bộ dạng của cậu ấy không thể xứng đôi với con, không chỉ là ta không đồng ý, cha con cũng sẽ không đồng ý, chẳng lẽ con muốn để mẹ bị người xung quanh chê cười? Mẹ vì con đọc sách đã vất vả cực khổ, con muốn ngỗ nghịch ý tứ của cha mẹ, muốn cha mẹ đau lòng sao..."

Nhìn Phí Liêm lâu lâu không nói gì, mẹ Phí đột nhiên bật khóc: "Mẹ nuôi con lớn như vậy, không cầu con có thể báo đáp cha mẹ gì, chỉ mong con nghe lời cha mẹ nói, giờ con lớn rồi, có ý kiến của mình, con là đứa con vô lương tâm."

"Mẹ, mẹ con không phải ý đó." Phí Liêm thấy mẹ mình hoảng loạn như vậy: "Nhi, nhi nghe mẹ là được."

Phí mẫu thấy vậy, nhỏ giọng khóc: "Thật sự?"

Phí Liêm thống khổ nhắm mắt gật đầu.

"Mẹ đều là vì tốt cho con."

"Con biết..."