Trọng Sinh Cưới Tổ Đối Chiếu Làm Chồng

Chương 21

Vào tháng hai, khi rồng ngẩng đầu, cũng là thời điểm bắt đầu vụ xuân, người ta gọi đây là "Nông tang cày bừa vụ xuân", đồng thời cũng là "Ngày Của Hoa".

Tiết trời ấm áp, hương thơm của hoa cỏ trong vườn cây lan tỏa, cảnh xuân tràn đầy sức sống. Trong thành, người dân thích rủ nhau đi du xuân, ngày này náo nhiệt vô cùng. Tuy thôn quê không nhộn nhịp như trong thành, nhưng vào ngày này, người dân sẽ hái hoa làm vòng hoa, hoặc bán cho du khách dọc theo đường đi.

Ngày này, các chàng trai, cô gái cũng sẽ hẹn hò với người mình yêu thương.

Hứa Hòa từ sáng sớm đã thấy chị gái mình dậy sớm hơn thường lệ, đang trang điểm và thử trang phục trong phòng.

Mặc dù hôm nay Phí Liêm trở về thư viện, hai người không gặp mặt, nhưng vào mỗi "Ngày Của Hoa", chị gái của Hứa Hòa đều trang điểm xinh đẹp, lộng lẫy. Mỗi năm vào ngày này, chị ấy đều nhận được rất nhiều quà tặng. Nghĩ đến đây, Hứa Hòa biết rằng đây là "Ngày Của Hoa" cuối cùng của chị gái, bởi sau khi kết hôn, chị sẽ không còn nhận quà của người khác nữa, nên Hứa Hòa muốn giúp chị chuẩn bị thật chu đáo.

Hứa Hòa ngồi bên bếp đun nước ấm, xoa nhẹ mặt mình. Đêm qua, Hứa Hòa cũng đã rửa mặt kỹ càng, sáng nay nhân lúc vào phòng chị hai lấy đồ có trộm nhìn qua gương, bất luận cậu có rửa thế nào, mặt vẫn đen xì, cậu có chút nhụt chí.

“Hòa nhi, hôm nay nhớ cho gà vịt ăn nhé, mẹ muốn đi ra ngoài một chuyến, sẽ về muộn.” Mẹ Hứa Hòa dặn dò. Cha của Hứa Hòa đi làm việc ở làng khác đã một thời gian không về, có lẽ hôm nay là ngày tết nên mẹ muốn đi biếu quà, hoặc cũng có thể là mẹ muốn đi thăm dì ở trong thành.

Hứa Hòa không hỏi gì, chỉ gật đầu, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài cho vịt ăn.

“Ngày Của Hoa, con cũng nên trang điểm một chút rồi ra ngoài, hôm nay trong thôn ngoài thôn người trẻ tuổi đều ở bên ngoài.” Các gia đình khác thường khuyên nhủ con cái mình vào "Ngày Của Hoa" không nên ra ngoài, chỉ sợ con mình sẽ đi theo bạn khác giới làm chuyện gì đó không hay.

Nhưng mẹ Hứa lại mong Hứa Hòa ra ngoài tìm một người đàn ông có thể cưới mình, để bà không phải nhờ mai mối, đến lúc đó còn phải mang quà đến cầu xin bà mối, quá phiền phức.

Hứa Hòa không nói gì, Hứa Thiều Xuân trong phòng gọi lớn: “Mẹ, mẹ mau đến xem xem con mặc bộ này đẹp không?”

“Đến đây!”

Khi Hứa Hòa ra cửa, trong thôn náo nhiệt như ngày tết, mọi người vui vẻ, mặc quần áo đẹp, không ít người còn cài hoa trên đầu. Trên cánh đồng, mọi người đều ra đồng làm việc, dù là trồng dưa hay đậu, mọi người đều sửa soạn cẩn thận, tỉ mỉ hơn so với ngày thường, làm việc chỉ là phụ, mục đích chính là để gặp gỡ nhau.

Hứa Hòa nhìn xung quanh nhưng không thấy người mình muốn tìm, không biết người đó có ở trong thôn hay không.

“Mau đi thôi, lâu rồi không ra thôn, lát nữa chỗ đẹp trên đường lớn sẽ bị chiếm hết.”

Hứa Thiều Xuân xách giỏ hoa đầy ắp, thúc giục Hứa Hòa đang cõng giỏ đi bên cạnh. Hai chị em hiếm khi cùng nhau ra ngoài, người trong thôn từ xa đã nhìn thấy Hứa Thiều Xuân mặc váy vàng nhạt, đeo trang sức, càng thêm xinh đẹp rạng rỡ bên cạnh Hứa Hòa mặc đồ màu đen.

Dọc đường đi, mọi người đều hỏi: “Thiều Xuân, hai chị em đi bán hoa trên đường lớn à?”

“Đúng vậy, làm một ít vòng hoa, cũng kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.”

“Con thật là hiền thục, hiểu chuyện......”

Hứa Hòa buồn bã bước nhanh về phía trước. Chị hai dặn dò phải nhanh chóng đến đường lớn, nhưng lại một đường cùng mấy người con trai trong thôn trò chuyện vui vẻ, đi đến đường lớn mất khoảng mười lăm phút, nhưng họ đã đi lòng vòng mất cả nén nhang.

Hai chị em năm nào cũng đến bán hoa. Hứa Hòa khéo tay, tết được những vòng hoa đẹp mà giá cả lại hợp lý, nên được các tiểu thư công tử trong thành yêu thích, thậm chí có người còn xuống xe ngựa để tự mình lựa chọn.

Hôm nay trên đường lớn có nhiều người hơn so với ngày thường họp chợ, có thể thấy nhiều xe ngựa sang trọng trong thành. Các công tử tiểu thư nhà giàu trong thành bận rộn không có thời gian tiếp khách.

Hứa Hòa đặt sọt hoa xuống và bắt đầu rao hàng. Hứa Thiều Xuân cảm thấy việc rao to như vậy có chút bất nhã, nên nhanh nhẹn đứng nép sang một bên chờ đợi. Khi có người đến hỏi mua, mới tiến đến chào đón.

Trước đây, Hứa Thiều Xuân cũng từng được một thiếu gia nhà giàu nhìn trúng, nhưng vì xuất thân thấp kém nên không được gia đình nhà trai chấp nhận. Từ đó, Hứa Thiều Xuân hiểu rằng, trong thành người ta coi trọng môn đăng hộ đối hơn nhiều so với ở quê.

Cũng đã từng có thiếu gia hỏi thăm tên Hứa Thiều Xuân, nhưng họ đều là người đã thành thân, có liên quan tới họ chỉ có thể là tai họa. Làm không được 1 vợ 1 chồng, như thế còn không bằng ở trong thôn tìm một gia đình tốt.

Dì của Hứa Hòa, bà Lưu Hương Mai, có quen biết một số gia đình giàu có trong thành, nhưng bà chưa bao giờ giới thiệu cho Hứa thiều xuân. Bà hiểu rằng, những người đàn ông trong thành có điều kiện tốt thường đã thành thân, hoặc là thích tục huyền. Hơn nữa, trong thành cũng có rất nhiều người, không có lý do gì họ lại đi tìm người con gái từ quê ra.

Hứa Thiều Xuân không biết chữ, cũng không được học quản lý gia đình. Dựa vào nhan sắc để làm làm thϊếp cho nhà giàu trong thành để mua vui cũng được, nhưng để làm chính thất thì họ lại không coi trọng.

Dần dần, Hứa Thiều Xuân cũng không còn mơ tưởng đến những điều đó nữa.

Đi một quãng đường, Hứa Thiều Xuân đã cảm thấy hơi nóng. Cô nhẹ nhàng dùng tay quạt gió, nhìn sang Hứa Hòa đang rao hàng một cách thoải mái, không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Hứa Hòa là một chàng trai nông dân bình thường, càng trở nên tầm thường khi đứng giữa những cỗ xe ngựa sang trọng. Nhưng trên tóc của Hứa Hòa…

"Hòa ca nhi, từ bao giờ em mua sợi dây buộc tóc này vậy? Sao trước đây chị chưa thấy em dùng bao giờ?"

Hứa Hòa cao hơn Hứa Thiều Xuân một chút. Cô thường không quan tâm đến Hứa Hòa, nhưng lúc này khi Hứa Hòa cúi đầu sửa sang lại vòng hoa, Hứa Thiều Xuân vô tình nhìn thấy trên tóc Hứa Hòa có một sợi dây buộc tóc bằng lụa.

"Lần đầu tiên đeo."

Hứa Hòa trả lời một câu, không muốn nói thêm về nguồn gốc của sợi dây buộc tóc.

Hứa Thiều Xuân lại cảm thấy hơi khó chịu. Cô từng nhìn qua nhiều thứ tốt, nên biết giá trị của dây buộc tóc bằng lụa. Trước đây, cô đã nhìn trúng một sợi dây buộc tóc bằng tơ trắng trong cửa hàng ở thành phố, giá 80 văn tiền, nhưng không nỡ mua. Sợi dây buộc tóc trên đầu Hứa Hòa còn đẹp hơn nhiều, chỉ nhìn qua cũng biết là hàng tinh xảo, giá chắc chắn không dưới trăm văn.

Cô không tin Hứa Hòa có nhiều tiền như vậy, cho dù có, cũng không thể bỏ ra mua một sợi dây buộc tóc.

"Em lấy đâu ra một trăm văn tiền?" Hứa Thiều Xuân hỏi.

Hứa Hòa hơi bất ngờ, theo bản năng đưa tay sờ sờ sợi dây buộc tóc trên đầu, cảm thấy không rẻ, lại không nghĩ tới nó sẽ quý giá như vậy. Trương Phóng Viễn quả thực quá biết tiêu tiền, sao lại ra tay hào phóng như vậy?

"Này?"

Hứa Thiều Xuân thấy Hứa Hòa không nói lời nào, nghiêng đầu lại tiếp tục hỏi. "Người khác tặng?"

Hứa Thiều Xuân khẽ nhíu mày, đang muốn mở miệng, lại có hai tiểu thư tiến đến mua vòng hoa, cắt ngang lời nói của cô. Trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhục tiếp đón những tiểu thư công tử này.

Hai người bận rộn một hồi, hôm nay vòng hoa đặc biệt bán chạy, nhưng hai người lại không thấy vui vẻ mấy, mãi đến khi bán hết đồ, Hứa Thiều Xuân mới nhịn không được nói: "Em có phải muốn lấy đồ của chị hay không?"

Hứa Hòa nhíu mày, cõng sọt trên vai, giọng có chút bực bội: "Em cũng không lấy đồ của chị để tự dùng!"

"Chị chỉ là quan tâm em một chút, sợ em đi rồi mất mặt, em hung dữ như vậy làm gì." Hứa Thiều Xuân tỏ ra ủy khuất, lại không quên hỏi: "Đó là ai tặng cho em?"

Hứa Hòa không trả lời lời, cõng sọt đi về phía trước, Hứa Thiều Xuân đuổi theo: "Em muốn vẫn là như vậy, đừng trách chị nói cho mẹ."

"Tùy chị nói."

Hứa Thiều Xuân tức giận, dậm chân muốn nổi giận, lại có người tiến đến chào hỏi cô, đành phải nuốt giận xuống.

Hứa Hòa mượn cơ hội trốn đi。

Buổi tối, Hứa Hòa ăn cơm tối, mẹ cậu vẫn chưa về, Hứa Hòa nhìn chị hai trừng mắt nhìn mình như gà chọi, liền nói: "Chị hai cứ truy hỏi làm gì, chị có quà tặng chồng chất như núi, thứ gì tốt không có, chẳng lẽ còn muốn một sợi dây buộc tóc."

Hứa Thiều Xuân nghe vậy, má đỏ bừng: "Chị có rất nhiều dây buộc tóc! Cần gì của em!"

Hứa Hòa nghe xong, bèn ăn hai chén cơm, ý tứ này không ổn. Hứa Thiều Xuân bị Hứa Hòa chọc tức, biết rằng tiểu đệ này trước giờ nói chuyện khó nghe, không có mẹ ở nhà giúp đỡ nói chuyện, càng thêm tức giận, bực bội ném đũa, không ăn cơm, đứng dậy bỏ đi.

Hứa Hòa mí mắt cũng không nâng lên, không hiểu sao người kia lại chạy vào phòng khóc, cùng lắm thì mẹ về bị cáo trạng đánh một trận, cậu mặc kệ, dù sao đồ dùng của tiểu ca nhi, mẹ cậu và chị hai sẽ không lấy đi dùng.

Dọn dẹp chén đũa, trời đã tối rồi.

Hứa Hòa trong lòng lăn tăn, không biết có nên đi gặp Trương Phóng Viễn hay không.

Cậu biết đêm nay sẽ có rất nhiều người lén gặp mặt, nhưng cậu không biết những người đó gặp mặt sẽ làm gì, trước đây vào Ngày Của Hoa, khi cậu còn làm việc bên ngoài, trên đường nhìn thấy rất nhiều nam nữ ca nhi gặp gỡ, cậu không dám nhìn kỹ để quấy rầy chuyện tốt của người khác.

Ai biết đâu một ngày này cũng sẽ có người mời cậu. Biết thế lúc đó cậu sẽ trộm nhìn xem.

Hứa Hòa trong lòng rối bời, trong sân đốt một ngọn đèn l*иg nhỏ, để lát nữa mẹ cậu về có thể nhìn thấy đường, sau đó quay sang căn phòng sáng đèn của Hứa Thiều Xuân nói: "Em đi chăn vịt."

Trương Phóng Viễn ngồi xổm trên sườn dốc Hải Đường Loan gần nửa canh giờ, lòng anh nôn nao, đến giờ hẹn mà người vẫn chưa đến, trước đây ít người đến Hải Đường Loan, nhưng đêm nay náo nhiệt hơn ban ngày, toàn là người gặp gỡ.

Mọi người thực ăn ý không quấy rầy lẫn nhau.

Tối đen như mực, không thể nhìn rõ ai là ai, chỉ im lặng đi đường, mỗi người cách xa nhau, ai cũng không nhận ra ai. Cho dù nhận ra, cũng giả vờ không quen biết, không thể chạy đến nói xấu, nếu không người khác sẽ lật lọng hỏi bạn biết được như thế nào.

Trời tuy ấm áp nhưng vẫn là mùa xuân, anh cảm thấy có muỗi vo ve. Hứa Hòa đã lâu không đến, lòng anh càng thêm bực bội.

Anh không biết Hứa Hòa có đến hay không, theo lý thuyết, Hứa Hòa không hứa nhất định sẽ quay lại. Nghĩ đến đây, lòng anh phiền muộn, không biết có phải ngày đó mình quá hung dữ khiến Hứa Hòa phiền lòng, Hứa Hòa còn nói mình bá đạo.

Trương Phóng Viễn đang định đứng dậy đi ra ngoài xem Hứa Hòa đã đến hay chưa, thì quay lại và thấy Hứa Hòa đã đứng im lặng sau lưng mình.

“Cậu tới khi nào!?”

“Vừa rồi.”

Kinh ngạc xen lẫn vui mừng, Trương Phóng Viễn trở nên luống cuống: “Tôi còn tưởng rằng cậu không tới.”

Hứa Hòa nhàn nhạt trả lời: “Đuổi vịt tiện đường ghé qua.”

Mặc kệ Hứa Hòa đuổi vịt hay đuổi heo, tóm lại người đến là tốt rồi, Trương Phóng Viễn vui mừng đến mức ngượng ngùng.

“Ăn cơm tối chưa?”

“rồi.”

“Vậy…… cậu cơm tối ăn cái gì?”

Hứa Hòa ngước mắt nhìn thoáng qua người gần trong gang tấc, ánh trăng đêm nay khá đẹp, có thể mơ hồ nhìn rõ khuôn mặt của người kia: “Anh gọi tôi đến chỉ để nói chuyện này?”

Trương Phóng Viễn lúng túng gãi đầu: “Không phải, tôi……”

Hứa Hòa cắt ngang lời Trương Phóng Viễn: “Đi sang bên này đi.”

Trương Phóng Viễn thấy hai người đứng ở ngã tư, dễ bị người khác quấy rầy, liền dẫn Hứa Hòa đi về phía lề đường.

Lần trước đến sườn núi Hải Đường Loan, cỏ cây vẫn còn khô héo, úa tàn, nhưng sau đầu xuân, nơi đây đã mọc lên cỏ non, ban đêm tuy không nhìn rõ, nhưng vẫn có thể nghe thấy mùi cỏ cây trong gió xuân.

Hai người sóng vai đi, Trương Phóng Viễn cao hơn Hứa Hòa một cái đầu, hai người đi gần, vai kề vai, thỉnh thoảng va vào nhau nhẹ nhàng, như lông chim bay trong gió, thoáng qua, không thể nắm bắt, khiến lòng người ngứa ngáy.

Trương Phóng Viễn thỉnh thoảng nghiêng đầu, liếc nhìn Hứa Hòa.

Hứa Hòa cảm thấy người bên cạnh có chút kỳ lạ, tuy rằng ban đêm không nhìn rõ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của người kia.

Cậu cảm thấy người này hôm nay có vẻ hơi hấp tấp, không biết có phải vì để anh chờ lâu nên không thoải mái hay không, liền nói: "Anh luôn nhìn tôi làm gì?"

Trương Phóng Viễn có chút giật mình thu hồi ánh mắt.

Sau đó Hứa Hòa lại nghe được:

"Tôi muốn là nắm tay cậu." Trương Phóng Viễn lại ngốc nghếch thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình, sau đó mới ngượng ngùng nói thêm một câu: "Được không?"

Tai Hứa Hòa lại đỏ bừng lên, người này sao lại, sao lại... Muốn nắm thì nắm đi, còn nói ra làm gì!

Gió dường như cũng phát hiện ra sự không bình thường, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Hai người đồng thời xấu hổ và ngượng ngùng tránh né ánh mắt của nhau.