Y khẽ hạ giọng, thờ ơ mà rằng, “Đây là trò chơi mới của các ngươi sao?”
“Trò chơi?” Bỗng nhiên giọng nói của Dung Tiêm Ảnh trở nên lạnh lùng, cảm giác khoái chí thành công vừa mới nhen nhóm trỗi dậy lập tức bị đập tan. Hắn giận dữ vì trong đầu con hồ ly ngốc nghếch này chỉ có cái tên vờ ra vẻ kia!
Ngón tay của Dung Tiêm Ảnh lại đâm thẳng vào hoa huyệt đã bị dạy dỗ chơi đùa đến mức mềm nhũn chảy nước kia, lần này hắn cắm cả ngón út vào, bốn ngón tay đâm sâu đến tận cùng, bất chấp mọi thứ!
“Ư a!” Khát khao tìиɧ ɖu͙© trên cơ thể của hồ ly ngốc nghếch này đã bị khơi dậy hoàn toàn, thân thể y không còn vô tri không hiểu gì về tìиɧ ɖu͙© nữa, mà đã trở nên mềm mại, quyến rũ vì bị tìиɧ ɖu͙© thấm ướt từ trong ra ngoài.
Hai bàn tay của Lâm Nhạc Phàm vô thức ôm lấy sau vai Dung Tiêm Ảnh, y ưỡn lưng như cá chép quẫy đuôi, ra sức ưỡn người về trước muốn thoát khỏi sự xâm lấn này.
Ngón tay trong cơ thể cũng chẳng còn dịu dàng, thong thả và cẩn thận như lần đầu, mà đâm thẳng vào tận cùng, ra sức cắm rút kịch liệt. Cánh hoa thịt phình to bị ma sát đỏ bừng, khi Dung Tiêm Ảnh thực hiện động tác cắm rút mở rộng quá đáng, vách thịt đỏ au cùng với mép huyệt bị kéo lật ra liên tục, kéo theo chất lỏng dính nhớp dính đầy miệng huyệt, thậm chí là khắp bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đều nhơ nhớp.
Dươиɠ ѵậŧ phía trước cũng giương cao lần nữa, vật cứng nóng rực kề sát vào bụng Dung Tiêm Ảnh.
“A, ưm… a…” Lâm Nhạc Phàm không thể kiểm soát được tiếng kêu rên bật ra khỏi cổ họng, hoa huyệt mềm mại non nớt cũng bị ma sát tới nỗi phát ra tiếng “phụt phụt” điên cuồng, chỉ nghe thôi đã cảm giác được sự hương diễm tràn trề khắp phòng.
Tiếng kêu rên nghẹn ngào dâʍ đãиɠ của y văng vẳng bên tai Dung Tiêm Ảnh làm cho máu huyết trong người hắn sục sôi cuồn cuộn. Trên gương mặt trắng nõn cũng dần dần đỏ ửng, đuôi mắt đỏ tươi rạo rực ửng lên, còn yêu mị, phù hợp với ba chữ “hồ ly tinh” hơn cả con hồ ly nhà quê khờ khạo Lâm Nhạc Phàm nhiều.
Ngón tay Dung Tiêm Ảnh vô thức cắm vào sâu hơn, ngón giữa dài nhất chợt chạm vào phần thịt non mềm ở nơi sâu nhất!
“Ưm, a a!” Hồ ly cái trên người bị chọc đến nỗi kêu thét ầm ĩ, eo căng chặt, hai bàn tay bám chặt lấy vai Dung Tiêm Ảnh cũng xòe móng ra, cào rách quần áo của hắn.
Cơ bắp trên đùi y căng ra, đôi chân thon dài kẹp quanh vòng eo săn chắc gầy nhỏ của Dung Tiêm Ảnh vì khó chịu cùng cực. Cái đuôi xù xù quấn lấy cổ tay Dung Tiêm Ảnh, không biết là sợ hãi muốn chạy hay là dâʍ đãиɠ hùa theo.
Dung Tiêm Ảnh chỉ cảm thấy nơi mềm mại nơi đầu ngón tay mình khẽ mở ra, một luồng chất lỏng sền sệt nóng hổi chợt phun ra, xối vào tay hắn. Da đầu hắn tê dại, bụng dưới vừa nóng vừa cứng đến nỗi hắn thấy đau, hắn chỉ muốn vò nát người trong lòng mình!
Hắn thật sự không thể tưởng tượng được cái cảnh khi hắn ở trong thân thể của y, thân mật gần gũi, khăng khít đến mức tột cùng sẽ sung sướиɠ mê hồn đến mức nào!
Tên vô dụng Vân Phi Tinh kia chẳng được cái tích sự gì! Đúng là ngu ngốc cùng cực! Ngay cả chút chuyện nhỏ đó mà cũng không làm được!
Vô dụng! Đần độn!
Nhưng cũng nhờ thế mà hắn mới có thể hưởng thụ được cảm giác lần đầu của Tiểu Phàm ca…
A… đúng là ấm áp, ngọt ngào, tuyệt vời không gì sánh được!
Chắc chắn mùi hương thơm lừng này sẽ có vị tanh nồng ngọt lịm, hắn thật muốn trói chặt thân thể của Lâm Nhạc Phàm trong người mình, không cho y rời khỏi hắn nữa!
Cho dù hắn có chết, hắn cũng sẽ nuốt chửng y vào bụng, không chừa chút xương cốt nào... để máu huyết của y dung hòa vào máu huyết của mình, để thịt của y biến thành thịt của mình, xương cốt của y vùi vào xương cốt của mình.
Khi đó, dù có hư thối tan rã, hóa thành một bãi máu nồng nặc nhớp nháp, xương cốt tan như bụi trần thì hai người bọn họ cũng hòa vào làm một với nhau, mãi mãi ở bên nhau…
Ha ha…
“Ưm…” Hắn thở dài một tiếng sướиɠ rơn cực hạn, cuối cùng hắn không thể kìm nén cơn hưng phấn hài lòng vặn vẹo méo mó cùng với nụ cười quái dị trên môi, thế nên gương mặt tuyệt sắc khuynh quốc kia trông có vẻ là lạ, khiến người ta sợ sệt.