Tâm Ma Dẫn

Chương 47

Dung Tiêm Ảnh không rút ngón tay ra, cứ giữ nguyên chiều sâu đó mà nghiền lên lỗ nhỏ đang phun nước đứt quãng, ấn lên miếng thịt mềm kia, ra sức xoa nắn để nó chảy ra càng nhiều nước.

“Ưm, a! Không, a a…”

Hồ ly cái này đã cao trào đến nỗi không thể kêu lên thành câu, chỉ biết căng thẳng xuýt xoa, kẹp chặt hoa huyệt chảy nước mãi.

Y lại cao trào một lần nữa, lần này dươиɠ ѵậŧ không được săn sóc, chỉ mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ miệng tử ©υиɠ mà dươиɠ ѵậŧ đã bắn ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra ngoài, nhơ nhớp, sền sệt, rơi xuống dính lên cơ thể hai người.

Lâm Nhạc Phàm không hề thấp bé, tuy không có thân thể mảnh khảnh xinh đẹp như Dung Tiêm Ảnh hay là cao ráo oai phong như Vân Phi Tinh, nhưng cũng được coi là cường tráng khỏe mạnh.

Dù lúc này y bị Dung Tiêm Ảnh bế lên trông cũng không mảnh mai chút nào, bàn tay của Dung Tiêm Ảnh thò vào vạt áo xộc xệch rộng mở, vuốt ve sau lưng và sau gáy y, để y cúi đầu xuống.

Trên gương mặt tuấn tú kia là tìиɧ ɖu͙© rõ rệt, lan rộng khắp da thịt, y nhíu mày cố chịu đựng nhưng không thể chịu được, đôi mắt cún trong veo rưng rưng sóng sánh. Ánh mắt ngập ngụa tình sắc, bờ môi căng mọng bị chính y cắn rướm máu, vừa đẹp đẽ vừa băt mắt, mà y lại chẳng thể kìm nén được tiếng rên nũng nịu trong lòng mình.

“Đáng yêu quá…” Dung Tiêm Ảnh cứ ôm chặt lấy y với tư thế này, giọng nói nhuộm sắc màu tìиɧ ɖu͙© bỗng khàn hẳn đi, hắn nhếch môi cười nói, “Hóa ra ngươi vui sướиɠ đến thế sao?”

“Ca ca ngoan, chắc là ngươi còn chưa biết đây là cái gì đúng không?” Ngón tay của Dung Tiêm Ảnh chọc vào miệng thịt mềm mại kia, giọng nói nhẹ hẫng như lông chim kia rù rì trong tai Lâm Nhạc Phàm, “Là vì ngươi sướиɠ đến nỗi tử ©υиɠ hé ra, liên tục cao trào trên tay ta đó.”

“Nó đã chuẩn bị tớt để nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙, để mang thai rồi, nó đói khát đến nỗi phun ra bong bóng, đáng yêu quá đi mất…” Dung Tiêm Ảnh ôm chặt lấy người đang ngồic trên người mình, liên tục ngẩng đầu dùng mũi và gò má cọ lên bên gáy Lâm Nhạc Phàm, hít thở mùi hương của y trong cơn say sưa mê muội, “Thơm quá… vợ à, ngươi ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta, sinh con cho ta được không?”

“Ta biết ngươi vẫn luôn sợ ta, ghét ta!” Trong giọng nói và ngữ điệu của hắn dần dần bị cơn tức giận điên cuồng xâm lấn, cũng ra tay thô bạo hơn, ấn vào con suối nhỏ mềm mại, “Bắt đầu từ khi đó, ngươi thà đi cùng tên vô dụng Vân Phi Tinh đó chứ không hề muốn gặp ta!”

“Nhưng thế cũng chẳng phải vấn đề gì…” Rồi đột nhiên hắn lại dịu giọng, rất là quái gở, hắn dịu dàng thì thào bên tai Lâm Nhạc Phàm, “Ta không trách ngươi, vì ta quá xấu xí nên khiến ngươi sợ thôi.”

Trong giây phút hoảng hốt, Lâm Nhạc Phàm không thể hiểu được hắn đang nói gì, y chỉ cảm thấy có lẽ là Dung Tiêm Ảnh yêu Vân Phi Tinh đến mức điên cuồng, không chỉ làm chuyện quái dị mà những gì hắn nói cũng có phần điên khùng.

Tịch Mộng Quân nghiêng thành nghiêng nước, làm sao có chuyện “trông rất xấu xí” được?

“Nhưng bây giờ ta đã biết mình nên làm gì rồi.” Hắn cười thích thú, hân hoan không tả được, “Chỉ cần ngươi sinh con của ta là được, nương tử à! Những người phàm kia thường hay nói: không có người mẹ nào sẽ ghét con của mình, chỉ cần từ nơi này của ngươi…”

Hắn hưng phấn dùng ngón tay ấn lên miệng tử ©υиɠ non mềm, gảy nhẹ rồi ma sát, chơi đùa khiến nước bị chặn lại.

“Sinh ra một đứa con giống ta, ngươi sẽ không ghét ta nữa, đúng không vợ?”

Đôi mắt vàng sáng lấp lánh, sắc đỏ ửng ở đuôi mắt đẹp đẽ không gì sánh được, nụ cười trên môi vừa tàn nhẫn vừa độc ác, hệt như một yêu nghiệt, một con quỷ xinh đẹp cùng cực, đoạt mạng người khác.

“Ư, a! Không, đừng mà…” Thân thể và cả linh hồn của Lâm Nhạc Phàm đều chấn động điên cuồng, y kêu rên sợ hãi, cố sức uốn éo eo muốn thoát khỏi nhưng lại bị Dung Tiêm Ảnh cắn lên gáy, bao phủ lấy dấu vết do Vân Phi Tinh để lại.trên gáy Lâm Nhạc Phàm đau đớn, y chỉ cảm thấy có gì đó sắc bén đâm thủng da thịt mình, rồi cảm giác được máu mình bị hút đi.

Dung Tiêm Ảnh đang… hút máu mình sao?

Cuối cùng y ý thức được một chuyện: sự cam chịu trốn tránh của mình không hề khiến hứng thú sỉ nhục đùa giỡn của hắn mất đi, trái lại, hắn càng được đà lấn tới!