Thân thể của y, thậm chí là trái tim y vẫn ngây thơ vô tri như người chưa từng trải sự đời.
Lần đầu tiên y cao trào cũng là do tay mình tìm ra được kho báu quý giá, phong tình vừa quyến rũ ngây ngô lại khiến lòng người điêu đứng như thế cũng chỉ thuộc về một mình mình!
Chuyện khó tin này khiến Dung Tiêm Ảnh hưng phấn, mừng rỡ, thậm chí là vui sướиɠ đến mức cùng cực, hắn không nhịn được cười thành tiếng, mặt mày hớn hở không tả nổi.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lâm Nhạc Phàm dính đầy trên làn da màu lúa mạch, gò má y đỏ ửng, khó nén được vẻ xấu hổ ngượng ngùng nhưng cũng không kìm được sự vui vẻ, xuân tình dạt dào.
Thân thể Lâm Nhạc Phàm không hề mảnh khảnh, mong manh gì, rõ ràng y là một người đàn ông khỏe mạnh, cường tráng, hưng lúc này l*иg ngực lõα ɭồ ưỡn lên cùng với vòng eo nhỏ săn chắc tạo ra đường cong mê người.
Mồ hôi rịn ra trên da thịt, như phát sáng lấp lánh, giữa hai chân vẫn còn chảy nước không ngừng, thỉnh thoảng nước còn bắn tung tóe lên cao, bắn vào mặt đất và hai đùi, đọng thành một vũng nước nhỏ dưới chân y. Nước da^ʍ ướt sũng, nóng ấm tỏa ra mùi tanh tưởi của tìиɧ ɖu͙©.
Trong đôi mắt hổ phách sẫm màu là tình sắc đậm đà, nhưng song song đó, y cũng sợ hãi e dè, xấu hổ đến nỗi cơ thể đỏ ửng lên, trông cực kỳ gợi cảm.
Lúc này trông y mới có vài nét giống yêu hồ phóng đãng mà người ta thường đồn thổi.
“Thế mà tên vô dụng Vân Phi Tinh kia chưa từng làm cho ngươi sung sướиɠ lần nào!” Dung Tiêm Ảnh hưng phấn cười nhạo, “Chút chuyện đó mà còn không làm tốt thì ngươi còn cần hắn ta làm gì chứ?”
“Rõ ràng là thân thể của ngươi…” Ngón tay của hắn ấn mạnh lê hoa huyệt đang phun nước, khuấy đảo kịch liệt, cảm nhận được nước da^ʍ càng ấm nóng hơn đang rót vào tay mình, hắn cười đầy thích thú, “Cũng rất thích mà!”
“Ưm, đừng… ôi a!” Lâm Nhạc Phàm nhìn hắn bằng đôi mắt sóng sánh ánh nước, ngay cả hai tai lông xù cũng cụp xuống, sợ hắn làm cho mình không thể ngừng chảy nước được.
Nhưng nước trong hoa huyệt cũng phun dữ dội hơn. Dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ chà đạp ác ý của Dung Tiêm Ảnh cùng với tiếng kêu rên hoảng sợ của Lâm Nhạc Phàm, nước cứ phun ra liên tục, làm ướt hai tay và vạt áo của Dung Tiêm Ảnh.
“A, không, a… dừng, dừng lại đi, ưm… tại sao, tại sao lại không dừng được… hỏng rồi ư a… ta phải làm sao đây…” Y khóc lóc cầu xin khoan dung, không biết phải làm sao.
Kɧoáı ©ảʍ sắc bén kéo dài này ép y mất kiểm soát, y là yêu hồ chưa từng trải qua trải nghiệm “đáng sợ” như thế bao giờ, y chỉ cảm thấy thân thể của mình đã bị chơi đùa tới nỗi không thuộc về mình. Y sợ sệt khóc lóc, khờ dài cầu xin kẻ đầu têu gây sự giúp mình.
Dung Tiêm Ảnh thấy vậy, hắn càng khó kìm nén được cõi lòng sung sướиɠ, hắn hưng phấn run người, bèn túm lấy con hồ ly ngốc nghếch đang cao trào lên khỏi mặt đất, ôm y vào lòng mà chẳng hề chê bẩn, hai người cùng ngồi dựa vào tường.
Trên tay chân của Lâm Nhạc Phàm vẫn còn khổn tiên tác, nhìn càng có vẻ gợϊ ȶìиᏂ khi bị giam cầm mà không làm gì khác được, chỉ có thể để người ta làm mưa làm gió.
Khi Lâm Nhạc Phàm được Dung Tiêm Ảnh ôm lấy, y còn chưa hoàn hồn. Mãi đến khi y ngồi lên người Dung Tiêm Ảnh, mông y va vào một thứ cứng rắn nóng bỏng không hề xa lạc nào đó, y mới mơ màng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Dung Tiêm Ảnh làm như thế là vì…
Lạ thật… sao hắn lại làm chuyện này với mình?
Hắn muốn tìm thêm nhiều manh mối của Vân Phi Tinh từ trên người mình sao? Hay là muốn biết Vân Phi Tinh đối xử như thế nào với mình, có sự đối lập rõ ràng này, hắn mới càng tin tưởng là hắn được Vân Phi Tinh thiên vị?
Vật cứng nóng bỏng kề sát vào hoa huyệt ướt dầm dề của y, cách một lớp vải quần, dươиɠ ѵậŧ từ từ ma sát vào hoa huyệt. Lâm Nhạc Phàm nhìn thấy quần áo của Dung Tiêm Ảnh bị bẩn, y mới từ từ hoàn hồn lại.
Lâm Nhạc Phàm vừa mới cao trào xong, lại bị vật cứng kia chọc vào nên nước tiếp tục chảy ra cuồn cuộn, thấm ướt cả quần áo dưới người y.
Nhưng khác với thân thể nóng hổi của y, trái tim y lại lạnh lẽo từ lâu.