Tâm Ma Dẫn

Chương 44

Mỗi một lần Dung Tiêm Ảnh cắm vào, ngón tay của hắn luôn cọ vào hoa đế đã bị chơi đùa tới nỗi nhạy cảm cùng cực kia, khiến từ trong ra ngoài đóa hoa thịt đều bị vuốt ve sờ soạng tới nỗi rực rỡ yêu kiều.

Cả đóa hoa bị cắm tới nỗi run lẩy bẩy chảy nước, càng lúc càng có nhiều giọt sương trong suốt tanh ngọt tràn ra từ nơi sâu trong hoa huyệt, bắn ra bốn phía từ đầu ngón tay như mãi không chịu ngừng lại kia.

Cuối cùng khi ngón tay hơi gập lại ma sát thật mạnh vào điểm mẫn cảm, Lâm Nhạc Phàm duỗi đôi chân thon dài ra, kêu rên cao trào.

“Ha a a a!”

Lâm Nhạc Phàm hoàn toàn không thể kìm nén tiếng rên của mình, tinh thần tan rã từ lâu, không thể nhớ rõ những chuyện này.

Dươиɠ ѵậŧ của y cương cứng tới nỗi y đau đớn, dưới sự tấn công của hai luồng kɧoáı ©ảʍ ỏ hai nơi, dươиɠ ѵậŧ bắn ra trong cơn sung sướиɠ. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đặc sệt văng lên thành một đường cong trên không trung, rơi xuống l*иg ngực màu lúa mạch đầm đìa mồ hôi nóng hổi, thậm chí là bắn lên cằm y.

Đóa hoa run rẩy bên dưới siết chặt vật lạ trong người, như muốn tham lam hấp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng Dung Tiêm Ảnh lại rút ngón tay ra mà không hề lưu luyến gì.

Hoa huyệt đang cao trào cắn chặt lấy vật lạ trong cơ thể, gần như là dính chặt vào nó, khi Dung Tiêm Ảnh rút ra dứt khoát như thế, thậm chí thịt huyệt còn phát ra tiếng “phốc” lanh lảnh vang dội như cái nút bịt bị rút ra, nghe có vẻ cực kỳ da^ʍ mỹ.

“Ưm, ô a…” Nhưng điều khiến Lâm Nhạc Phàm như rơi từ tầng mây xuống vực thẳm không chỉ nằm ở đó, khoang bụng của y chua xót, ngứa ngáy khó có thể kiểm soát được. Cơn bồn chồn nôn nao khiến y duỗi thẳng những ngón chân ra, ngay cả hai tay cũng biến thành hình móng vuốt cào xuống đất, để lại từng vết cào dưới đất.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt chạy dọc từ xương sống lan ra toàn thân Lâm Nhạc Phàm với tốc độ chớp nhoáng, hoàn toàn xộc vào đầu làm cho y mụ mị, ngay cả trước mắt cũng chỉ còn một màu trắng, thậm chí trong một chớp mắt y không thể nghe thấy được tiếng động gì.

Như thể cơ thể y chìm trong đám mây dịu dàng mềm mại, bông xốp như kẹo ngọt, khiến y lâng lâng đê mê.

Đến khi Lâm Nhạc Phàm dần hoàn hồn mới nhận ra giữa hai chân đang giạng rộng ra, dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn đã rủ xuống rồi nhưng hoa huyệt chảy nước ầng ậng kia vẫn còn đang co rút liên tục, chưa hề đã thèm.

Điều đáng sợ nhất là nước xuân dâng trào nhiều hơn bao giờ hết, như thể có làm cách nào nó cũng không ngừng lại, thậm chí ở sâu trong khoang bụng còn tê tái nóng rực. Từng luồng chất lỏng nóng bỏng tràn ào ào ra ngoài, trong đóa hoa thịt mở rộng như một con suối nguồn, bắn ra một vòng cung dịch da^ʍ tung tóe!

Dịch da^ʍ tanh nồng như tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra ngoài, còn nhiều hơn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y, nó phun ra rất cao, cứ dâng trào không ngừng từ hoa huyệt như là không thể khống chế được nữa, không thể ngừng lại nổi!

“Ưm… tại sao, đừng, đừng mà… a…” Lâm Nhạc Phàm rất sợ trước tình trạng quái dị của thân thể, giọng y nức nở nghẹn ngào, y nhíu mày hoang mang, hai mắt ngậm nước. Y cố gắng khép hai chân mình lại nhưng cả trong đùi và mặt đất giữa hai chân đều ướt sũng vì dịch da^ʍ, rõ ràng là chảy róc rách như lũ lụt.

Y chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ ê chề đến vậy, y không biết mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ hy vọng tất cả mau mau kết thúc, thân thể mình khôi phục lại như bình thường.

Nhưng bàn tay của Dung Tiêm Ảnh lại đè lên đôi chân muốn khép chặt của y, Dung Tiêm Ảnh nhìn chằm chằm vào đóa hoa đang phun nước da^ʍ liên tục kia.

“Ngươi đang cao trào đó hồ ly dâʍ đãиɠ.” Giọng của Dung Tiêm Ảnh khàn đi, nhưng lại có thể nghe được ngữ điệu sung sướиɠ cùng cực, “Bây giờ trông ngươi mới giống yêu hồ hơn chút đó.”

Rõ ràng không lâu trước đó, con hồ ly ngốc nghếch này còn không hiểu chuyện tìиɧ ɖu͙© là gì thì đã bị tên đê tiện Vân Phi Tinh chơi đùa thân thể, cᏂị©Ꮒ hoa huyệt nhũn cả ra mà vẫn khờ dại không biết giò. Thân thể của y như hoang mạc khô hạn đã lâu, không hề cảm nhận được niềm vui xá© ŧᏂịŧ.

Ngay cả cao trào mà cũng chẳng biết, dù có làm nhiều lần như thế thì sao chứ?