Tâm Ma Dẫn

Chương 43

Như đẩy ra đóa hoa mềm mại cuối cùng bảo vệ hoa tâm ra, những nhụy hoa sưng tấy đỏ tươi bọc trong đó nở rộ, để lộ vẻ đẹp quyến rũ của nụ hoa, xinh đẹp ướŧ áŧ, lộng lẫy vô cùng.

Ngón tay cắm trong cơ thể chợt thay đổi phương hướng, ngón cái ấn vào nhụy hoa mỏng manh e ấp xấu hổ kia. Chỉ cần chạm vào là có thể cảm giác được chất lỏng xuân tình chảy ra từ vách thịt mềm mại yêu kiều đang bao bọc lấy ngón tay.

Nơi lối hẹp ấy vẫn còn là chốn khô cạn ngây ngô như trước sao? Dưới sự chơi đùa xoa nắn cẩn thận, nó đã biến thành đóa mẫu đơn thịt đầy gợi cảm phong tình.

Những cánh hoa ở cả trong và ngoài đều mềm mại căng mọng mềm mại, lộ ra màu đỏ tươi bên trong. Những lớp thịt cắn lấy ngón tay trắng xanh kéo kɧoáı ©ảʍ cực lạc, ôm chặt lấy nó trong sự dịu dàng quyến rũ, chảy ra chất lỏng ấm áp lấy lòng nó, như nước sữa hòa hợp.

Có lẽ là bị đóng băng quá lâu, dòng nước ấm dư thừa kia như con suối mùa xuân khi đông đi xuân về. Lớp băng vừa tan đi thì suối nước lập tức chảy róc r1ch ra ngoài như thể không dừng được. Nước chảy xuôi từ ngón tay ra khỏi cơ thể, khiến mu bàn tay xinh đẹp cùng với mu bàn tay trắng nõn không tì vết kia dính rất nhiều nước da^ʍ.

Đôi mắt vàng của Dung Tiêm Ảnh nhìn chằm chằm vào đóa hoa thịt tươi đẹp nở rộ trong tay mình, hắn hít sâu mê say, khứu giác nhạy bén giúp hắn ngửi được mùi hương thơm ngào ngạo mà hắn chưa từng ngửi thấy bao giờ. Thế là hắn giơ ngón cái ấn vào, xoa nắn lên hoa đế đã lộ rõ trong tay mình.

“Ưm, a!” Cuối cùng Lâm Nhạc Phàm không thể kiềm chế được tiếng kêu, nước mắt rưng rưng chực trào trong đôi mắt y, hệt như hai viên hổ phách sẫm màu trong suốt. Chất nhựa trong veo đặc quánh nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© xa lạ, không còn tỉnh táo như trước.

Gò má tuấn tú ửng một vệt hồng xuân sắc, cơ thể gần như trần trụi bị bao phủ bởi nhiệt độ nóng cháy khó chịu. Thân thể vừa cứng đờ vừa nôn nao, không có sức xoay người lại.

Vòng eo mềm dẻo căng ra tạo thành đường cong căng thẳng, động tác ưỡn eo này khiến y không khác gì một con thú cái vô thức phối hợp, đón chào sự xâm chiếm của kɧoáı ©ảʍ. L*иg ngực săn chắc cũng ưỡn ra giữa không trung, ngay cả hai đầṳ ѵú không được yêu thương cũng sưng to, đỏ ửng, dựng thẳng mê người vì làn sóng tìиɧ ɖu͙© ướŧ áŧ nơi bụng dưới.

Lỗ tai lông xù màu nâu đỏ khẽ run run trên đầu, chiếc đuôi rực rỡ cũng khẽ run lên, lắc lư vội vã khi phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực độ này, nó ra sức quấn chặt cổ tay Dung Tiêm Ảnh.

Đến bây giờ, lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay, Lâm Nhạc Phàm lộ ra vẻ dâʍ đãиɠ, phóng túng, lộ ra sự quyến rũ của yêu hồ. Dung Tiêm Ảnh chỉ im lặng không nói gì, đôi mắt vàng nhìn chăm chú vào y, thề phải nhớ kĩ cảnh tượng này vào lòng mãi mãi.

Ngón cái của hắn đè lên nhụy hoa non nớt đang trồi lên, xoa bóp cọ xát một cách thô bạo, thậm chí là ấn âm đế dâʍ đãиɠ như miếng đậu hủ mềm kia vào đóa hoa, ra sức nghiền mài!

“Ưm, không! Ha, a…” Thế là tiếng rêи ɾỉ của hồ ly dâʍ đãиɠ này cũng trở nên quyến rũ hơn. Nhưng Dung Tiêm Ảnh không hề dừng lại, thậm chí là đút thêm một ngón tay vào hoa huyệt non nớt ướŧ áŧ. Ba ngón tay lập tức rút ra rồi cắm vào, bắt đầu di chuyển thật nhanh nơi mềm nhũn yếu ớt kia.

Động tác của hắn vừa sâu vừa nhanh, vẫn giữ độ nông sâu và tần suất nhất định, nhưng bất chấp tất cả mà chọc vào hoa huyệt. Dung Tiêm Ảnh dùng tay còn lại nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đang dựng thẳng, vuốt ve sờ soạng vô cùng thành thạo.

Rõ ràng khi Vân Phi Tinh làm như thế trong cơ thể Lâm Nhạc Phàm, y chỉ cảm thấy sợ hãi và khó chịu, nhưng tại sao bây giờ…

Hơn nữa ngoài những lúc y tự mình mở rộng ra, chỗ phía trước kia chưa từng được xoa nắn như thế bao giờ, thật sự là quá… quá thoải mái…

“Ưm, a… ư…” Lâm Nhạc Phàm đã sung sướиɠ tới nỗi quên hết tất cả, đôi mắt trống rỗng thất thần, những tiếng kêu rên dâʍ đãиɠ không ngừng phát ra từ bờ môi không thể khép lại, ngay cả nước bọt trong suốt cũng chảy xuống khỏi khóe môi đỏ ửng vì bị chính y cắn chặt.