Tâm Ma Dẫn

Chương 42

Đột nhiên, thứ hy vọng quái dị mà mạnh mẽ bùng nổ trong đáy lòng Dung Tiêm Ảnh, cơn sung sướиɠ méo mó dần dần trỗi dậy. Hắn nhếch môi cười to sung sướиɠ, “Hóa ra Vân Phi Tinh thật sự không khiến ngươi thấy sướиɠ, ha ha, đúng là một tên vô dụng!”

“Vậy thì để ta làm ngươi sướиɠ nhé?” Như thể hai người đã hòa được một ván, Dung Tiêm Ảnh cười đắc ý, “Ta sẽ không vô dụng như hắn ta đâu!”

Lâm Nhạc Phàm chẳng hiểu tên này định làm gì, nhưng dù có hoang mang khờ dại tới đâu, y cũng nhận ra hắn đang ganh đua cao thấp với Vân Phi Tinh. Chẳng lẽ những tu sĩ có tu vi cao đều có lòng cạnh tranh lớn lao với chuyện này sao? Ngay cả giữa đạo lữ với nhau cũng không ngoại lệ?

Từ đầu y đã không hiểu được Dung Tiêm Ảnh, bây giờ y lại càng mù mờ hơn.

Ngón tay của Dung Tiêm Ảnh bắt đầu vuốt ve, xoa ấn lên vách hoa huyệt như thể đang thăm dò mà không có mục tiêu cụ thể, cũng giống đang tìm cái gì đó. Lâm Nhạc Phàm không biết hắn muốn làm gì, y chỉ cảm thấy hành vi này rất là tẻ nhạt.

Khi hai ngón tay trong người y ma sát vào một chỗ thịt non hơi nhô ra trong hoa huyệt, đột nhiên cảm giác tê dại ngứa ngáy trỗi dậy trong bụng dưới của y, như một luồng điện chạy dọc theo sống lưng.

Y vô thức ưỡn lưng lên, kẹp chặt hai chân, hoa huyệt mềm mại khẽ co rút, chảy ra chất lỏng nóng bỏng, ướŧ áŧ bao bọc lấy hai ngón tay của Dung Tiêm Ảnh.

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Nhạc Phàm trải qua cảm giác này, nhưng thường thì những lúc đó, dươиɠ ѵậŧ thô to sẽ va chạm vào nơi đó, đập tan cảm giác ấy thành mảnh nhỏ, không tồn tại quá lâu. Mà bây giờ hai ngón tay đang vò nắn lung tung, hoành hành bá đạo trong người y thì lại khác, sau khi nhận ra phản ứng bất thường trong người y, ngón tay bắt đầu xoa nắn theo vòng tròn ở nơi đó.

Thậm chí hai ngón tay mảnh khảnh này còn khẽ gập lại, kéo căng vách thịt trong đóa hoa ra tạo thành một không gian nho nhỏ, để ngón tay ấn vào nơi thịt mềm kia một cách thô bạo!

Lâm Nhạc Phàm không nhịn được kêu rên thành tiếng, bất giác, y đỏ mặt, thân thể cũng dần dần nóng lên. Y vô thức cho rằng đây đã là cực hạn, mãi đến khi hai ngón tay đang tìm lên nơi đó chợt ma sát lên kịch liệt, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt và kỳ lạ đột nhiên cuốn trôi hoàn toàn lý trí của y, khiến y như bay lên trời!

“Ha!”

Lâm Nhạc Phàm không ngờ rằng có ngày bản thân mình tự kêu rên một tiếng ngọt ngào quái lạ như thế, trong phút chốc, y hoảng sợ không nói nên lời.

Trong lòng y dâng lên một cảm giác xấu hổ chưa từng có mà không thể giải thích được, y lập tức che kín miệng mình, cụp hai tai xuống, ra sức kẹp chặt hai chân. Ngay cả cái đuôi to lông xù cũng cuộn lại, rúc vào giữa hai chân muốn che chán nơi bí mật mất kiểm soát kia.

Dường như Lâm Nhạc Phàm nghe được tiếng cười nhẹ của Dung Tiêm Ảnh, sau đó, ngón tay trong y càng di chuyển dữ dội hơn. Y ra sức khép chặt miệng mình, thậm chí giơ tay lên cắn, mu bàn tay bị hàm răng sắc bén của hồ ly cắn rách nhưng vẫn không thể ngăn chặn tiếng nức nở tràn ra từ cổ họng.

Hai chân Lâm Nhạc Phàm ra sức đè xuống mặt sàn lạnh lẽo, như thể y đang muốn thoát khỏi tình trạng khó chịu này. Thật ra làm như thế chỉ càng kẹp chặt ngón tay trong người mình mà thôi.

Ngón tay đè xuống hoa huyệt giữa hai chân y đang di chuyển với tần suất cực nhanh, vừa mạnh lại vừa bừa bãi, ngang tàng!

Dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn ở bên trên hoa huyệt đã cương cứng từ lâu, dựng thẳng trước bụng dưới của y, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đực chưa từng được sử dụng chân chính có màu sắc sẫm hơn da y một chút, hình dạng bình thường, kích thước vừa phải, tiếc là chưa từng được người ta yêu thương.

Sau khi dươиɠ ѵậŧ đã cương lên, âm đế nấp giữa hai mép thịt đầy đặn hoàn toàn lộ ra, mà âm đế đỏ rực cứng cáp, đã dựng thẳng lên vì hứng tình, nó chui ra khỏi đóa hoa mập mạp mềm mại, thò đầu nhỏ ra, run rẩy trước ánh mắt của người khác.

Thế là Dung Tiêm Ảnh nheo mắt nhìn, ánh mắt của hắn vừa cuồng nhiệt vừa mãnh liệt, hắn nhếch môi mỉm cười tà mị, gợi cảm. Ngón tay hắn ấn lên đế châu, móng tay khẽ nhếch lên, chọc vào, cẩn thận đẩy lớp da bao bọc thịt đế ra.