Tâm Ma Dẫn

Chương 41

Lâm Nhạc Phàm chẳng biết rốt cuộc là Dung Tiêm Ảnh định làm gì, y chỉ cảm thấy hắn không khác gì con chó đang xác nhận mùi hương.

“Là Vân Phi Tinh…” Dường như hắn thở phào, hắn bình tĩnh hơn nhiều nhưng rồi lại suy sụp, rất là ủ rũ.

“Ha ha…” Dung Tiêm Ảnh ghen tị tới nỗi cười căm tức, “Hắn ta đối xử với ngươi như thế mà ngươi vẫn còn muốn ở bên hắn ta sao?”

Lâm Nhạc Phàm lười giải thích với hắn rồi, vốn dĩ người này là đạo lữ của Dung Tiêm Ảnh, trong mắt y, Vân Phi Tinh thân là trượng phu đã đối xử lạnh lùng với y, chê ghét vứt bỏ đến mức tận cùng. Mà y lại muốn lăn lộn dan díu với Vân Phi Tinh, tất nhiên y là kẻ vô cùng thấp hèn.

Câu “đồ đê tiện” kia chẳng hề sai chút nào.

“Một kẻ tẻ nhạt như hắn ta lại khiến ngươi cảm thấy sung sướиɠ được sao?” Đột nhiên hai ngón tay của Dung Tiêm Ảnh cắm vào hoa huyệt mềm mại kia. Lâm Nhạc Phàm vô thức hừ nhẹ, dù đêm qua không bị thương, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không được rửa sạch cũng đang dính nhớp bên trong, thì hoa huyệt cũng không có bao nhiêu nước, rất là khô khốc. Ngay cả bản thân Lâm Nhạc Phàm cũng không biết tại sao Vân Phi Tinh lại làm chuyện này với mình.

Y là một người đàn ông cường tráng đến thế, chẳng những không mềm mại mà còn cứng ngắc, cơ thể khô khan. Chưa nói đến việc lần nào cũng bị chọc đến mức sợ hãi, chịu giày vò, chắc là người đang mây mưa trên người mình cũng khó có được kɧoáı ©ảʍ, y thật sự không hiểu chuyện này có gì sung sướиɠ đâu?

Ngón tay Dung Tiêm Ảnh cắm vào một cách thô bạo, dính chút chất lỏng nhớp nháp ở lối vào hoa huyệt, mà hoa huyệt bị cᏂị©Ꮒ hé ra chưa khép lại được. Không cần nghĩ cũng biết cây gậy thịt cắm vào hoa huyệt không hề nhỏ chút nào mới khiến hoa huyệt của hồ ly cái này bị cᏂị©Ꮒ không thể khép được.

Ngón tay Dung Tiêm Ảnh chạm vào vách thịt mềm mại chật hẹp bên trong, hơi ấm bên trong khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thể đọng lại mà chỉ dính trên vách thịt, điều này khiến Dung Tiêm Ảnh càng tức giận.

Hắn vô thức nhét ngón tay vào sâu hơn, vẫn cào ra rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, chắc chắn là Vân Phi Tinh đã bắn vào rất sâu nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới không chảy ra hết như thế. Lâm Nhạc Phàm không biết phép thuật gì, ở đây không có điều kiện vệ sinh đầy đủ nên không thể rửa sạch được, thế là hoa huyệt mới ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tên đàn ông kia.

“Rõ ràng hắn ta không hề đối xử tốt với ngươi!” Trong giọng nói của Dung Tiêm Ảnh chứa đầy thất bại và ấm ức không nói nên lời, “Tại sao ngươi còn đi theo hắn ta?”

Lâm Nhạc Phàm chỉ tưởng là hắn đang trách mình “tranh giành” đạo lữ với hắn, trong lòng Vân Phi Tinh không hề có ý, ý cũng không có tư cách so sánh với Dung Tiêm Ảnh trong chuyện này, mọi người đã bàn tán về chuyện này từ lâu rồi.

Nhưng người trong cuộc như Dung Tiêm Ảnh vẫn cứ để ý tới những chuyện vụn vặt, lo được lo mất, có lẽ là do lòng kẻ đa tình luôn có mối hận mãi không tiêu tan?

“Dung Tiêm Ảnh…” Chắc là vì đồng cảm trước chuyện hai người cùng yêu mà không có được, trước một mỹ nhân vô song may mắn như Tịch Mộng Quân, Lâm Nhạc Phàm khuyên răn mà lòng không đành, “Tha cho ta đi…”

“Cũng tha cho… chính ngươi…”

Dung Tiêm Ảnh im lặng một lát, Lâm Nhạc Phàm có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của hắn vẫn còn dán dính trên người mình, gần như là y cho rằng mình đã khuyên được Dung Tiêm Ảnh. Nhưng cuối cùng, Dung Tiêm Ảnh lại căm tức nói:

“Ngươi nằm mơ đi Lâm Nhạc Phàm!”

Thế là Lâm Nhạc Phàm không nói gì nữa.

Dường như Dung Tiêm Ảnh rất khó chịu trước việc tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Vân Phi Tinh vẫ còn nằm trong người y, hắn bắt đầu từ từ lấy chúng ra khỏi hoa huyệt. Trong suốt quá trình này, Dung Tiêm Ảnh nhận ra ngoài tϊиɧ ɖϊ©h͙ và chút nước ít ỏi còn sót lại trong hoa huyệt, trong hoa huyệt rất khô, không hề có dấu hiệu chảy nước rung động vì tìиɧ ɖu͙© gì cả.

Dù Lâm Nhạc Phàm đã mây mưa với Vân Phi Tinh từ lâu, nhiều lần như thế nhưng thân thể y không hề hứng thú, không hề đạt đến mức độ chỉ cần chạm vào là chảy nước, đủ để hứng tình.

Dung Tiêm Ảnh cẩn thận quan sát vẻ mặt và tư thế của Lâm Nhạc Phàm, đó là vẻ chán chường tẻ nhạt, không hề bối rối, thổn thức khi chìm trong tìиɧ ɖu͙©, cũng không hề xấu hổ khi bị người ta hành hạ dâʍ ɖu͙© như thế. Y bình tĩnh đến nỗi người khác không nghĩ là y đang làm chuyện đó, chỉ có mệt mỏi và cô độc bộc phát từ tận thân thể và linh hồn.